Chương : 150
Khả năng tiếng J của Trịnh Hòa chỉ dừng lại ở mức xem hiểu GV, ra cửa liền tắc tịt, người ta nói gì cậu cũng chả biết. Lúc này, bản năng sinh tồn của cậu lại được đáng ghi vào kỷ lục một lần nữa.
Sáng đó, Bạch Ân đi làm, cậu tựa vào sa lông, sau khi xem xong tập cuối của bộ phim truyền hình, cậu ra cửa sổ ngẩn người, bỗng nhiên thèm món thịt xào chua ngọt của mẹ. Trịnh Hòa hớn hở rút điện thoại ra, định gọi cho Bạch tiên sinh bảo trưa ông về đưa cậu đi ăn ở nhà hàng Trung Quốc nhưng rồi cậu lại nhớ tới, hôm qua, hai người cũng đi ăn món Trung, nhưng hương vị không giống món Trung gì hết.
Biết ẩm thực nước J và C khác nhau rất lớn, chắc chắn không thể nếm được hương vị quen thuộc, cậu buồn bã ngồi xổm, nhớ lại vị của nó: thịt mềm mại, cắn nhẹ một cái, cảm giác răng chạm tới miếng thịt mềm, chậm rãi nhấm nuốt, trong miệng hỗn hợp cả vị ngọt và chua cùng với hạt vừng rắc lên trên. Nước miếng sắp ứa ra. Trải qua 30 giây tự hỏi sâu sắc, cậu quyết định tự đi mua nguyên liệu nấu ăn.
Lấy mấy đồng tiền tìm được trong tủ quần áo, đi taxi quá đắt, vậy nên Trịnh Hòa tra điện thoại, rồi vẽ bản đồ của tiệm bách hóa gần đây ra, lòng tràn đầy tự tin. Sau khi ru rú trong nhà suốt tám ngày, Trịnh Hòa rốt cuộc bước ra khỏi phòng.
Sau đó.
Lạc đường.
Cậu đi vòng quanh quảng trường như ruồi mất đầu, từ trái hỏi qua phải, phải chuyển qua trái. Tiếc là, giọng Anh ở nước J có chút không tốt lắm, sau khi Trịnh Hòa vận dụng hết tiếng Anh còn chèn thêm tiếng Nhật để hỏi, mãi mới có một nữ sinh trung học ngọt ngào nói: “Gọi taxi đi!” Trịnh Hòa đau đớn sờ đồng tiền mỏng manh trong túi, quyết tâm đi taxi.
Chiều, Bạch tiên sinh đi làm về, thịt xào chua ngọt của Trịnh Hòa đã lên bàn. Cậu vốn định để dành ăn với ông, nhưng hương vị quá hấp dẫn, cậu không kiềm lòng được. Nhịn được 3 phút, cậu duỗi tay về phía cái bát… “Một miếng thôi…” Trịnh Hòa tự nhủ. Ăn một miếng, lại miếng thứ hai. Cuối cùng, cậu không khống chế được.
“Trịnh Hòa, em đang làm gì đó?” Bạch Ân hỏi.
Lúc này, Trịnh Hòa đang đứng trước gương, nhìn cái bụng mềm nhũn của mình, không thèm quay đầu lại, chỉ nói: “Ngài về rồi.”
“Ừm.” Bạch Ân gật đầu, lại gần ôm Trịnh Hòa, cảm giác mềm mại khiến ông cảm thấy thực thoải mái. Bạch Ân cúi đầu, để lại một dấu hôn trên cổ cậu, nhỏ giọng hỏi: “Sao không mặc quần áo?”
Trịnh Hòa nhéo nhéo bụng mình, giờ cậu không có hứng làm mấy chuyện thân mật với Bạch Ân, mặt mày ủ ê: “Em đang soi gương mà.” Khi nãy, lúc Bạch Ân đi vào, đám vệ sĩ cũng đi theo. Vừa nghĩ đến cảnh họ nhìn thấy Trịnh Hòa không mặc quần áo, ông liền khó chịu. Tuy đã chặn đi hơn nửa, nhưng Trịnh Hòa là đồ vật của ông, đừng nói cơ thể, một ngón tay cũng không được đụng vào. Lãnh địa tư nhân không được phép xâm phạm, đây là nguyên tắc của Bạch Ân
Sáng đó, Bạch Ân đi làm, cậu tựa vào sa lông, sau khi xem xong tập cuối của bộ phim truyền hình, cậu ra cửa sổ ngẩn người, bỗng nhiên thèm món thịt xào chua ngọt của mẹ. Trịnh Hòa hớn hở rút điện thoại ra, định gọi cho Bạch tiên sinh bảo trưa ông về đưa cậu đi ăn ở nhà hàng Trung Quốc nhưng rồi cậu lại nhớ tới, hôm qua, hai người cũng đi ăn món Trung, nhưng hương vị không giống món Trung gì hết.
Biết ẩm thực nước J và C khác nhau rất lớn, chắc chắn không thể nếm được hương vị quen thuộc, cậu buồn bã ngồi xổm, nhớ lại vị của nó: thịt mềm mại, cắn nhẹ một cái, cảm giác răng chạm tới miếng thịt mềm, chậm rãi nhấm nuốt, trong miệng hỗn hợp cả vị ngọt và chua cùng với hạt vừng rắc lên trên. Nước miếng sắp ứa ra. Trải qua 30 giây tự hỏi sâu sắc, cậu quyết định tự đi mua nguyên liệu nấu ăn.
Lấy mấy đồng tiền tìm được trong tủ quần áo, đi taxi quá đắt, vậy nên Trịnh Hòa tra điện thoại, rồi vẽ bản đồ của tiệm bách hóa gần đây ra, lòng tràn đầy tự tin. Sau khi ru rú trong nhà suốt tám ngày, Trịnh Hòa rốt cuộc bước ra khỏi phòng.
Sau đó.
Lạc đường.
Cậu đi vòng quanh quảng trường như ruồi mất đầu, từ trái hỏi qua phải, phải chuyển qua trái. Tiếc là, giọng Anh ở nước J có chút không tốt lắm, sau khi Trịnh Hòa vận dụng hết tiếng Anh còn chèn thêm tiếng Nhật để hỏi, mãi mới có một nữ sinh trung học ngọt ngào nói: “Gọi taxi đi!” Trịnh Hòa đau đớn sờ đồng tiền mỏng manh trong túi, quyết tâm đi taxi.
Chiều, Bạch tiên sinh đi làm về, thịt xào chua ngọt của Trịnh Hòa đã lên bàn. Cậu vốn định để dành ăn với ông, nhưng hương vị quá hấp dẫn, cậu không kiềm lòng được. Nhịn được 3 phút, cậu duỗi tay về phía cái bát… “Một miếng thôi…” Trịnh Hòa tự nhủ. Ăn một miếng, lại miếng thứ hai. Cuối cùng, cậu không khống chế được.
“Trịnh Hòa, em đang làm gì đó?” Bạch Ân hỏi.
Lúc này, Trịnh Hòa đang đứng trước gương, nhìn cái bụng mềm nhũn của mình, không thèm quay đầu lại, chỉ nói: “Ngài về rồi.”
“Ừm.” Bạch Ân gật đầu, lại gần ôm Trịnh Hòa, cảm giác mềm mại khiến ông cảm thấy thực thoải mái. Bạch Ân cúi đầu, để lại một dấu hôn trên cổ cậu, nhỏ giọng hỏi: “Sao không mặc quần áo?”
Trịnh Hòa nhéo nhéo bụng mình, giờ cậu không có hứng làm mấy chuyện thân mật với Bạch Ân, mặt mày ủ ê: “Em đang soi gương mà.” Khi nãy, lúc Bạch Ân đi vào, đám vệ sĩ cũng đi theo. Vừa nghĩ đến cảnh họ nhìn thấy Trịnh Hòa không mặc quần áo, ông liền khó chịu. Tuy đã chặn đi hơn nửa, nhưng Trịnh Hòa là đồ vật của ông, đừng nói cơ thể, một ngón tay cũng không được đụng vào. Lãnh địa tư nhân không được phép xâm phạm, đây là nguyên tắc của Bạch Ân