Chương : 268
Người thông minh trên đời này, có lẽ đều chọn hai con đường.
Một là có tiền có thế, giống Bạch Ân, hai là thích gì làm nấy, như Tiết Thanh Hòa.
Bạch Ân luôn cảm thấy khó hiểu, loại như Tang Bắc hấp dẫn chỗ nào mà khiến Tiết Thanh Hòa mê chết đi sống lại như thế. Sau lại nghĩ, cậu ta vốn không bình thường lắm, có sở thích kỳ quái cũng không lạ. Sau khi thấy hình ảnh trên máy quay, ông mới biết, mình đoán bừa mà trúng.
“Bảo bối.” Bạch Ân ló đầu ra khỏi cửa, mỉm cười với Trịnh Hòa: “Em giúp tôi mở cửa nhà được không? Có khách.”
“A, được thôi.” Trịnh Hòa hỏi: “Mấy giờ người ta tới.”
“Chắc là đến rồi.” Bạch Ân nói xong liền đi ra khỏi thư phòng, đứng ở lan can tầng hai, nhìn xuống cửa chính.
Trịnh Hòa mở cửa ra, trong lòng hồ nghi, không ngờ có người đứng bất động ngoài đó thật, đúng là đáng sợ.
Tiết Thanh Hòa hỏi: “Bạch Ân có nhà không?”
“A..có…vào đi.” Trịnh Hòa nghe giọng cậu ta mới nhớ mình từng gặp người này rồi: “Đợi chút, thực xin lỗi, tôi không nghe thấy tiếng gõ cửa.”
“Không sao, tôi không gõ cửa mà.”
Trịnh Hòa nghĩ thầm, sao cậu ta quái thế, ai đờiđến nhà người khác lại không gõ cửa chứ? Cậu ngẩng đầu lên, Bạch tiên sinh không biết đã quay về thư phòng lúc nào, cậu nói với Tiết Thanh Hòa: “Bạch tiên sinh ở trên tầng, đi theo tôi.”
Tiết Thanh Hòa nhìn cách bài trí trongnhà:“Nhà này của anh hay của Bạch Ân?”
“Bạch tiên sinh.”
Tiết Thanh Hòa dẫm dẫm tấm thảm dưới chân, chán ghét nói: “Màu này xấu quá.”
“….” Trịnh Hòa nói: “Nhưng đồ trang trí là tôi chọn.”
“…A” Tiết Thanh Hòa không nói gì, đi thêm vài bước, lại nói: “Bắc Bắc nhà tôi nói hai người rất thân nhau, có phải không?”
“Không, cậu ấy thân với Bạch tiên sinh hơn.”
“Vậy cậu có thể cho tôi biết, bình thường Bắc Bắc hay phải làm gì không?”
Trịnh Hòa dừng bước lại, quay đầu lại nói: “Thư phòng đây rồi, mời vào.”
Một là có tiền có thế, giống Bạch Ân, hai là thích gì làm nấy, như Tiết Thanh Hòa.
Bạch Ân luôn cảm thấy khó hiểu, loại như Tang Bắc hấp dẫn chỗ nào mà khiến Tiết Thanh Hòa mê chết đi sống lại như thế. Sau lại nghĩ, cậu ta vốn không bình thường lắm, có sở thích kỳ quái cũng không lạ. Sau khi thấy hình ảnh trên máy quay, ông mới biết, mình đoán bừa mà trúng.
“Bảo bối.” Bạch Ân ló đầu ra khỏi cửa, mỉm cười với Trịnh Hòa: “Em giúp tôi mở cửa nhà được không? Có khách.”
“A, được thôi.” Trịnh Hòa hỏi: “Mấy giờ người ta tới.”
“Chắc là đến rồi.” Bạch Ân nói xong liền đi ra khỏi thư phòng, đứng ở lan can tầng hai, nhìn xuống cửa chính.
Trịnh Hòa mở cửa ra, trong lòng hồ nghi, không ngờ có người đứng bất động ngoài đó thật, đúng là đáng sợ.
Tiết Thanh Hòa hỏi: “Bạch Ân có nhà không?”
“A..có…vào đi.” Trịnh Hòa nghe giọng cậu ta mới nhớ mình từng gặp người này rồi: “Đợi chút, thực xin lỗi, tôi không nghe thấy tiếng gõ cửa.”
“Không sao, tôi không gõ cửa mà.”
Trịnh Hòa nghĩ thầm, sao cậu ta quái thế, ai đờiđến nhà người khác lại không gõ cửa chứ? Cậu ngẩng đầu lên, Bạch tiên sinh không biết đã quay về thư phòng lúc nào, cậu nói với Tiết Thanh Hòa: “Bạch tiên sinh ở trên tầng, đi theo tôi.”
Tiết Thanh Hòa nhìn cách bài trí trongnhà:“Nhà này của anh hay của Bạch Ân?”
“Bạch tiên sinh.”
Tiết Thanh Hòa dẫm dẫm tấm thảm dưới chân, chán ghét nói: “Màu này xấu quá.”
“….” Trịnh Hòa nói: “Nhưng đồ trang trí là tôi chọn.”
“…A” Tiết Thanh Hòa không nói gì, đi thêm vài bước, lại nói: “Bắc Bắc nhà tôi nói hai người rất thân nhau, có phải không?”
“Không, cậu ấy thân với Bạch tiên sinh hơn.”
“Vậy cậu có thể cho tôi biết, bình thường Bắc Bắc hay phải làm gì không?”
Trịnh Hòa dừng bước lại, quay đầu lại nói: “Thư phòng đây rồi, mời vào.”