Chương : 166
Bạch Ân tự tay bôi thuốc mỡ cho Trịnh Hòa, thuốc này lấy từ chỗ Kiệt Tử, có vẻ rất đắt, đến giờ vẻ mặt Kiệt Tử vẫn còn vô cùng đau đớn.
“Người hôm qua là ai?” Bạch Ân hỏi.
Trịnh Hòa nghĩ nghĩ rồi nói: “Em cũng không rõ lắm. Lúc còn làm ở ảnh viện ‘Chạc cây’, anh ta là khách hàng, khi ấy tán chuyện khá hợp, hôm qua gặp nhau ở khách sạn, nói đôi ba câu rồi cùng đi ăn cơm…”
Giọng Bạch Ân đầy khó chịu: “Em còn ăn cơm cùng hắn?”
Trịnh Hòa ngượng ngùng nói: “Cùng đường mà…”
Bạch Ân day day huyệt Thái Dương: “Thôi được rồi, nói tiếp đi.”
“Sau đó em về phòng, xem TV cả chiều, đến tối, khách sạn báo rằng đã có thể dùng cơm, em nghĩ ăn một mình trong phòng cũng chán, nên xuống nhà ăn” – Trịnh Hòa chỉ chỉ mặt mình – “sau đó em bị đánh.”
Bạch Ân nhíu mày: “Kẻ đánh em tên gì?”
Thuốc bắt đầu có hiệu quả, Trịnh Hòa đau đến nhíu mày nói: “Bọn họ gọi là Vương ca… ừm, để em nghĩ, hình như là Vương Kiệt.”
Bạch Ân nghe tên này thấy quen quen, sàng lọc kỹ lưỡng trong đầu, chợt nhớ tới một người mình từng hợp tác bèn hiểu ra, ông cất thuốc đi, đứng dậy nói: “Mặt em hết sưng rồi, nhưng vẫn còn tụ huyết, đừng động vào.”
Trịnh Hòa ôm thắt lưng Bạch Ân, ngửa đầu hỏi: “Hôm qua ngài về lúc nào thế? Sao không đánh thức em dậy?”
“Về muộn quá, thấy em ngủ say, sợ gọi dậy em lại cắn tôi.” Bạch Ân cười cười.
Trịnh Hòa gãi đầu: “Em là sinh vật gì chứ, bị đánh thức liền cắn người, đáng ghét.”
“Được rồi,” Bạch Ân vỗ vỗ đầu Trịnh Hòa: “Tôi hiểu lầm em, bỏ tay ra đi, tôi đi trả thuốc mỡ cho Kiệt Tử.”
Trịnh Hòa nhìn hộp thuốc: “Dùng hơn nửa rồi, còn trả lại làm gì.”
Bạch Ân đáp: “Lần trước em chẳng phải bảo tôi bá đạo quá sao, lấy di động của Tang Bắc không trả, lần này tôi lấy thuốc của Kiệt Tử, không biết em lại nói gì ấy chứ.”
Trịnh Hòa giơ hai ngón tay, đánh dấu ‘X’ trước miệng nói: “Lần này em cam đoan không nói… cùng lắm thì chỉ lầu bầu sau lưng.”
Bạch Ân cười:“Mang thuốc tới cho em, giờ lại bị em lầu bầu, đúng là vô lương tâm, bỏ ra đi, thắt lưng tôi đau.”
“Không buông đâu, có giỏi ngài kéo tay em ra nha.” Trịnh Hòa lên mặt.
“Tôi ra tay đấy nhé?” Bạch Ân nhướng mày.
Trịnh Hòa cười hì hì nhìn Bạch Ân.
Cánh tay của Bạch Ân càng dùng sức, Trịnh Hòa đau đến nhíu mày: “Em nói đùa thôi mà.”
Bạch Ân đáp: “Tôi cũng đang đùa thôi mà.”
Sau đó ông buông tay ra, Trịnh hòa ‘á’ một tiếng, nhảy dựng lên, nhìn đoạn tay bị Bạch Ân bóp nói: “Xem ngài làm gì này?”
Bạch Ân buông tay, xoa thuốc mỡ vào tay cho Trịnh Hòa.
“Phù… phù…” Trịnh Hòa vừa thổi vừa dùng ngón tay quệt thuốc mỡ đi: “Thuốc này có bỏ thêm bạc hà, lạnh quá, khó chịu chết mất.”
Bạch Ân bảo: “Xem lần sau em còn dám quấy rối không.”
Trịnh Hòa le lưỡi: “Ngài cứ chờ đấy, đợi đến lúc ngài già, không bắt nạt em được nữa, em sẽ trả lại gấp bội. Mỗi ngày em sẽ trét kem đánh răng lên mặt ngài, bỏ ba đậu (1) vào cơm ngài, vả miệng mười lần, lúc nào vui thì đá hai cái, khiến ngài phải kêu cha gọi mẹ! Hừ!”
“To gan nhỉ?” Bạch Ân ôm lấy Trịnh Hòa từ phía sau, cắn vành tai cậu một chút, rất nhẹ, Trịnh Hòa lại đau đến mức hô to.
“Giờ em vẫn tàn tật đấy nhé!” Trịnh Hòa thở phì phì: “Là một nghệ sĩ, mặt em quan trọng lắm đó ngài có biết không?”
“Có phải tôi đánh đâu.” Bạch Ân kiểm tra vành tai Trịnh Hòa, xem có phải khi nãy mình cắn mạnh quá không.
Trịnh Hòa day day tai mình nói: “Không sao, em làm quá lên thôi, không đau.”
“Vậy mà còn kêu to thế.” Bạch Ân vỗ vỗ mông Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa cười ngây ngô đáp: “Em nghĩ kêu thảm một ít, ngài sẽ nhẹ tay mà.”
“Nhưng em làm tôi sợ.”
“Ai dọa ngài chứ.” Đến chết Trịnh Hòa cũng không nhận sai.
“Người hôm qua là ai?” Bạch Ân hỏi.
Trịnh Hòa nghĩ nghĩ rồi nói: “Em cũng không rõ lắm. Lúc còn làm ở ảnh viện ‘Chạc cây’, anh ta là khách hàng, khi ấy tán chuyện khá hợp, hôm qua gặp nhau ở khách sạn, nói đôi ba câu rồi cùng đi ăn cơm…”
Giọng Bạch Ân đầy khó chịu: “Em còn ăn cơm cùng hắn?”
Trịnh Hòa ngượng ngùng nói: “Cùng đường mà…”
Bạch Ân day day huyệt Thái Dương: “Thôi được rồi, nói tiếp đi.”
“Sau đó em về phòng, xem TV cả chiều, đến tối, khách sạn báo rằng đã có thể dùng cơm, em nghĩ ăn một mình trong phòng cũng chán, nên xuống nhà ăn” – Trịnh Hòa chỉ chỉ mặt mình – “sau đó em bị đánh.”
Bạch Ân nhíu mày: “Kẻ đánh em tên gì?”
Thuốc bắt đầu có hiệu quả, Trịnh Hòa đau đến nhíu mày nói: “Bọn họ gọi là Vương ca… ừm, để em nghĩ, hình như là Vương Kiệt.”
Bạch Ân nghe tên này thấy quen quen, sàng lọc kỹ lưỡng trong đầu, chợt nhớ tới một người mình từng hợp tác bèn hiểu ra, ông cất thuốc đi, đứng dậy nói: “Mặt em hết sưng rồi, nhưng vẫn còn tụ huyết, đừng động vào.”
Trịnh Hòa ôm thắt lưng Bạch Ân, ngửa đầu hỏi: “Hôm qua ngài về lúc nào thế? Sao không đánh thức em dậy?”
“Về muộn quá, thấy em ngủ say, sợ gọi dậy em lại cắn tôi.” Bạch Ân cười cười.
Trịnh Hòa gãi đầu: “Em là sinh vật gì chứ, bị đánh thức liền cắn người, đáng ghét.”
“Được rồi,” Bạch Ân vỗ vỗ đầu Trịnh Hòa: “Tôi hiểu lầm em, bỏ tay ra đi, tôi đi trả thuốc mỡ cho Kiệt Tử.”
Trịnh Hòa nhìn hộp thuốc: “Dùng hơn nửa rồi, còn trả lại làm gì.”
Bạch Ân đáp: “Lần trước em chẳng phải bảo tôi bá đạo quá sao, lấy di động của Tang Bắc không trả, lần này tôi lấy thuốc của Kiệt Tử, không biết em lại nói gì ấy chứ.”
Trịnh Hòa giơ hai ngón tay, đánh dấu ‘X’ trước miệng nói: “Lần này em cam đoan không nói… cùng lắm thì chỉ lầu bầu sau lưng.”
Bạch Ân cười:“Mang thuốc tới cho em, giờ lại bị em lầu bầu, đúng là vô lương tâm, bỏ ra đi, thắt lưng tôi đau.”
“Không buông đâu, có giỏi ngài kéo tay em ra nha.” Trịnh Hòa lên mặt.
“Tôi ra tay đấy nhé?” Bạch Ân nhướng mày.
Trịnh Hòa cười hì hì nhìn Bạch Ân.
Cánh tay của Bạch Ân càng dùng sức, Trịnh Hòa đau đến nhíu mày: “Em nói đùa thôi mà.”
Bạch Ân đáp: “Tôi cũng đang đùa thôi mà.”
Sau đó ông buông tay ra, Trịnh hòa ‘á’ một tiếng, nhảy dựng lên, nhìn đoạn tay bị Bạch Ân bóp nói: “Xem ngài làm gì này?”
Bạch Ân buông tay, xoa thuốc mỡ vào tay cho Trịnh Hòa.
“Phù… phù…” Trịnh Hòa vừa thổi vừa dùng ngón tay quệt thuốc mỡ đi: “Thuốc này có bỏ thêm bạc hà, lạnh quá, khó chịu chết mất.”
Bạch Ân bảo: “Xem lần sau em còn dám quấy rối không.”
Trịnh Hòa le lưỡi: “Ngài cứ chờ đấy, đợi đến lúc ngài già, không bắt nạt em được nữa, em sẽ trả lại gấp bội. Mỗi ngày em sẽ trét kem đánh răng lên mặt ngài, bỏ ba đậu (1) vào cơm ngài, vả miệng mười lần, lúc nào vui thì đá hai cái, khiến ngài phải kêu cha gọi mẹ! Hừ!”
“To gan nhỉ?” Bạch Ân ôm lấy Trịnh Hòa từ phía sau, cắn vành tai cậu một chút, rất nhẹ, Trịnh Hòa lại đau đến mức hô to.
“Giờ em vẫn tàn tật đấy nhé!” Trịnh Hòa thở phì phì: “Là một nghệ sĩ, mặt em quan trọng lắm đó ngài có biết không?”
“Có phải tôi đánh đâu.” Bạch Ân kiểm tra vành tai Trịnh Hòa, xem có phải khi nãy mình cắn mạnh quá không.
Trịnh Hòa day day tai mình nói: “Không sao, em làm quá lên thôi, không đau.”
“Vậy mà còn kêu to thế.” Bạch Ân vỗ vỗ mông Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa cười ngây ngô đáp: “Em nghĩ kêu thảm một ít, ngài sẽ nhẹ tay mà.”
“Nhưng em làm tôi sợ.”
“Ai dọa ngài chứ.” Đến chết Trịnh Hòa cũng không nhận sai.