Chương : 38
Không biết hôm nay là ngày gì mà kênh này lại đặt từ 23giờ đến rạng sáng 6 giờ hôm sau chiếu ‘Loạt phim kinh dị kinh điển’. Trịnh Hòa thấy thế hào hứng lắm, kéo Bạch tiên sinh líu ríu không ngừng. Bạch Ân nhiều lần muốn lên lầu nghỉ ngơi, nhưng tình tiết trong phim xuất hiện, khiến ông lại thôi. Cứ thế, ông tựa vào ghế, ngủ lúc nào không biết.
Đèn phòng khách tắt, ban đầu Trịnh Hòa không biết Bạch tiên sinh đã ngủ, nhưng đến lúc chiếu quảng cáo, cậu muốn thảo luận tình tiết với Bạch tiên sinh thì mới biết ông đã mê man từ bao giờ.
Trịnh Hòa lấy di động ra xem, đã 2 giờ sáng, cậu nuối tiếc tắt TV đi, lay Bạch tiên sinh: “Tỉnh tỉnh, về phòng ngủ đi.”
Bạch Ân vốn luôn cảnh giác, nhưng giờ chỉ nhíu mày, ngủ tiếp.
Trịnh Hòa định đỡ ông lên tầng, nhưng mới khoác một cánh tay lên thôi, eo cậu cũng suýt đứt: “Sao nặng thế không biết….”
Trịnh Hòa đành phải chạy ton ton lên lầu lấy chăn, lại ton ton chạy xuống, đắp cho ông, lúc choàng qua vai Bạch tiên sinh, cậu thoáng ngửi thấy mùi nước hoa, sờ mũi một cái, không biết vì sao, cậu bỗng nhiên không muốn ngủ luôn, ngồi bên ghế, nhìn người đàn ông đang ngủ say đó. Nhìn nhìn, cậu đưa ngón tay ra, gảy gảy hàng mi dài của ông, Bạch Ân cựa cựa một chút, Trịnh Hòa cười trộm, đợi Bạch tiên sinh ngủ say mới đưa tay ra nghịch tiếp….
“A!” Trịnh Hòa giật mình.
Bạch Ân đang ngủ say, thế nhưng bỗng tóm lấy bàn tay nghịch ngợm của Trịnh Hòa, siết chặt, không để thừa kẽ hở nào.
Tim cậu đập thình thịch, không biết vì sợ bị ông phát hiện hay vì chủ nhân của cánh tay đó quá quyến rũ, đợi hồi lâu, hơi thở Bạch Ân vẫn đều đều, Trịnh Hòa cảm thấy sàn nhà có chút lạnh, vì thế cậu ngồi vào sa lông, nhẹ giọng gọi thử: “Bạch tiên sinh… Bạch tiên sinh?”
Bạch Ân không có phản ứng gì.
Trịnh Hòa yên tâm, ngáp một cái, có chút buồn ngủ, cậu quyết định lên lầu đi ngủ. Nhưng bàn tay Bạch tiên sinh cứ như vuốt ưng, Trịnh Hòa không tài nào rút ra được, buồn bực, cậu lắc lắc cánh tay bị nắm, chọt chọt mũi ông, oán thầm: “Đều tại ông, mau thả ra….”
Bạch Ân hơi cựa mình, dù đang ngủ, nhưng ông vẫn bị mấy hành động của Trịnh Hòa chọc tức, tay kia tóm lấy cổ Trịnh Hòa, kéo cậu về phía mình!
May mà Trịnh Hòa nhanh tay, bắt lấy ống tay áo của ông, nếu không mặt đã đạp vào tay vịn, nở hoa luôn rồi. Cậu hầm hừ nhìn về phía ông — vẫn ngủ cơ đấy!
Trịnh Hòa không giận, phe phẩy cánh tay Bạch tiên sinh, hỏi: “Rốt cuộc ngài ngủ thật hay gạt em chơi thế?”
Bàn tay đặt ở cổ cậu của ông càng dùng sức, giờ Trịnh Hòa không cục cựa được chút nào, tay và cổ đều bị ông túm lấy, thân hình bị bẻ thành một hình dạng kỳ quái, dính vào sa lông, nơi tự do duy nhất là răng, cậu giật giật, dép lê rơi ra, lạnh.
Trịnh Hòa đáng thương nằm đó, đợi Bạch tiên sinh ngủ say, cậu sẽ trốn. Cậu ngơ ngác nhìn TV tối om, hai mắt nhắm lại từ lúc nào.
Sáng sớm.
Ánh mặt trời chiếu vào đại sảnh.
Bạch Ân tỉnh lại trong cảm giác mềm mại, cánh tay ông tê tê, phía trên gối một cái đầu xù.
Ông chuyển mình một chút, thấy Trịnh Hòa và mình cùng đắp một chiếc chăn mỏng, người nọ cuộn tròn trong lòng ông, giống con tôm, ngủ say sưa, ngon lành, gương mặt hồng hồng.
….Tối qua, xảy ra chuyện gì?
Bạch Ân cố gắng hồi tưởng lại, cảm thấy thực kỳ lạ.
Đèn phòng khách tắt, ban đầu Trịnh Hòa không biết Bạch tiên sinh đã ngủ, nhưng đến lúc chiếu quảng cáo, cậu muốn thảo luận tình tiết với Bạch tiên sinh thì mới biết ông đã mê man từ bao giờ.
Trịnh Hòa lấy di động ra xem, đã 2 giờ sáng, cậu nuối tiếc tắt TV đi, lay Bạch tiên sinh: “Tỉnh tỉnh, về phòng ngủ đi.”
Bạch Ân vốn luôn cảnh giác, nhưng giờ chỉ nhíu mày, ngủ tiếp.
Trịnh Hòa định đỡ ông lên tầng, nhưng mới khoác một cánh tay lên thôi, eo cậu cũng suýt đứt: “Sao nặng thế không biết….”
Trịnh Hòa đành phải chạy ton ton lên lầu lấy chăn, lại ton ton chạy xuống, đắp cho ông, lúc choàng qua vai Bạch tiên sinh, cậu thoáng ngửi thấy mùi nước hoa, sờ mũi một cái, không biết vì sao, cậu bỗng nhiên không muốn ngủ luôn, ngồi bên ghế, nhìn người đàn ông đang ngủ say đó. Nhìn nhìn, cậu đưa ngón tay ra, gảy gảy hàng mi dài của ông, Bạch Ân cựa cựa một chút, Trịnh Hòa cười trộm, đợi Bạch tiên sinh ngủ say mới đưa tay ra nghịch tiếp….
“A!” Trịnh Hòa giật mình.
Bạch Ân đang ngủ say, thế nhưng bỗng tóm lấy bàn tay nghịch ngợm của Trịnh Hòa, siết chặt, không để thừa kẽ hở nào.
Tim cậu đập thình thịch, không biết vì sợ bị ông phát hiện hay vì chủ nhân của cánh tay đó quá quyến rũ, đợi hồi lâu, hơi thở Bạch Ân vẫn đều đều, Trịnh Hòa cảm thấy sàn nhà có chút lạnh, vì thế cậu ngồi vào sa lông, nhẹ giọng gọi thử: “Bạch tiên sinh… Bạch tiên sinh?”
Bạch Ân không có phản ứng gì.
Trịnh Hòa yên tâm, ngáp một cái, có chút buồn ngủ, cậu quyết định lên lầu đi ngủ. Nhưng bàn tay Bạch tiên sinh cứ như vuốt ưng, Trịnh Hòa không tài nào rút ra được, buồn bực, cậu lắc lắc cánh tay bị nắm, chọt chọt mũi ông, oán thầm: “Đều tại ông, mau thả ra….”
Bạch Ân hơi cựa mình, dù đang ngủ, nhưng ông vẫn bị mấy hành động của Trịnh Hòa chọc tức, tay kia tóm lấy cổ Trịnh Hòa, kéo cậu về phía mình!
May mà Trịnh Hòa nhanh tay, bắt lấy ống tay áo của ông, nếu không mặt đã đạp vào tay vịn, nở hoa luôn rồi. Cậu hầm hừ nhìn về phía ông — vẫn ngủ cơ đấy!
Trịnh Hòa không giận, phe phẩy cánh tay Bạch tiên sinh, hỏi: “Rốt cuộc ngài ngủ thật hay gạt em chơi thế?”
Bàn tay đặt ở cổ cậu của ông càng dùng sức, giờ Trịnh Hòa không cục cựa được chút nào, tay và cổ đều bị ông túm lấy, thân hình bị bẻ thành một hình dạng kỳ quái, dính vào sa lông, nơi tự do duy nhất là răng, cậu giật giật, dép lê rơi ra, lạnh.
Trịnh Hòa đáng thương nằm đó, đợi Bạch tiên sinh ngủ say, cậu sẽ trốn. Cậu ngơ ngác nhìn TV tối om, hai mắt nhắm lại từ lúc nào.
Sáng sớm.
Ánh mặt trời chiếu vào đại sảnh.
Bạch Ân tỉnh lại trong cảm giác mềm mại, cánh tay ông tê tê, phía trên gối một cái đầu xù.
Ông chuyển mình một chút, thấy Trịnh Hòa và mình cùng đắp một chiếc chăn mỏng, người nọ cuộn tròn trong lòng ông, giống con tôm, ngủ say sưa, ngon lành, gương mặt hồng hồng.
….Tối qua, xảy ra chuyện gì?
Bạch Ân cố gắng hồi tưởng lại, cảm thấy thực kỳ lạ.