Chương : 185
Trịnh Hòa và Bạch Ân dính chặt lấy nhau, cứ thế lên xe. Đúng hơn là, suốt dọc đường đi, Trịnh Hòa bụm mặt không dám nói gì, Bạch Ân ôm cậu, vừa ôm vừa nghịch, thích làm gì thì làm,
“Bảo bối, em để lộ mặt ra đi mà?” Bạch Ân nhẹ giọng thì thầm bên tai cậu.
Trịnh Hòa sởn da gà, nói: “Bạch tiên sinh, ngài đừng thế, muốn em ngẩng mặt lên thì cứ nói, chúng ta nói chuyện bình thường chút đi, được không?”
Bạch Ân không vui, khẽ nhíu mày: “Sao, chẳng nhẽ giờ tôi không đang nói tiếng Trung à?”
Kiệt Tử ngồi ở hàng ghế trước vội vàng ra hiệu cho Trịnh Hòa. Trịnh Hòa không rõ Bạch tiên sinh làm sao thế, nhưng vẫn ngẩng đầu lên, dỗ ông: “Được rồi mà, là lỗi của em, tai em nghe không rõ ông nói gì, ông muốn nói chuyện với em thế nào cũng được.”
Lúc này Bạch Ân mới cảm thấy thoải mái hơn, ông vuốt đầu Trịnh Hòa, đột nhiên hỏi: “Bảo bối, bóng đen sau bả vai em là ai?”
Trịnh Hòa co rúm, quay đầu nhìn lại, phía sau làm gì có bóng đen nào: “Đâu, đâu, nó đâu?”
Bạch Ân nghe được bóng đen đó cười ‘khặc khặc khặc’, ông vươn tay, ôm chặt Trịnh Hòa vào lòng, bóng đen dần tụ lại thành hình, đó là một người phụ nữ, mái tóc nâu xoăn dài xõa vai, nó dần biến đen từ chân tóc.
“Ngươi là ai?” Bạch Ân hỏi.
Bóng đen mỉm cười, khóe miệng tràn ra máu tươi, máu trộn lẫn với mái tóc đen càng ngày càng dài của mụ. Mụ lao về phía Trịnh Hòa!
Không được đụng tới cậu ấy!
Bạch Ân ghì chặt tay lại.
Ông bỗng nhiên không rõ, người đàn bà này là thật, hay chỉ là vọng tưởng của ông. Ông ngửi thấy mùi máu tươi, nghe được tiếng cười thê lương của mụ, cùng với gương mặt giống hệt mẹ ông đó…..
Không đúng!
Bạch Ân đột nhiên bừng tỉnh. Cho tới giờ, ông chưa từng thấy khuôn mặt của mẹ mình, sao có thể biết bà trông như thế nào chứ!
“Bảo bối, ” Bạch Ân nhẹ giọng hỏi: “Bóng đen đó ở kia, em nhìn thấy không?” Ông chỉ về một phía.
Trịnh Hòa sợ hãi lắc đầu, túm lấy ống tay áo của Bạch Ân: “Bạch tiên sinh, đừng làm em sợ, ngài sao thế?”
Bạch Ân nhìn bóng đen dần tản đi, ông đưa tay, ấn nút mở cửa sổ xe, mỉm cười nói: “Lừa em thôi, em còn tưởng thật cơ đấy.”
Trịnh Hòa thở dài nhẹ nhõm, nói: “ Em không nhịn được mà sợ chứ sao, lần sau đừng thế, em sợ chết mất.”
Bạch Ân nhắm hai mắt lại: “Em có buồn ngủ không, còn lâu lắm mới đến nơi, hôm nay em cũng mệt rồi, hay là nghỉ ngơi một lúc đi.”
“Cũng được.” Trịnh Hòa gối đầu mình lên bả vai ông, dù cậu không rõ sao hôm nay Bạch Ân lại kỳ lạ thế, nhưng cũng không hỏi nhiều.
“Bảo bối, em để lộ mặt ra đi mà?” Bạch Ân nhẹ giọng thì thầm bên tai cậu.
Trịnh Hòa sởn da gà, nói: “Bạch tiên sinh, ngài đừng thế, muốn em ngẩng mặt lên thì cứ nói, chúng ta nói chuyện bình thường chút đi, được không?”
Bạch Ân không vui, khẽ nhíu mày: “Sao, chẳng nhẽ giờ tôi không đang nói tiếng Trung à?”
Kiệt Tử ngồi ở hàng ghế trước vội vàng ra hiệu cho Trịnh Hòa. Trịnh Hòa không rõ Bạch tiên sinh làm sao thế, nhưng vẫn ngẩng đầu lên, dỗ ông: “Được rồi mà, là lỗi của em, tai em nghe không rõ ông nói gì, ông muốn nói chuyện với em thế nào cũng được.”
Lúc này Bạch Ân mới cảm thấy thoải mái hơn, ông vuốt đầu Trịnh Hòa, đột nhiên hỏi: “Bảo bối, bóng đen sau bả vai em là ai?”
Trịnh Hòa co rúm, quay đầu nhìn lại, phía sau làm gì có bóng đen nào: “Đâu, đâu, nó đâu?”
Bạch Ân nghe được bóng đen đó cười ‘khặc khặc khặc’, ông vươn tay, ôm chặt Trịnh Hòa vào lòng, bóng đen dần tụ lại thành hình, đó là một người phụ nữ, mái tóc nâu xoăn dài xõa vai, nó dần biến đen từ chân tóc.
“Ngươi là ai?” Bạch Ân hỏi.
Bóng đen mỉm cười, khóe miệng tràn ra máu tươi, máu trộn lẫn với mái tóc đen càng ngày càng dài của mụ. Mụ lao về phía Trịnh Hòa!
Không được đụng tới cậu ấy!
Bạch Ân ghì chặt tay lại.
Ông bỗng nhiên không rõ, người đàn bà này là thật, hay chỉ là vọng tưởng của ông. Ông ngửi thấy mùi máu tươi, nghe được tiếng cười thê lương của mụ, cùng với gương mặt giống hệt mẹ ông đó…..
Không đúng!
Bạch Ân đột nhiên bừng tỉnh. Cho tới giờ, ông chưa từng thấy khuôn mặt của mẹ mình, sao có thể biết bà trông như thế nào chứ!
“Bảo bối, ” Bạch Ân nhẹ giọng hỏi: “Bóng đen đó ở kia, em nhìn thấy không?” Ông chỉ về một phía.
Trịnh Hòa sợ hãi lắc đầu, túm lấy ống tay áo của Bạch Ân: “Bạch tiên sinh, đừng làm em sợ, ngài sao thế?”
Bạch Ân nhìn bóng đen dần tản đi, ông đưa tay, ấn nút mở cửa sổ xe, mỉm cười nói: “Lừa em thôi, em còn tưởng thật cơ đấy.”
Trịnh Hòa thở dài nhẹ nhõm, nói: “ Em không nhịn được mà sợ chứ sao, lần sau đừng thế, em sợ chết mất.”
Bạch Ân nhắm hai mắt lại: “Em có buồn ngủ không, còn lâu lắm mới đến nơi, hôm nay em cũng mệt rồi, hay là nghỉ ngơi một lúc đi.”
“Cũng được.” Trịnh Hòa gối đầu mình lên bả vai ông, dù cậu không rõ sao hôm nay Bạch Ân lại kỳ lạ thế, nhưng cũng không hỏi nhiều.