Chương : 35
Không biết nhà này do vị kiến trúc sư nào thiết kế, phòng khách hiện đại coi như qua, lúc Trịnh Hòa mở cửa phòng ngủ chính ra, cậu bị đám màu hồng phấn thiếu nữ dọa đến, tường hồng phấn, màn hồng phấn, giường hồng phấn, rèm cũng hồng phấn nốt luôn.
“OMG!” Trịnh Hòa muốn cười lại không dám cười.
Bạch Ân lộ vẻ xấu hổ, lâu lắm rồi không tới, ông quên mất chuyện này, ngăn Trịnh Hòa lại, nói: “Đi phòng khác đi.”
Trịnh Hòa ôm ván cửa cười, nói: “Đừng mà, phòng này rất có cảm giác! Đêm nay ở đây đi, ha ha ha!”
Bạch Ân đẩy Trịnh Hòa lên ván cửa, quây lấy cậu bằng cơ thể mình, ngón tay nhẹ nhàng ấn ấn môi cậu: “Em chắc chắn?”
Trịnh Hòa đá lông nheo với ông: “Chắc chứ sao, nhưng ngài có chắc, ngài cương được ở trên cái giường đó không?”Cậu chỉ vào cái giường ren hồng.
Bạch Ân không biết nói sao, chỉ liếc mắt nhìn cái giường đó, ông đã mất hứng thú rồi, trong lòng cảm thấy mình thật thất bại. Qua điểm này có thể thấy, Trịnh Hòa vô cùng hiểu ông.
Trịnh Hòa chạy xung quanh phòng, nhìn ngắm ngó nghiêng hết một lượt, bỗng nhiên, cậu chỉ vào chiếc đèn bàn đầu giường: “Ha ha! Ngài đến xem này! Gì thế không biết! Sao có thể nhìn buồn cười đến vậy?”
“Đèn bàn thôi mà, cần cười đến thế sao?” nói thế, nhưng môi ông vẫn khẽ cong lên, lúc đi qua, thấy vật đó, Bạch Ân cười hết nổi.
—— Thứ Trịnh Hòa chỉ vào, là một chiếc đèn bàn pha lê được vẽ tay, phần mũ đèn tô bảy màu, lúc bật lên, ánh sáng như cầu vồng rực rỡ, đẹp cực kỳ.
Nó là tác phẩm Bạch tiên sinh yêu thích từ hồi du học, bao năm nay vẫn giữ bên người, đợt gần đây mới lôi ra làm đồ trang sức, không ngờ giờ lại được đặt ở đây.
Trịnh Hòa vẫn đang cười ngả nghiêng: “Phong cách kỳ quái thật đấy, trên còn có đống phân kìa!”
Bạch Ân giận tái mặt: “Nó tượng trưng cho bùn đất!”
“Còn kia? Hai chòm râu trắng?” Trịnh Hòa vừa nói vừa múa máy miêu tả, cậu đặt hai ngón trỏ bên miệng, kéo xuống dưới, làm vẻ mặt kỳ quái.
Bạch Ân cố gắng khống chế cảm xúc: “… Màu trắng là chim hoà bình.”
“A, ” Trịnh Hòa chuyển đèn sang hướng khác, chỉ vào hình thang mày hồng bên trên: “Cái này em biết! Mũ! Đúng không?”
Bạch Ân: “…”
Ông cảm thấy, tốt nhất là, vẫn nên cất cái đèn này đi.
“OMG!” Trịnh Hòa muốn cười lại không dám cười.
Bạch Ân lộ vẻ xấu hổ, lâu lắm rồi không tới, ông quên mất chuyện này, ngăn Trịnh Hòa lại, nói: “Đi phòng khác đi.”
Trịnh Hòa ôm ván cửa cười, nói: “Đừng mà, phòng này rất có cảm giác! Đêm nay ở đây đi, ha ha ha!”
Bạch Ân đẩy Trịnh Hòa lên ván cửa, quây lấy cậu bằng cơ thể mình, ngón tay nhẹ nhàng ấn ấn môi cậu: “Em chắc chắn?”
Trịnh Hòa đá lông nheo với ông: “Chắc chứ sao, nhưng ngài có chắc, ngài cương được ở trên cái giường đó không?”Cậu chỉ vào cái giường ren hồng.
Bạch Ân không biết nói sao, chỉ liếc mắt nhìn cái giường đó, ông đã mất hứng thú rồi, trong lòng cảm thấy mình thật thất bại. Qua điểm này có thể thấy, Trịnh Hòa vô cùng hiểu ông.
Trịnh Hòa chạy xung quanh phòng, nhìn ngắm ngó nghiêng hết một lượt, bỗng nhiên, cậu chỉ vào chiếc đèn bàn đầu giường: “Ha ha! Ngài đến xem này! Gì thế không biết! Sao có thể nhìn buồn cười đến vậy?”
“Đèn bàn thôi mà, cần cười đến thế sao?” nói thế, nhưng môi ông vẫn khẽ cong lên, lúc đi qua, thấy vật đó, Bạch Ân cười hết nổi.
—— Thứ Trịnh Hòa chỉ vào, là một chiếc đèn bàn pha lê được vẽ tay, phần mũ đèn tô bảy màu, lúc bật lên, ánh sáng như cầu vồng rực rỡ, đẹp cực kỳ.
Nó là tác phẩm Bạch tiên sinh yêu thích từ hồi du học, bao năm nay vẫn giữ bên người, đợt gần đây mới lôi ra làm đồ trang sức, không ngờ giờ lại được đặt ở đây.
Trịnh Hòa vẫn đang cười ngả nghiêng: “Phong cách kỳ quái thật đấy, trên còn có đống phân kìa!”
Bạch Ân giận tái mặt: “Nó tượng trưng cho bùn đất!”
“Còn kia? Hai chòm râu trắng?” Trịnh Hòa vừa nói vừa múa máy miêu tả, cậu đặt hai ngón trỏ bên miệng, kéo xuống dưới, làm vẻ mặt kỳ quái.
Bạch Ân cố gắng khống chế cảm xúc: “… Màu trắng là chim hoà bình.”
“A, ” Trịnh Hòa chuyển đèn sang hướng khác, chỉ vào hình thang mày hồng bên trên: “Cái này em biết! Mũ! Đúng không?”
Bạch Ân: “…”
Ông cảm thấy, tốt nhất là, vẫn nên cất cái đèn này đi.