Chương : 39
Bởi còn một số việc phải làm, Bạch Ân cho người đưa Trịnh Hòa về nhà, mình thì quần áo chỉnh tề, lái xe tới một câu lạc bộ tư nhân ở vùng ngoại thành.
Đưa xe cho nhân viên đi đỗ, ông báo tên mình: “Tôi là Bạch Ân.”
Cô quản lý lễ phép gật đầu: “Chào ngài, Trương tiên sinh đã đặt phòng trước rồi, mời ngài theo tôi.”
Trương tiên sinh không rõ hộ tịch ở đâu, làlãnh đạo của ông bạn tốt – phó cục trưởng Vương Thư Hoa. Những năm trước đây, ông thường xuyên giao tiếp với người này, quan hệ cá nhân của đôi bên không tồi. Lần trước, trong buổi liên hoan gia đình, cục trưởng Trương vô ý để lộ, thành phố H sắp kiến thiết mục tiêu mới, trong đó, hạng mục ‘Khai thác Nguyên thạch’ vốn bị quản lý sát sao có cơ hội được nới lỏng. Lúc đó, Bạch tiên sinh không để ý, nhưng sau khi gặp phải ám sát ở trại an dưỡng, ông bắt đầu quan tâm đến nó.
Trong phòng không nhiều người, đều là những kẻ tai to mặt lớn ở thành phố H này. Tính tình Bạch Ân vốn lãnh đạm, đối với người khác ôn hòa, nhưng mọi người biết rõ chuyện xảy ra mấy năm nay, vậy nên, họ khá thưởng thức thái độ bình tĩnh, không quá kiêu ngạo, cũng không nịnh nọt, lại giỏi tâm kế của ông.
Trương tiên sinh là người khởi xướng bữa tiệc này, ông ngoắc ngoắc, ý bảo Bạch Ân ngồi xuống bên cạnh mình, cười nói: “Lão Bạch, lâu rồi không gặp, đang bận gì thế?”
Tầm mắt Bạch Ân đảo qua, nhìn hết một lượt người trên bàn cơm, biết vị vẫn âm thầm chống lưng cho Tống Chấn Hào có khả năng cao ở trong số đó, liền đáp: “Tống Chấn Hào nhét một cậu nhóc qua chỗ tôi, vốn không muốn nhận, nhưng ai ngờ, ông ta lại bỏ cậu bé đó, thấy đáng thương, nên mấy ngày nay đều bận thương lượng với ông ta chuyện này.”
Cục trưởng Trương lộ ra nụ cười ngầm ngầm đã hiểu, nói: “Vất vả cho ông.”
Hiển nhiên, cái thói quen‘thích đẩy nghệ sĩ của mình lên giường người khác’ của Tống Chấn Hào, cả giới này đều biết.
Đưa xe cho nhân viên đi đỗ, ông báo tên mình: “Tôi là Bạch Ân.”
Cô quản lý lễ phép gật đầu: “Chào ngài, Trương tiên sinh đã đặt phòng trước rồi, mời ngài theo tôi.”
Trương tiên sinh không rõ hộ tịch ở đâu, làlãnh đạo của ông bạn tốt – phó cục trưởng Vương Thư Hoa. Những năm trước đây, ông thường xuyên giao tiếp với người này, quan hệ cá nhân của đôi bên không tồi. Lần trước, trong buổi liên hoan gia đình, cục trưởng Trương vô ý để lộ, thành phố H sắp kiến thiết mục tiêu mới, trong đó, hạng mục ‘Khai thác Nguyên thạch’ vốn bị quản lý sát sao có cơ hội được nới lỏng. Lúc đó, Bạch tiên sinh không để ý, nhưng sau khi gặp phải ám sát ở trại an dưỡng, ông bắt đầu quan tâm đến nó.
Trong phòng không nhiều người, đều là những kẻ tai to mặt lớn ở thành phố H này. Tính tình Bạch Ân vốn lãnh đạm, đối với người khác ôn hòa, nhưng mọi người biết rõ chuyện xảy ra mấy năm nay, vậy nên, họ khá thưởng thức thái độ bình tĩnh, không quá kiêu ngạo, cũng không nịnh nọt, lại giỏi tâm kế của ông.
Trương tiên sinh là người khởi xướng bữa tiệc này, ông ngoắc ngoắc, ý bảo Bạch Ân ngồi xuống bên cạnh mình, cười nói: “Lão Bạch, lâu rồi không gặp, đang bận gì thế?”
Tầm mắt Bạch Ân đảo qua, nhìn hết một lượt người trên bàn cơm, biết vị vẫn âm thầm chống lưng cho Tống Chấn Hào có khả năng cao ở trong số đó, liền đáp: “Tống Chấn Hào nhét một cậu nhóc qua chỗ tôi, vốn không muốn nhận, nhưng ai ngờ, ông ta lại bỏ cậu bé đó, thấy đáng thương, nên mấy ngày nay đều bận thương lượng với ông ta chuyện này.”
Cục trưởng Trương lộ ra nụ cười ngầm ngầm đã hiểu, nói: “Vất vả cho ông.”
Hiển nhiên, cái thói quen‘thích đẩy nghệ sĩ của mình lên giường người khác’ của Tống Chấn Hào, cả giới này đều biết.