Chương : 174
Sáng sớm hôm sau, Bạch Ân bảo một người hầu đưa ông lên núi tảo mộ mẹ mình.
Giáo đường – nơi đặt hài cốt của mẹ – đã sừng sững trên ngọn núi này chứng hai thế kỷ. Bạch Ân tìm được một tấm ảnh của bà. Tấm ảnh có chút ố vàng, phần mép cong lên, gương mặt người phụ nữ bị thứ gì xóa đi, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể doán được, dung mạo không tồi.
Rất nhiều người từng gặp qua mẹ ông đều nói Bạch Ân giống bà.
Tính cả cuộc gọi tối qua, Bạch Ân đã ghi được mười bảy tệp giọng nói của Trịnh Hòa. Công năng này chỉ có ở cái di động Bạch Ân cướp từ chỗ Tang Bắc.
Bạch Ân dựa theo số, tìm được ngôi mộ, ông dùng chân dậm bằng một khoảng cỏ dại, ngồi tựa lưng vào bia đá.
Khu nghĩa địa thực an tĩnh, hôm nay, ngoại từ Bạch Ân, không có ai tới. Gió phe phất thổi, tiếng côn trùng rả rích và tiếng chim ríu rít vang lên từ khu rừng bên cạnh. Giống như có một đường ranh giới, bên kia ngập tràn sức sống, bên này tĩnh mịch, thê lương.
Bạch Ân lấy điện thoại ra, mở tệp ghi âm đầu tiên.
“Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh, ngài đoán xem giờ em đang ở đâu? Ha ha, để em nói cho ngài biết, em đang ở trường quay! Họ dựng lại bối cảnh dân quốc, nếu không phải xung quanh có nhân viên của đoàn phim, em còn tưởng em xuyên về thời đó rồi, ha ha….”
Bạch Ân nhẹ nhàng nắm lại hai mắt.
Trái tim đang kêu réo ầm ĩ của ông, rốt cuộc an tĩnh.
Giáo đường – nơi đặt hài cốt của mẹ – đã sừng sững trên ngọn núi này chứng hai thế kỷ. Bạch Ân tìm được một tấm ảnh của bà. Tấm ảnh có chút ố vàng, phần mép cong lên, gương mặt người phụ nữ bị thứ gì xóa đi, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể doán được, dung mạo không tồi.
Rất nhiều người từng gặp qua mẹ ông đều nói Bạch Ân giống bà.
Tính cả cuộc gọi tối qua, Bạch Ân đã ghi được mười bảy tệp giọng nói của Trịnh Hòa. Công năng này chỉ có ở cái di động Bạch Ân cướp từ chỗ Tang Bắc.
Bạch Ân dựa theo số, tìm được ngôi mộ, ông dùng chân dậm bằng một khoảng cỏ dại, ngồi tựa lưng vào bia đá.
Khu nghĩa địa thực an tĩnh, hôm nay, ngoại từ Bạch Ân, không có ai tới. Gió phe phất thổi, tiếng côn trùng rả rích và tiếng chim ríu rít vang lên từ khu rừng bên cạnh. Giống như có một đường ranh giới, bên kia ngập tràn sức sống, bên này tĩnh mịch, thê lương.
Bạch Ân lấy điện thoại ra, mở tệp ghi âm đầu tiên.
“Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh, ngài đoán xem giờ em đang ở đâu? Ha ha, để em nói cho ngài biết, em đang ở trường quay! Họ dựng lại bối cảnh dân quốc, nếu không phải xung quanh có nhân viên của đoàn phim, em còn tưởng em xuyên về thời đó rồi, ha ha….”
Bạch Ân nhẹ nhàng nắm lại hai mắt.
Trái tim đang kêu réo ầm ĩ của ông, rốt cuộc an tĩnh.