Chương : 286
Sau khi Bạch tiên sinh đi, thành phố H yên ổn được mấy ngày. Đang lúc Tang Bắc định đón Bạch tiên sinh từ Đức viên về thì có chuyện xảy ra.
Trước khi rời thành phố H, Bạch tiên sinh đưa khoản đầu tư cuối cùng cho đoàn làm phim “Xuân Kiếp”. Bởi vì có Thành thiếu là người trung gian, hơn nữa khoản chi được kê khai cẩn thận nên Bạch tiên sinh dùng danh nghĩa cá nhân đưa tiền. Thành thiếu sau khi nhận lấy, đưa chi phiếu cho giám chế, xem như là gián tiếp đề cao địa vị của công ty mình. Nhưng khi trợ lý Thập Tứ cùng nhà sản xuất “Xuân Kiếp” đối chiếu sổ sách, hắn ngạc nhiên khi không thấy số tiền đó được ghi chép lại!
Sự thực quá rõ ràng, thậm chí không cần tìm giám đốc Tống đối chứng. Lần trước ông ta còn cố tình muốn nhét thêm người cho Bạch Ân để ông đầu tư, vụ này chắc chắn do tài chính thiếu hụt, nên ỷ vào danh của Trịnh Hòa để đổi trắng thay đen.
Nghe được tin này, Bạch Ân không hề tỏ ra giận dữ, cười hỏi: “Cậu nghĩ xem, ông ta không muốn sống trong cái giới này nữa chăng?”
DY toát cả mồ hôi lạnh, hắn cố nói chuyện tiếp theo: “Hôm qua, những thành viên trong ban giám đốc của BEACHER đều nhận được một bức thư điện tử, bên trong ghi lại những khoản phí ngài đã tiêu cho Trịnh Hòa kèm theo thời gian xác định. Lá thư đó được gửi từ một tiệm net ở thành phố H. Sau khi điều tra, Kiệt Tử phát hiện, đối phương là một học sinh, nhưng cô của học sinh đó là nhân tình của giám đốc Tống. ”
“Ông ta biết điều thật đấy.” Ý cười trên gương mặt Bạch tiên sinh càng trở nên rõ ràng, cứ như ông đang nghe chuyện gì thú vị lắm, nghe xong còn thảo luận: “Cậu cảm thấy, ông ta định làm gì?”
DY dại ra, hắn hiển nhiên không theo kịp cái CPU của Bạch tiên sinh, nghĩ hồi lâu mới nói: “…Gây mâu thuẫn?”
Bạch Ân lắc đầu, có chút thương hại nhìn DY: “Giám đốc Tống không phải kẻ ngốc, chuyện hiển nhiên thế ông ta không làm. Không gửi trực tiếp vì mong rằng sẽ khiến các cổ đông giận tím mặt, gây phiền hà rắc rối khiến tôi không rảnh mà ‘sờ gáy’ ông ta, hiểu chưa?”
Khi bị Bạch Ân dùng ánh mắt thánh khiết đó nhìn chăm chú, DY bỗng nhiên cảm thấy mình đúng là ngu không chịu nổi, hắn lắp bắp: “Cũng, cũng hiểu.”
Bạch Ân phất tay “Thôi, cậu ra ngoài đi.”
Thực ra, lúc Bạch Ân đưa tiền cho Thành thiếu, ông đã đoán được nước cờ này. Ông chỉ muốn đánh cuộc xem giám đốc Tống có dám làm thật không.
Hiển nhiên là.
Dã tâm của cái thế lực sau lưng giám đốc Tống lớn lắm.
May mà Trịnh Hòa không biết chuyện này. Điều đó chứng tỏ, chúng vẫn chưa dồn sự chú ý vào cậu.
Trước khi rời thành phố H, Bạch tiên sinh đưa khoản đầu tư cuối cùng cho đoàn làm phim “Xuân Kiếp”. Bởi vì có Thành thiếu là người trung gian, hơn nữa khoản chi được kê khai cẩn thận nên Bạch tiên sinh dùng danh nghĩa cá nhân đưa tiền. Thành thiếu sau khi nhận lấy, đưa chi phiếu cho giám chế, xem như là gián tiếp đề cao địa vị của công ty mình. Nhưng khi trợ lý Thập Tứ cùng nhà sản xuất “Xuân Kiếp” đối chiếu sổ sách, hắn ngạc nhiên khi không thấy số tiền đó được ghi chép lại!
Sự thực quá rõ ràng, thậm chí không cần tìm giám đốc Tống đối chứng. Lần trước ông ta còn cố tình muốn nhét thêm người cho Bạch Ân để ông đầu tư, vụ này chắc chắn do tài chính thiếu hụt, nên ỷ vào danh của Trịnh Hòa để đổi trắng thay đen.
Nghe được tin này, Bạch Ân không hề tỏ ra giận dữ, cười hỏi: “Cậu nghĩ xem, ông ta không muốn sống trong cái giới này nữa chăng?”
DY toát cả mồ hôi lạnh, hắn cố nói chuyện tiếp theo: “Hôm qua, những thành viên trong ban giám đốc của BEACHER đều nhận được một bức thư điện tử, bên trong ghi lại những khoản phí ngài đã tiêu cho Trịnh Hòa kèm theo thời gian xác định. Lá thư đó được gửi từ một tiệm net ở thành phố H. Sau khi điều tra, Kiệt Tử phát hiện, đối phương là một học sinh, nhưng cô của học sinh đó là nhân tình của giám đốc Tống. ”
“Ông ta biết điều thật đấy.” Ý cười trên gương mặt Bạch tiên sinh càng trở nên rõ ràng, cứ như ông đang nghe chuyện gì thú vị lắm, nghe xong còn thảo luận: “Cậu cảm thấy, ông ta định làm gì?”
DY dại ra, hắn hiển nhiên không theo kịp cái CPU của Bạch tiên sinh, nghĩ hồi lâu mới nói: “…Gây mâu thuẫn?”
Bạch Ân lắc đầu, có chút thương hại nhìn DY: “Giám đốc Tống không phải kẻ ngốc, chuyện hiển nhiên thế ông ta không làm. Không gửi trực tiếp vì mong rằng sẽ khiến các cổ đông giận tím mặt, gây phiền hà rắc rối khiến tôi không rảnh mà ‘sờ gáy’ ông ta, hiểu chưa?”
Khi bị Bạch Ân dùng ánh mắt thánh khiết đó nhìn chăm chú, DY bỗng nhiên cảm thấy mình đúng là ngu không chịu nổi, hắn lắp bắp: “Cũng, cũng hiểu.”
Bạch Ân phất tay “Thôi, cậu ra ngoài đi.”
Thực ra, lúc Bạch Ân đưa tiền cho Thành thiếu, ông đã đoán được nước cờ này. Ông chỉ muốn đánh cuộc xem giám đốc Tống có dám làm thật không.
Hiển nhiên là.
Dã tâm của cái thế lực sau lưng giám đốc Tống lớn lắm.
May mà Trịnh Hòa không biết chuyện này. Điều đó chứng tỏ, chúng vẫn chưa dồn sự chú ý vào cậu.