Chương : 173
Bạch Ân đương nhiên là không chạy tới Andes thật.
Ông tới nhà mẹ đẻ ở nước Y. Thấy Bạch Ân, mấy ông cậu rất vui vẻ, tuy đã quên gương mặt cháu trai nhưng vẫn đón tiếp nhiệt tình.
Bạch Ân đi xem căn phòng cũ của mẹ mình, mọi vật dụng vẫn để đấy, giống hệt những gì mình nhớ.
Có một lão bộc nào đó mà ông không biết, lau nước mắt nói: “Từ khi phu nhân qua đời, chúng tôi chưa từng động qua, tiên sinh dặn tôi tới đây quét nước mỗi ngày, nhoáng một cái đã chừng 20 năm.”
Bạch Ân lãnh đạm nhìn ông, người nọ khẽ run run, xoay người định đi. Bạch Ân đột nhiên nói: “Cám ơn.”
Nước mắt lão đột nhiên chảy ra, lão gập người chào Bạch Ân, nói: “Ngài cứ coi lại nơi này đi, tôi không quấy rầy nữa.”
Bạch Ân mệt mỏi, tìm một chỗ ngồi xuống, ghế dựa phát ra tiếng kẽo kẹt mục nát. Bạch Ân nghĩ thầm, nơi này nhìn như sạch sẽ, nhưng thực chất, đã nhiều năm rồi, những thứ này không được bảo dưỡng. Đột nhiên, ngực ông trào lên cảm giác u sầu khó hiểu.
Bao năm rồi.
Mình vẫn không nhớ được gương mặt của mẹ.
Bạch Ân không biết mình mắc bệnh thần kinh từ bao giờ, bác sĩ nói rằng bẩm sinh, nhưng Bạch Ân cảm thấy, đây không phải sự thật.
Trí nhớ của ông chỉ lưu lại một màn ảnh đơn giản.
Ánh nắng chói chang chiếu vào, Bạch Ân ghé vào đầu gối mẹ, bà mặc chiếc váy dài trắng muốt, phía trên có phần vải ren. Bạch Ân duỗi ngón tay mập mạp của mình, chọc chọc qua. Ông ngửa đầu, thấy mẹ đang đọc sách, cuốn sách chặn đi khuôn mặt của bà, chỉ thấy được mái tóc nâu dài được một dải ruy băng cột lấy, buông trước ngực.
Cuốn sách lại được lật sang trang khác, Bạch Ân để ý thấy, quyển sách này tên “Đồi gió hú”
“Mẹ?” Dường như Bạch Ân đã hỏi thế.
Bà đặt sách xuống, gương mặt mơ hồ, hình ảnh này rất kỳ quái. Cảnh vật đều rất rõ ràng, chỉ riêng gương mặt bà là không rõ, giống như bị thứ gì che mất, nhất quyết không để Bạch Ân nhìn rõ.
Mẹ dịu dàng xoa đầu Bạch Ân, bàn tay bà mềm mại, giống như bông, bà khép sách lại, đặt xuống chiếc bàn bên cạnh, rồi dùng một cây lược gỗ lim chải mái tóc dài của mình. Bỗng nhiên, bà hé miệng nói: “…..”
Bạch Ân không nhớ rõ bà nói gì, nhưng dưới sự thôi miên của bác sĩ, ông biết bà nói ‘Đến giờ tiêm thuốc rồi.’
Sau đó, Bạch Ân đi theo sau mẹ mình. Bà đứng trước một chiếc tủ tối đen, lấy ra lọ thuốc tiêm, hút phần thuốc vào xilanh, khẽ đẩy cho vài giọt rơi ra, rồi đâm kim vào tay ông. Bạch Ân ngây ngốc nhìn thứ chất lỏng trắng ngà tiến vào cơ thể mình, không cảm thấy đau, cũng không thấy khó chịu.
Đó chỉ là ký ức. Bạch Ân đã quên bản thân mình hồi đó từ lâu.
Đêm đó, ông ngủ ở căn phòng cạnh phòng mẹ, nơi đã từng có người chết.
Hai tay Bạch Ân đan chéo, ông ngơ ngác nằm trên giường, đầu óc trống rỗng. Đột nhiên, tiếng chuông di động vang lên, Bạch Ân nhìn, là Trịnh Hòa. Muộn thế này, đáng lẽ cậu ấy nên đi ngủ rồi chứ. Bạch Ân bật cười, ông quên mất, mình đang ở nước J, lệch năm tiếng so với với nước J, nếu tính ra thì, bây giờ mới là giờ cơm chiều của Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa gọi điện tới chẳng phải chuyện to tát gì, hôm nay việc quay phim của cậu không được thuận lợi lắm, cậu than thở với Bạch Ân một chút, rồi bắt đầu kể những chuyện hài hước xảy ra trong ngày. Bạch Ân không có chút cảm giác, nhưng Trịnh Hòa thì cười bò lăn bò toài ra rồi.
Nghe thấy giọng của cậu, khóe miệng Bạch Ân cũng chậm rãi cong lên.
Chỉ một cuộc điện thoại, mà Bạch Ân cảm thấy như mình được Trịnh Hòa kéo về nhân gian.
Ông tới nhà mẹ đẻ ở nước Y. Thấy Bạch Ân, mấy ông cậu rất vui vẻ, tuy đã quên gương mặt cháu trai nhưng vẫn đón tiếp nhiệt tình.
Bạch Ân đi xem căn phòng cũ của mẹ mình, mọi vật dụng vẫn để đấy, giống hệt những gì mình nhớ.
Có một lão bộc nào đó mà ông không biết, lau nước mắt nói: “Từ khi phu nhân qua đời, chúng tôi chưa từng động qua, tiên sinh dặn tôi tới đây quét nước mỗi ngày, nhoáng một cái đã chừng 20 năm.”
Bạch Ân lãnh đạm nhìn ông, người nọ khẽ run run, xoay người định đi. Bạch Ân đột nhiên nói: “Cám ơn.”
Nước mắt lão đột nhiên chảy ra, lão gập người chào Bạch Ân, nói: “Ngài cứ coi lại nơi này đi, tôi không quấy rầy nữa.”
Bạch Ân mệt mỏi, tìm một chỗ ngồi xuống, ghế dựa phát ra tiếng kẽo kẹt mục nát. Bạch Ân nghĩ thầm, nơi này nhìn như sạch sẽ, nhưng thực chất, đã nhiều năm rồi, những thứ này không được bảo dưỡng. Đột nhiên, ngực ông trào lên cảm giác u sầu khó hiểu.
Bao năm rồi.
Mình vẫn không nhớ được gương mặt của mẹ.
Bạch Ân không biết mình mắc bệnh thần kinh từ bao giờ, bác sĩ nói rằng bẩm sinh, nhưng Bạch Ân cảm thấy, đây không phải sự thật.
Trí nhớ của ông chỉ lưu lại một màn ảnh đơn giản.
Ánh nắng chói chang chiếu vào, Bạch Ân ghé vào đầu gối mẹ, bà mặc chiếc váy dài trắng muốt, phía trên có phần vải ren. Bạch Ân duỗi ngón tay mập mạp của mình, chọc chọc qua. Ông ngửa đầu, thấy mẹ đang đọc sách, cuốn sách chặn đi khuôn mặt của bà, chỉ thấy được mái tóc nâu dài được một dải ruy băng cột lấy, buông trước ngực.
Cuốn sách lại được lật sang trang khác, Bạch Ân để ý thấy, quyển sách này tên “Đồi gió hú”
“Mẹ?” Dường như Bạch Ân đã hỏi thế.
Bà đặt sách xuống, gương mặt mơ hồ, hình ảnh này rất kỳ quái. Cảnh vật đều rất rõ ràng, chỉ riêng gương mặt bà là không rõ, giống như bị thứ gì che mất, nhất quyết không để Bạch Ân nhìn rõ.
Mẹ dịu dàng xoa đầu Bạch Ân, bàn tay bà mềm mại, giống như bông, bà khép sách lại, đặt xuống chiếc bàn bên cạnh, rồi dùng một cây lược gỗ lim chải mái tóc dài của mình. Bỗng nhiên, bà hé miệng nói: “…..”
Bạch Ân không nhớ rõ bà nói gì, nhưng dưới sự thôi miên của bác sĩ, ông biết bà nói ‘Đến giờ tiêm thuốc rồi.’
Sau đó, Bạch Ân đi theo sau mẹ mình. Bà đứng trước một chiếc tủ tối đen, lấy ra lọ thuốc tiêm, hút phần thuốc vào xilanh, khẽ đẩy cho vài giọt rơi ra, rồi đâm kim vào tay ông. Bạch Ân ngây ngốc nhìn thứ chất lỏng trắng ngà tiến vào cơ thể mình, không cảm thấy đau, cũng không thấy khó chịu.
Đó chỉ là ký ức. Bạch Ân đã quên bản thân mình hồi đó từ lâu.
Đêm đó, ông ngủ ở căn phòng cạnh phòng mẹ, nơi đã từng có người chết.
Hai tay Bạch Ân đan chéo, ông ngơ ngác nằm trên giường, đầu óc trống rỗng. Đột nhiên, tiếng chuông di động vang lên, Bạch Ân nhìn, là Trịnh Hòa. Muộn thế này, đáng lẽ cậu ấy nên đi ngủ rồi chứ. Bạch Ân bật cười, ông quên mất, mình đang ở nước J, lệch năm tiếng so với với nước J, nếu tính ra thì, bây giờ mới là giờ cơm chiều của Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa gọi điện tới chẳng phải chuyện to tát gì, hôm nay việc quay phim của cậu không được thuận lợi lắm, cậu than thở với Bạch Ân một chút, rồi bắt đầu kể những chuyện hài hước xảy ra trong ngày. Bạch Ân không có chút cảm giác, nhưng Trịnh Hòa thì cười bò lăn bò toài ra rồi.
Nghe thấy giọng của cậu, khóe miệng Bạch Ân cũng chậm rãi cong lên.
Chỉ một cuộc điện thoại, mà Bạch Ân cảm thấy như mình được Trịnh Hòa kéo về nhân gian.