Chương : 36
Bạch Ân luôn chú trọng tính riêng tư để đảm bảo an toàn. Điều này đã cứu ông rất nhiều lần. Sau khi Trịnh Hòa tỏ vẻ tối nay không muốn làm tình, Bạch Ân để phòng ngủ chính cho cậu, ông đi lấy chìa khóa phòng cho khách, dự định ngủ ở đó.
Trịnh Hòa chưa ngủ được, cậu chỉ vào chiếc TV lớn đối diện giường, hỏi: “Em xem TV được không?”
Bạch Ân gật đầu: “Đương nhiên, em muốn xem gì?”
“Tùy, phim truyền hình hay gì cũng được.”
Mỗi gian phòng ngủ của Bạch Ân đều được lắp đặt máy nhiễu sóng, bởi bất cứ công cụ nối với thế giới bên ngoài đều có khả năng trở thành manh mối định vị, TV này chỉ xem được đĩa, ngoài ra không có công năng nào khác. Ông tự hỏi một lát, nói: “Nếu em muốn xem thì xuống lầu đi, cái dưới đó có nối vô tuyến”
“OK.”
Xuống lầu, Trịnh Hòa mở TV ra rất tự nhiên, sau có tìm điều khiển rồi kéo Bạch tiên sinh cùng ngồi xuống.
Hiện tại đã gần 10 giờ tối, bộ phim truyền hình Trịnh Hòa hay xem đã chiếu xong, cậu tìm mãi mới thấy một kênh phim, trên màn hình, cô nàng mắt xanh xinh đẹp, có mái tóc vàng bồng bềnh đang đứng bên cửa sổ, nhìn người đàn ông dưới lầu.
“Đây là phim Mỹ phải không?” Trịnh Hòa bỗng nhiên nói như đặt câu hỏi.
Bạch Ân không trả lời, ông đang nhìn bàn tay đang nắm lấy mình, phân vân nên buông hay cứ nắm thế.
Không hiểu sao, Trịnh Hòa nhận ra Bạch tiên sinh hình như có chút bồn chồn, cậu nhìn qua, hỏi: “Sao thế? Ông không thích phim này?”
Ngay từ đầu, Bạch Ân đã không để ý TV chiếu gì, giờ ngẩng đầu, thấy trên màn hình hiệu quả 3D, cô nàng xinh đẹp kia bỗng nhiên biến thành quỷ dữ, mặt mũi trắng bệch, tay cầm búa, bàn tay đẫm máu khoác lên bả vai người đàn ông.
Dù Bạch Ân không muốn thừa nhận, nhưng chỉ trong không phẩy không mấy giây đó, ông bị dọa sợ.
Bạch Ân nắm chặt lấy tay Trịnh Hòa.
Trái ngược với biểu hiện như đứng đống lửa, như ngồi đống than của Bạch tiên sinh, hai mắt Trịnh Hòa tỏa sáng, hưng phấn nhìn chằm chằm màn hình: “Ôi đệch! Ra là phim kinh dị, tuyệt quá! Bạch tiên sinh, nhà ngài có bia không? Lúc này uống bia là đã nhất.”
Sắc mặt Bạch Ân trắng bệch, ông yếu ớt lắc đầu, cố gắng bình tĩnh nói: “Tìm trong tủ lạnh xem.”
Trịnh Hòa đứng lên, đúng lúc đó, người đàn ông trong TV hét lên kinh hoàng, Bạch Ân sợ quá, đứng bật dậy, thấy Trịnh Hòa nhìn mình khó hiểu, ông chỉnh chỉnh lại tóc, nói: “Tôi đi cùng em.” Nói xong liền nhanh chóng đi tới phòng bếp.
Trịnh Hòa gãi gãi đầu: “Sao bỗng dưng lại…dịu dàng thế?”
Đầu cậu giờ toàn dấu chấm hỏi.
Trịnh Hòa chưa ngủ được, cậu chỉ vào chiếc TV lớn đối diện giường, hỏi: “Em xem TV được không?”
Bạch Ân gật đầu: “Đương nhiên, em muốn xem gì?”
“Tùy, phim truyền hình hay gì cũng được.”
Mỗi gian phòng ngủ của Bạch Ân đều được lắp đặt máy nhiễu sóng, bởi bất cứ công cụ nối với thế giới bên ngoài đều có khả năng trở thành manh mối định vị, TV này chỉ xem được đĩa, ngoài ra không có công năng nào khác. Ông tự hỏi một lát, nói: “Nếu em muốn xem thì xuống lầu đi, cái dưới đó có nối vô tuyến”
“OK.”
Xuống lầu, Trịnh Hòa mở TV ra rất tự nhiên, sau có tìm điều khiển rồi kéo Bạch tiên sinh cùng ngồi xuống.
Hiện tại đã gần 10 giờ tối, bộ phim truyền hình Trịnh Hòa hay xem đã chiếu xong, cậu tìm mãi mới thấy một kênh phim, trên màn hình, cô nàng mắt xanh xinh đẹp, có mái tóc vàng bồng bềnh đang đứng bên cửa sổ, nhìn người đàn ông dưới lầu.
“Đây là phim Mỹ phải không?” Trịnh Hòa bỗng nhiên nói như đặt câu hỏi.
Bạch Ân không trả lời, ông đang nhìn bàn tay đang nắm lấy mình, phân vân nên buông hay cứ nắm thế.
Không hiểu sao, Trịnh Hòa nhận ra Bạch tiên sinh hình như có chút bồn chồn, cậu nhìn qua, hỏi: “Sao thế? Ông không thích phim này?”
Ngay từ đầu, Bạch Ân đã không để ý TV chiếu gì, giờ ngẩng đầu, thấy trên màn hình hiệu quả 3D, cô nàng xinh đẹp kia bỗng nhiên biến thành quỷ dữ, mặt mũi trắng bệch, tay cầm búa, bàn tay đẫm máu khoác lên bả vai người đàn ông.
Dù Bạch Ân không muốn thừa nhận, nhưng chỉ trong không phẩy không mấy giây đó, ông bị dọa sợ.
Bạch Ân nắm chặt lấy tay Trịnh Hòa.
Trái ngược với biểu hiện như đứng đống lửa, như ngồi đống than của Bạch tiên sinh, hai mắt Trịnh Hòa tỏa sáng, hưng phấn nhìn chằm chằm màn hình: “Ôi đệch! Ra là phim kinh dị, tuyệt quá! Bạch tiên sinh, nhà ngài có bia không? Lúc này uống bia là đã nhất.”
Sắc mặt Bạch Ân trắng bệch, ông yếu ớt lắc đầu, cố gắng bình tĩnh nói: “Tìm trong tủ lạnh xem.”
Trịnh Hòa đứng lên, đúng lúc đó, người đàn ông trong TV hét lên kinh hoàng, Bạch Ân sợ quá, đứng bật dậy, thấy Trịnh Hòa nhìn mình khó hiểu, ông chỉnh chỉnh lại tóc, nói: “Tôi đi cùng em.” Nói xong liền nhanh chóng đi tới phòng bếp.
Trịnh Hòa gãi gãi đầu: “Sao bỗng dưng lại…dịu dàng thế?”
Đầu cậu giờ toàn dấu chấm hỏi.