Chương : 285
Lần này, Vương Kiệt nổi hứng đi tìm Bạch Ân, không hề nghĩ tới gặp nhau rồi phải như thế nào. Nghĩ hồi lâu, y chợt nhớ tới một đề tài đáng nói: “Bạch tiên sinh, ngài có biết tình hình Hoành Tới gần đây sao?”
Hoành Tới là một công ty giải trí khác ở thành phố H, lớn hơn công ty của giám đốc Tống một bậc, từng đào tạo được mấy nghệ sĩ quốc tế nổi tiếng. Trước lúc rời khỏi thành phố H, Bạch Ân từng nghe ông bạn Edward nhắc tới, nhưng Bạch Ân thấy mình và họ không có mối liên hệ lợi ích gì, tương lai chắc cũng không, nên chẳng để tâm lắm. Lúc này cũng thế, biết Vương Kiệt nửa đêm lái xe tới Đức viên chỉ để nói có vậy, ông quyết định, sau khi rời khỏi đây, ông phải cách xa y một chút. Ông đã phân loại rồi, còn dán nhãn: chỉ số thông minh không cao, dưới mức bạn bè.
“Tôi biết, trước họ từng nói dạo gần đây, họ sẽ có hoạt động, mong được tôi quan tâm.”
Vương Kiệt nói: “Tin tôi biết đến khác với tin đó, Bạch tiên sinh, ngài biết lão gia tử của Hoành Tới muốn tham dự vào dự án ‘Khai thác Nguyên thạch’ sao?”
Âm điệu của Bạch Ân rất nhẹ: “Tôi đã bỏ cái dự án ‘Khai thác Nguyên thạch’ đó rồi.”
“Không, không, cục trưởng Trương đã nói: ông ấy chờ ngài.” Vương Kiệt cười giả dối.
“Sao tôi không biết chuyện này nhỉ?” tiếng chuông báo động trong lòng Bạch Ân vang lên dồn dập.
Vương Kiệt không hề nhận ra mình nói ra chuyện không nên nói: “Chuyện xảy ra lúc ngài trong viện, khi ấy Nhị thúc cũng ở đó, chú ấy nói cho tôi. Ngài nếu không muốn thật, cũng không cần phải phản ứng mạnh làm gì. Lúc ấy bọn họ uống rượu, tửu lượng của Nhị thúc tốt hơn nên mới nhớ được vài câu thôi.”
“Tin này không quan trọng đối với tôi.” Bạch Ân mỉm cười: “Giữa hai ta mà nói chuyện tiền nong thì dung tục quá, thế này đi, tôi không nhập tin này vào kho, chỉ có cậu biết, tôi biết, coi như Bạch Ân tôi nợ cậu một ân tình, được chứ?”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Vương Kiệt không ngờ cái chuyện mình chỉ chợt nhớ tới lại đổi đươc một nụ cười của Bạch Ân. Y quyết định, lúc về phải moi thêm tin từ Nhị thúc. Dùng dằng thêm nửa giờ ở chỗ ông, mãi đến lúc DY cứ ra ra vào vào quấy rầy, y mới giật mình nhận ra, mình đang bị đuổi, đành phải lưu luyến vẫy tay chào tạm biệt rồi rời đi.
Sau khi không nhìn thấy xe của Vương Kiệt, ông mới kéo rèm, quay lại hỏi DY: “Cậu cảm thấy Vương Kiệt thế nào?”
“Bình thường, dựa vào thế lực gia đình thôi.” DY khinh thường.
“Tôi thấy cậu ta không tệ….” Bạch Ân nói: “Tôi chắc chắn, trước lúc gặp tôi, cậu ta không có chuyện gì muốn nói, nhưng chỉ trong vài giây liền sàng chọn được tin khiến tôi chú ý, thế chẳng phải là thông minh sao?”
DY không hiểu Bạch Ân định nói lên điều gì: “Vâng, Bạch tiên sinh, ngài đoán thực chuẩn.”
Bạch Ân bỗng nhiên thở dài: “Tuy bác sĩ nói tôi có chứng vọng tưởng bị hại, nhưng tôi vẫn thề thốt phủ nhận, giờ xem ra…..aiz.” Ông đứng lên: “May mà bảo bối còn có chút thông minh nhỏ nhặt, biết giả ngu, nếu không tôi đã bỏ lỡ em ấy rồi, thôi, cậu thu dọn chỗ này đi, tôi tới trường quay.”
DY nhắc nhở: “Giờ sắp là giữa trưa rồi.”
Bạch Ân nhìn đồng hồ đeo tay: “Vừa lúc, tôi đưa em ấy đi ăn trưa.”
Hoành Tới là một công ty giải trí khác ở thành phố H, lớn hơn công ty của giám đốc Tống một bậc, từng đào tạo được mấy nghệ sĩ quốc tế nổi tiếng. Trước lúc rời khỏi thành phố H, Bạch Ân từng nghe ông bạn Edward nhắc tới, nhưng Bạch Ân thấy mình và họ không có mối liên hệ lợi ích gì, tương lai chắc cũng không, nên chẳng để tâm lắm. Lúc này cũng thế, biết Vương Kiệt nửa đêm lái xe tới Đức viên chỉ để nói có vậy, ông quyết định, sau khi rời khỏi đây, ông phải cách xa y một chút. Ông đã phân loại rồi, còn dán nhãn: chỉ số thông minh không cao, dưới mức bạn bè.
“Tôi biết, trước họ từng nói dạo gần đây, họ sẽ có hoạt động, mong được tôi quan tâm.”
Vương Kiệt nói: “Tin tôi biết đến khác với tin đó, Bạch tiên sinh, ngài biết lão gia tử của Hoành Tới muốn tham dự vào dự án ‘Khai thác Nguyên thạch’ sao?”
Âm điệu của Bạch Ân rất nhẹ: “Tôi đã bỏ cái dự án ‘Khai thác Nguyên thạch’ đó rồi.”
“Không, không, cục trưởng Trương đã nói: ông ấy chờ ngài.” Vương Kiệt cười giả dối.
“Sao tôi không biết chuyện này nhỉ?” tiếng chuông báo động trong lòng Bạch Ân vang lên dồn dập.
Vương Kiệt không hề nhận ra mình nói ra chuyện không nên nói: “Chuyện xảy ra lúc ngài trong viện, khi ấy Nhị thúc cũng ở đó, chú ấy nói cho tôi. Ngài nếu không muốn thật, cũng không cần phải phản ứng mạnh làm gì. Lúc ấy bọn họ uống rượu, tửu lượng của Nhị thúc tốt hơn nên mới nhớ được vài câu thôi.”
“Tin này không quan trọng đối với tôi.” Bạch Ân mỉm cười: “Giữa hai ta mà nói chuyện tiền nong thì dung tục quá, thế này đi, tôi không nhập tin này vào kho, chỉ có cậu biết, tôi biết, coi như Bạch Ân tôi nợ cậu một ân tình, được chứ?”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Vương Kiệt không ngờ cái chuyện mình chỉ chợt nhớ tới lại đổi đươc một nụ cười của Bạch Ân. Y quyết định, lúc về phải moi thêm tin từ Nhị thúc. Dùng dằng thêm nửa giờ ở chỗ ông, mãi đến lúc DY cứ ra ra vào vào quấy rầy, y mới giật mình nhận ra, mình đang bị đuổi, đành phải lưu luyến vẫy tay chào tạm biệt rồi rời đi.
Sau khi không nhìn thấy xe của Vương Kiệt, ông mới kéo rèm, quay lại hỏi DY: “Cậu cảm thấy Vương Kiệt thế nào?”
“Bình thường, dựa vào thế lực gia đình thôi.” DY khinh thường.
“Tôi thấy cậu ta không tệ….” Bạch Ân nói: “Tôi chắc chắn, trước lúc gặp tôi, cậu ta không có chuyện gì muốn nói, nhưng chỉ trong vài giây liền sàng chọn được tin khiến tôi chú ý, thế chẳng phải là thông minh sao?”
DY không hiểu Bạch Ân định nói lên điều gì: “Vâng, Bạch tiên sinh, ngài đoán thực chuẩn.”
Bạch Ân bỗng nhiên thở dài: “Tuy bác sĩ nói tôi có chứng vọng tưởng bị hại, nhưng tôi vẫn thề thốt phủ nhận, giờ xem ra…..aiz.” Ông đứng lên: “May mà bảo bối còn có chút thông minh nhỏ nhặt, biết giả ngu, nếu không tôi đã bỏ lỡ em ấy rồi, thôi, cậu thu dọn chỗ này đi, tôi tới trường quay.”
DY nhắc nhở: “Giờ sắp là giữa trưa rồi.”
Bạch Ân nhìn đồng hồ đeo tay: “Vừa lúc, tôi đưa em ấy đi ăn trưa.”