Chương : 267
Mãi đến khi làm xong xuôi mọi việc, Tang Bắc mới biết mình bị Bạch tiên sinh chơi khăm.
Bạch Ân ‘mời’ Tiết Thanh Hòa ra khỏi nhà anh thật, nhưng đồng thời, anh cũng không ở trong nhà được —
Lầu dưới nổ bình ga, Tang Bắc và Tiết Thanh Hòa lặng người nhìn cái nhà rách tung tóe. Anh cố nén cơn giận, Tiết Thanh Hòa thì rụt rè đưa cho anh chai nước: “Ừm….anh còn chỗ nào để ở không?”
Tang Bắc đáp: “Tôi ở khách sạn cũng không sao.”
“Thế sao được!” Tiết Thanh Hòa kích động kéo tay Tang Bắc: “Đừng tới khách sạn!”
“Sao mà không được?” Tang Bắc không hiểu.
“Ừm…à, thực ra tôi đã thuê nhà trọ rồi, ý tôi là…..là…đúng, tôi cần một bạn cùng phòng! Anh tới ở cùng tôi chứ?”
Tang Bắc chần chừ, cũng nghiêng về phía đồng ý. Nhưng gần đây, anh gặp lắm chuyện quái đản quá, ở một mình thì hơn. Vậy nên, Tang Bắc lễ phép đáp lại: “Không, làm phiền cậu tôi ngại lắm, tôi tới ở khách sạn là được rồi.”
“Không sao! Tôi thích để anh làm phiền mà! Càng phiền càng thích! Dọn đến đi, dọn đến đi.” Tiết Thanh Hòa cầm tay Tang Bắc, đung qua đung lại.
Gu thẩm mỹ của Tiết Thanh Hòa khiến người ta hoảng sợ, nhưng ngoại hình của cậu ta rất tốt: dáng người cao gầy, mắt to, làn da mượt mà láng mịn. Tang Bắc lạnh lùng có một nhược điểm chết người, đó là: không thể chống cự lại những thứ đáng yêu. Vậy nên, nhìn Tiết Thanh Hòa như thế, anh mơ màng đồng ý lúc nào không biết. Lúc tỉnh táo lại, Tang Bắc hối hận đến nỗi muốn khâu miệng mình lại cho rồi.
“Bắc Bắc, để tôi giúp anh dọn đồ, anh về sớm nhé.” Tiết Thanh Hòa vui vẻ chạy đi xa.
“Aiz…” Tang Bắc không kịp ngăn lại thì cậu ta đã chạy xuống lầu.
Nhanh thế không biết.
Tang Bắc lại cảm khái.
Bạch Ân ‘mời’ Tiết Thanh Hòa ra khỏi nhà anh thật, nhưng đồng thời, anh cũng không ở trong nhà được —
Lầu dưới nổ bình ga, Tang Bắc và Tiết Thanh Hòa lặng người nhìn cái nhà rách tung tóe. Anh cố nén cơn giận, Tiết Thanh Hòa thì rụt rè đưa cho anh chai nước: “Ừm….anh còn chỗ nào để ở không?”
Tang Bắc đáp: “Tôi ở khách sạn cũng không sao.”
“Thế sao được!” Tiết Thanh Hòa kích động kéo tay Tang Bắc: “Đừng tới khách sạn!”
“Sao mà không được?” Tang Bắc không hiểu.
“Ừm…à, thực ra tôi đã thuê nhà trọ rồi, ý tôi là…..là…đúng, tôi cần một bạn cùng phòng! Anh tới ở cùng tôi chứ?”
Tang Bắc chần chừ, cũng nghiêng về phía đồng ý. Nhưng gần đây, anh gặp lắm chuyện quái đản quá, ở một mình thì hơn. Vậy nên, Tang Bắc lễ phép đáp lại: “Không, làm phiền cậu tôi ngại lắm, tôi tới ở khách sạn là được rồi.”
“Không sao! Tôi thích để anh làm phiền mà! Càng phiền càng thích! Dọn đến đi, dọn đến đi.” Tiết Thanh Hòa cầm tay Tang Bắc, đung qua đung lại.
Gu thẩm mỹ của Tiết Thanh Hòa khiến người ta hoảng sợ, nhưng ngoại hình của cậu ta rất tốt: dáng người cao gầy, mắt to, làn da mượt mà láng mịn. Tang Bắc lạnh lùng có một nhược điểm chết người, đó là: không thể chống cự lại những thứ đáng yêu. Vậy nên, nhìn Tiết Thanh Hòa như thế, anh mơ màng đồng ý lúc nào không biết. Lúc tỉnh táo lại, Tang Bắc hối hận đến nỗi muốn khâu miệng mình lại cho rồi.
“Bắc Bắc, để tôi giúp anh dọn đồ, anh về sớm nhé.” Tiết Thanh Hòa vui vẻ chạy đi xa.
“Aiz…” Tang Bắc không kịp ngăn lại thì cậu ta đã chạy xuống lầu.
Nhanh thế không biết.
Tang Bắc lại cảm khái.