Chương : 184
Xuống sân bay, Trịnh Hòa giúp đám vệ sĩ dọn hành lý ra, Trần Minh chỉ cần dùng chút lực đã nâng bổng cái thùng trong tay Trịnh Hòa: “Đây là việc của chúng tôi, cậu đi nghỉ ngơi trước đi.”
“He he, ” Trịnh Hòa cười gượng, trong số vệ sĩ của Bạch Ân, cậu sợ Trần Minh nhất, nhìn rất nhiệt tình sáng sủa, nhưng thực ra đối với ai cũng xa cách. Trịnh Hòa nói: “Dù sao tôi cũng không có việc gì, chi bằng….”
Trần Minh: “Bạch tiên sinh ở phòng chờ, cậu đi tìm ngài ấy đi.”
Trịnh Hòa thấy hành lý đã vào cốp, đành phải nói: “Ừm, tôi biết rồi.” Cậu quay đầu lại, vừa lúc lại đối diện với Bạch tiên sinh.
Một,
Hai,
Ba,
Mặt Trịnh Hòa đỏ bừng.
“Trịnh Hòa, em qua đây.” Bạch Ân khẽ cười một tiếng, vẫy vẫy tay với Trịnh Hòa.
“?” Trịnh Hòa cảm thấy khó hiểu về thái độ của Bạch Ân đối với mình, nhưng vẫn đi qua.
Bạch Ân kéo Trịnh Hòa ngồi xuống chân mình, tựa đầu vào lưng cậu đầy thân mật, Trịnh Hòa run lên, nhìn đám người xung quanh, cậu giãy giãy, muốn đứng lên. Đang ở nơi công cộng mà, dù gì thì cậu cũng là nghệ sĩ, vẫn có có thể tự biết nên làm và không nên làm gì.
“Bạch tiên sinh, ngài buông em ra đi.” Trịnh Hòa nhỏ giọng nói.
“Đừng ngọ nguậy….bảo bối.” Bạch Ân ôm chặt thắt lưng Trịnh Hòa, đưa lưỡi qua, chậm rãi liếm mặt cậu.
Trịnh Hòa sởn da gà.
“Ngài…” Cậu há miệng thở dốc, nhưng lại không nói nên lời.
“Ha ha.” Bạch Ân cười rộ lên: “Bảo bối, đầu tôi đau quá.”
Trịnh Hòa thấy mất tự nhiên, nhưng vẫn đưa tay qua xoa đầu ông, hỏi: “Còn đau không?”
“Đau, ” tay Bạch Ân thò vào trong quần Trịnh Hòa, giọng điệu của ông rất nhẹ: “Còn đau lắm.”
“Thế ngài muốn em làm thế nào?!”
“Hôn tôi, ” Bạch Ân nhắm hai mắt lại: “Hôn tôi, tôi sẽ không đau nữa.”
Trịnh Hòa thực sự không chịu nổi việc thân thiết lúc này: “Xung quanh nhiều người thế mà, đợi lúc về hôn được không? Ngài muốn hôn thế nào cũng được.”
“Không được, ” Bạch Ân nói: “Hôn tôi ngay bây giờ đi, nếu không, tôi sẽ giết em, nhanh lên!”
“Ngài uống rượu đấy à?” Trịnh Hòa nghi ngờ: “Nếu không sao bỗng nhiên lại đòi hỏi trẻ nít thế chứ, ai lại muốn người khác hôn bằng cách đó.”
“Đấy là vấn đề của em.” Bạch Ân nói.
Trịnh Hòa mím miệng, mấy giây sau, cậu hôn chụt một cái lên môi Bạch Ân, nói: “Thế này, thế này được chưa?”
“Không đủ.” Bạch Ân nắm chặt lấy cằm Trịnh Hòa, mạnh mẽ tách bờ môi của cậu ra, đầu lưỡi quấn lấy nhau.
“Bạch, Bạch tiên sinh…” Trịnh Hòa không biết phải làm gì lúc này, từ một người yêu hoàn hảo bỗng thành kẻ cuồng *** (2), cái kiểu bất bình thường gì thế này.
“Bảo bối, em biết không, ” Bạch Ân vẫn đang thì thào tự nói: “Môi em ngọt lắm….”
“Tang Bắc!” Trịnh Hòa không nhịn được nữa, lại không dám phản kháng lại Bạch Ân, đành hô tên người duy nhất mình thấy được trong tầm mắt: “Tang Bắc, cậu lại đây!”
Tang Bắc mang vẻ mặt lạnh lùng nhìn Trịnh Hòa và Bạch Ân, anh dừng bước lại, gập người 90 độ về phía cậu, sau đó, vuốt lại mấy sợi tóc vương xuống, xoay người bước đi.
Trịnh Hòa: “… Tang Bắc, cậu đang ai điếu cho tôi đấy à.”
“He he, ” Trịnh Hòa cười gượng, trong số vệ sĩ của Bạch Ân, cậu sợ Trần Minh nhất, nhìn rất nhiệt tình sáng sủa, nhưng thực ra đối với ai cũng xa cách. Trịnh Hòa nói: “Dù sao tôi cũng không có việc gì, chi bằng….”
Trần Minh: “Bạch tiên sinh ở phòng chờ, cậu đi tìm ngài ấy đi.”
Trịnh Hòa thấy hành lý đã vào cốp, đành phải nói: “Ừm, tôi biết rồi.” Cậu quay đầu lại, vừa lúc lại đối diện với Bạch tiên sinh.
Một,
Hai,
Ba,
Mặt Trịnh Hòa đỏ bừng.
“Trịnh Hòa, em qua đây.” Bạch Ân khẽ cười một tiếng, vẫy vẫy tay với Trịnh Hòa.
“?” Trịnh Hòa cảm thấy khó hiểu về thái độ của Bạch Ân đối với mình, nhưng vẫn đi qua.
Bạch Ân kéo Trịnh Hòa ngồi xuống chân mình, tựa đầu vào lưng cậu đầy thân mật, Trịnh Hòa run lên, nhìn đám người xung quanh, cậu giãy giãy, muốn đứng lên. Đang ở nơi công cộng mà, dù gì thì cậu cũng là nghệ sĩ, vẫn có có thể tự biết nên làm và không nên làm gì.
“Bạch tiên sinh, ngài buông em ra đi.” Trịnh Hòa nhỏ giọng nói.
“Đừng ngọ nguậy….bảo bối.” Bạch Ân ôm chặt thắt lưng Trịnh Hòa, đưa lưỡi qua, chậm rãi liếm mặt cậu.
Trịnh Hòa sởn da gà.
“Ngài…” Cậu há miệng thở dốc, nhưng lại không nói nên lời.
“Ha ha.” Bạch Ân cười rộ lên: “Bảo bối, đầu tôi đau quá.”
Trịnh Hòa thấy mất tự nhiên, nhưng vẫn đưa tay qua xoa đầu ông, hỏi: “Còn đau không?”
“Đau, ” tay Bạch Ân thò vào trong quần Trịnh Hòa, giọng điệu của ông rất nhẹ: “Còn đau lắm.”
“Thế ngài muốn em làm thế nào?!”
“Hôn tôi, ” Bạch Ân nhắm hai mắt lại: “Hôn tôi, tôi sẽ không đau nữa.”
Trịnh Hòa thực sự không chịu nổi việc thân thiết lúc này: “Xung quanh nhiều người thế mà, đợi lúc về hôn được không? Ngài muốn hôn thế nào cũng được.”
“Không được, ” Bạch Ân nói: “Hôn tôi ngay bây giờ đi, nếu không, tôi sẽ giết em, nhanh lên!”
“Ngài uống rượu đấy à?” Trịnh Hòa nghi ngờ: “Nếu không sao bỗng nhiên lại đòi hỏi trẻ nít thế chứ, ai lại muốn người khác hôn bằng cách đó.”
“Đấy là vấn đề của em.” Bạch Ân nói.
Trịnh Hòa mím miệng, mấy giây sau, cậu hôn chụt một cái lên môi Bạch Ân, nói: “Thế này, thế này được chưa?”
“Không đủ.” Bạch Ân nắm chặt lấy cằm Trịnh Hòa, mạnh mẽ tách bờ môi của cậu ra, đầu lưỡi quấn lấy nhau.
“Bạch, Bạch tiên sinh…” Trịnh Hòa không biết phải làm gì lúc này, từ một người yêu hoàn hảo bỗng thành kẻ cuồng *** (2), cái kiểu bất bình thường gì thế này.
“Bảo bối, em biết không, ” Bạch Ân vẫn đang thì thào tự nói: “Môi em ngọt lắm….”
“Tang Bắc!” Trịnh Hòa không nhịn được nữa, lại không dám phản kháng lại Bạch Ân, đành hô tên người duy nhất mình thấy được trong tầm mắt: “Tang Bắc, cậu lại đây!”
Tang Bắc mang vẻ mặt lạnh lùng nhìn Trịnh Hòa và Bạch Ân, anh dừng bước lại, gập người 90 độ về phía cậu, sau đó, vuốt lại mấy sợi tóc vương xuống, xoay người bước đi.
Trịnh Hòa: “… Tang Bắc, cậu đang ai điếu cho tôi đấy à.”