Chương : 165
Bạch Ân ngồi máy bay cả đêm về thành phố Biện Khê.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đêm yên lặng, sắc xanh đen u ám, ông bình tĩnh nhìn ra ngoài trời, bàn tay dưới chăn nắm chặt thành quyền.
Từ khi Bạch Ân và Trịnh Hòa xác định quan hệ, ông liền phái Kiệt Tử giỏi trong việc theo dõi đi bảo vệ Trịnh Hòa, tiện báo cáo mọi chuyện xảy ra quanh cậu với mình. Mới vừa rồi, Kiệt Tử gửi cho ông mấy tấm ảnh. Tấm đầu tiên chụp Trịnh Hòa và một người đàn ông khác đang nói cười, tấm thứ hai là mấy chục phút sau, Trịnh Hòa bị hai người khóa vai, không nhúc nhích được, mà người đàn ông khi nãy còn nói chuyện với cậu, lại cho cậu một cái bạt tai.
Ảnh rất mờ, nhưng Bạch Ân vẫn có thể cảm giác được cái bạt tai đó mạnh thế nào, cùng với cơn đau của Trịnh Hòa.
Bạch Ân không nhịn nổi cơn giận trong lòng.
Đối với người đàn ông kia. Với cả Trịnh Hòa.
Lần đầu tiên ông thấy Trịnh Hòa không ngoan ngoãn gì cả. Rõ ràng trước lúc đi, ông đã dặn không được ra khỏi cửa, cứ ở khách sạn đợi ông về, sao còn dám ra ngoài? Chẳng nhẽ cậu ấy không có ý thức gì về sự nguy hiểm sao?
Bạch Ân rút sự chú ý từ tấm ảnh về, ông nhìn bóng mình phản chiếu qua cửa sổ, thử mỉm cười, khóe mắt rúm lại. Bạch Ân biết, tinh thần mình bắt đầu trở nên thất thường, nhưng ông không khống chế được.
Ông nói: “Này, hay là tôi cũng cho Trịnh Hòa một bài học?” giống như đối với Vương Thư Hoa, hễ sai là phải phạt gấp bội.
Bóngngười trên cửa sổ lộ ra vẻ mặt giống khóc, lại giống cười, không có ai đáp lại. Lòng Bạch Ân dần trở nên lạnh lẽo, ông nhẹ giọng nói: “Thôi, giờ vẫn không nỡ.”
Lúc đầu, ông không có ý đồ xây dựng mối quan hệ lâu dài với Trịnh Hòa, nhưng không cẩn thận, mềm lòng hết lần này tới lần khác, đợi đến lúc nhận ra sự khác thường thì đã không nỡ thương tổn cậu.
Điều Bạch Ân sợ nhất là khiến Trịnh Hòa chìm trong bùn đất, giống như mẹ ông, vĩnh viễn không mở mắt ra được nữa.
Rời đi thôi.
Bạch Ân thở dài. Sau khi trị hết bệnh, chia tay cậu ấy. Trịnh Hòa là một tình nhân tốt, Bạch Ân chợt nhận ra, số lương tâm ít ỏi của mình vẫn chưa mất hết.
Ba tiếng sau, Bạch Ân xuất hiện tại phòng kim cương tại một khách sạn ở Biện Khê.
Trong phòng không bật đèn, Trịnh Hòa đã ngủ, Bạch Ân cởi áo khoác, lẳng lặng nhìn cậu.
Mặt cậu hơi sưng đỏ, Bạch Ân nhẹ nhàng chạm vào, có chút nóng, chắc mai sẽ tím bầm, Trịnh Hòa chậc chậc lưỡi, vẫn ngủ say sưa. Lúc nào cậu cũng thế, nằm lên giường chưa đến 10 phút liền ngủ. Khi nằm bên cậu, chất lượng giấc ngủ của Bạch Ân cũng tốt lên nhiều. Chỉ cần nghe tiếng hít thở đều đều đó, ông liền thiếp đi lúc nào không biết.
Bạch Ân rụt tay về, nằm xuống kế Trịnh Hòa.
Ngay vừa nãy thôi, ông chợt nhận ra, cơn giận trong lòng mình không phải do Trịnh Hòa, cũng không vì người đàn ông đó, mà là ông tự giận mình. Giận mình vì sao không có khả năng bảo vệ cậu, còn muốn kéo cậu vào thế giới của ông.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đêm yên lặng, sắc xanh đen u ám, ông bình tĩnh nhìn ra ngoài trời, bàn tay dưới chăn nắm chặt thành quyền.
Từ khi Bạch Ân và Trịnh Hòa xác định quan hệ, ông liền phái Kiệt Tử giỏi trong việc theo dõi đi bảo vệ Trịnh Hòa, tiện báo cáo mọi chuyện xảy ra quanh cậu với mình. Mới vừa rồi, Kiệt Tử gửi cho ông mấy tấm ảnh. Tấm đầu tiên chụp Trịnh Hòa và một người đàn ông khác đang nói cười, tấm thứ hai là mấy chục phút sau, Trịnh Hòa bị hai người khóa vai, không nhúc nhích được, mà người đàn ông khi nãy còn nói chuyện với cậu, lại cho cậu một cái bạt tai.
Ảnh rất mờ, nhưng Bạch Ân vẫn có thể cảm giác được cái bạt tai đó mạnh thế nào, cùng với cơn đau của Trịnh Hòa.
Bạch Ân không nhịn nổi cơn giận trong lòng.
Đối với người đàn ông kia. Với cả Trịnh Hòa.
Lần đầu tiên ông thấy Trịnh Hòa không ngoan ngoãn gì cả. Rõ ràng trước lúc đi, ông đã dặn không được ra khỏi cửa, cứ ở khách sạn đợi ông về, sao còn dám ra ngoài? Chẳng nhẽ cậu ấy không có ý thức gì về sự nguy hiểm sao?
Bạch Ân rút sự chú ý từ tấm ảnh về, ông nhìn bóng mình phản chiếu qua cửa sổ, thử mỉm cười, khóe mắt rúm lại. Bạch Ân biết, tinh thần mình bắt đầu trở nên thất thường, nhưng ông không khống chế được.
Ông nói: “Này, hay là tôi cũng cho Trịnh Hòa một bài học?” giống như đối với Vương Thư Hoa, hễ sai là phải phạt gấp bội.
Bóngngười trên cửa sổ lộ ra vẻ mặt giống khóc, lại giống cười, không có ai đáp lại. Lòng Bạch Ân dần trở nên lạnh lẽo, ông nhẹ giọng nói: “Thôi, giờ vẫn không nỡ.”
Lúc đầu, ông không có ý đồ xây dựng mối quan hệ lâu dài với Trịnh Hòa, nhưng không cẩn thận, mềm lòng hết lần này tới lần khác, đợi đến lúc nhận ra sự khác thường thì đã không nỡ thương tổn cậu.
Điều Bạch Ân sợ nhất là khiến Trịnh Hòa chìm trong bùn đất, giống như mẹ ông, vĩnh viễn không mở mắt ra được nữa.
Rời đi thôi.
Bạch Ân thở dài. Sau khi trị hết bệnh, chia tay cậu ấy. Trịnh Hòa là một tình nhân tốt, Bạch Ân chợt nhận ra, số lương tâm ít ỏi của mình vẫn chưa mất hết.
Ba tiếng sau, Bạch Ân xuất hiện tại phòng kim cương tại một khách sạn ở Biện Khê.
Trong phòng không bật đèn, Trịnh Hòa đã ngủ, Bạch Ân cởi áo khoác, lẳng lặng nhìn cậu.
Mặt cậu hơi sưng đỏ, Bạch Ân nhẹ nhàng chạm vào, có chút nóng, chắc mai sẽ tím bầm, Trịnh Hòa chậc chậc lưỡi, vẫn ngủ say sưa. Lúc nào cậu cũng thế, nằm lên giường chưa đến 10 phút liền ngủ. Khi nằm bên cậu, chất lượng giấc ngủ của Bạch Ân cũng tốt lên nhiều. Chỉ cần nghe tiếng hít thở đều đều đó, ông liền thiếp đi lúc nào không biết.
Bạch Ân rụt tay về, nằm xuống kế Trịnh Hòa.
Ngay vừa nãy thôi, ông chợt nhận ra, cơn giận trong lòng mình không phải do Trịnh Hòa, cũng không vì người đàn ông đó, mà là ông tự giận mình. Giận mình vì sao không có khả năng bảo vệ cậu, còn muốn kéo cậu vào thế giới của ông.