Chương : 167
Trong thành phố H có một kẻ làm giàu bất chính được gọi là Vương tam ca, người tát Trịnh Hòa chính là cháu của hắn – Vương Kiệt.
Ban đầu Bạch Ân không biết nên xử lý chuyện này thế nào. Nếu là bình thường, ông chỉ cần dạy cho hắn một bài học rồi thôi, nhưng dù sao hai nhà đã hợp tác với nhau nhiều lần, vì chút việc nhỏ đó mà lật mặt thì không đáng. Nhưng chuyện này lại liên quan tới Trịnh Hòa, đối với cậu, Bạch Ân có khao khát khống chế và bảo vệ lớn tới mức chính ông cũng không ngờ. Bạch Ân muốn Trịnh Hòa càng ngày càng tin tưởng mình, ỷ lại mình, đây là cơ hội tốt, dùng danh nghĩa của Trịnh Hòa để trừng phạt Vương Kiệt, với tính cách của cậu ấy, Trịnh Hòa nhất định sẽ rất cảm động.
Bạch Ân biết rất nhiều người sợ mình, bởi ông nắm giữ những bí mật họ không muốn ai biết. Về chuyện của Vương Kiệt, ông không định chỉ trừng phạt một mình cậu ta mà thôi. Thời cổ đại, ở nước C từng tồn tại khái niệm ‘mãn môn sao trảm’. Bạch Ân lựa chọn mấy kẻ thuộc nhà họ Vương, ông khẽ nheo mắt, tính cả Vương Kiệt, vừa lúc sáu người. Ra tay với sáu kẻ đó đi.
“Tang Bắc,” Bạch Ân đưa ra chỉ lệnh: “Cậu điều tra Vương Diễm Kiều, Vương Thành Minh, Vương Thành Húc, Vương Tình, Vương Hải Ba và Vương Kiệt, sau đó bán ở ‘Kho tin’ đi.”
‘Kho tin’ – nơi buôn bán tin tình báo với giá cao – đó mới là thứ ông thật sự kinh doanh ở nước C này.
BEACHER, Bóng đêm, Tây khu đều chỉ là để che dấu và ngụy trang. Mọi người đều sợ Bạch Ân, mọi người đều muốn nịnh bợ Bạch Ân, trong cái giới này, Bạch Ân là kẻ khác loài, vẫn luôn thế.
Ban đầu Bạch Ân không biết nên xử lý chuyện này thế nào. Nếu là bình thường, ông chỉ cần dạy cho hắn một bài học rồi thôi, nhưng dù sao hai nhà đã hợp tác với nhau nhiều lần, vì chút việc nhỏ đó mà lật mặt thì không đáng. Nhưng chuyện này lại liên quan tới Trịnh Hòa, đối với cậu, Bạch Ân có khao khát khống chế và bảo vệ lớn tới mức chính ông cũng không ngờ. Bạch Ân muốn Trịnh Hòa càng ngày càng tin tưởng mình, ỷ lại mình, đây là cơ hội tốt, dùng danh nghĩa của Trịnh Hòa để trừng phạt Vương Kiệt, với tính cách của cậu ấy, Trịnh Hòa nhất định sẽ rất cảm động.
Bạch Ân biết rất nhiều người sợ mình, bởi ông nắm giữ những bí mật họ không muốn ai biết. Về chuyện của Vương Kiệt, ông không định chỉ trừng phạt một mình cậu ta mà thôi. Thời cổ đại, ở nước C từng tồn tại khái niệm ‘mãn môn sao trảm’. Bạch Ân lựa chọn mấy kẻ thuộc nhà họ Vương, ông khẽ nheo mắt, tính cả Vương Kiệt, vừa lúc sáu người. Ra tay với sáu kẻ đó đi.
“Tang Bắc,” Bạch Ân đưa ra chỉ lệnh: “Cậu điều tra Vương Diễm Kiều, Vương Thành Minh, Vương Thành Húc, Vương Tình, Vương Hải Ba và Vương Kiệt, sau đó bán ở ‘Kho tin’ đi.”
‘Kho tin’ – nơi buôn bán tin tình báo với giá cao – đó mới là thứ ông thật sự kinh doanh ở nước C này.
BEACHER, Bóng đêm, Tây khu đều chỉ là để che dấu và ngụy trang. Mọi người đều sợ Bạch Ân, mọi người đều muốn nịnh bợ Bạch Ân, trong cái giới này, Bạch Ân là kẻ khác loài, vẫn luôn thế.