Chương : 74
Một đường trở lại chùa, đã là nửa đêm, nam hài đi đến chỗ ở, trong phòng chỉ có một cái bàn và một cái ghế dựa, một gian khác cũng chỉ có một chiếc đèn dầu cùng một cái giường gỗ, một cái chăn, phá lệ đơn giản, chủ nhân cũng là người yêu sạch sẽ, trong góc phòng không có một chút rác rưởi nào.
Chùa này so với những ngôi chùa bên ngoài nhỏ hơn rất nhiều, ngoại trừ tượng phật ngoài sảnh, những địa phương khác đều đơn sơ hẻo lánh, những người tới chùa cung phụng thắp hương phần lớn đều là người trong thôn gần đó.
Nam hài ngồi xuống giường, mở cửa sổ ra, đặt rắn nhỏ lên trên bàn gỗ, nâng tay lên, ánh trăng chiếu rọi trên vảy của nó, sóng nước lóng lánh.
Bàn tay nam hà vỗ vỗ trên vảy của rắn nhỏ, nhắm mắt lại, lòng bàn tay chợt xuất hiện ánh sáng màu xanh, dũng mãnh đi vào thân thể nó, những nơi bị thương trên thân rắn bắt đầu khép lại, vảy trắng bạc càng thêm sáng ngời, con rắn nhỏ lúc này đẹp tới nỗi làm người ta muốn sờ vài cái.
Nam hài cũng không dồn nén ý muốn trong lòng, tay ôn nhu mà ** trên vảy.
Ư Ư: Cái đoạn này tác giả để ** nên cũng chịu luôn:))
Sắc trời dần dần sáng, tia nắng ban mai vừa lộ ra, ánh rạng đông rơi xuống mặt đất, rắn nhỏ từ từ tỉnh lại, mắt rắn mở to mở to, khi nhìn thấy nam hài, sợ tới mức vảy đều cứng lại.
Ý thức dần dần tỉnh táo, ký ức hôm qua dần hiện lên, rắn nhỏ hoảng sợ nhìn xung quanh, phát hiện không có cự thú mới nhẹ nhàng thở ra, thân rắn giật giật, thân thể cũng không đau đớn, vết thương dường như đều biến mất.
Tất cả tựa như ảo giác, nếu không có nam hài trước mắt.
Rắn nhỏ tò mò nhìn nhìn bốn phía, cuối cùng dừng lại ở cuốn sách trên bàn, cái đuôi lắc lắc, phía trên toàn là những thứ cô nhìn không hiểu, không thú vị bò tiếp, theo án thư bò xuống, chậm rãi bò đến trên giường.
Nam hài ngủ rồi, tư thế ngồi càng ngày càng hạ xuóng, mắt thấy sắp ngã xuống đất, rắn nhỏ vội cắn góc áo hắn, sức lực sao có thể hơn cân nặng của nam hài, chỉ trong chốc lát, cả người cả rắn đều ngã xuống đất.
Rắn nhỏ còn tốt, có nam hài làm thịt lót, nhưng nam hài trực tiếp ngã tỉnh, mênh mông mở to mắt, xoa xoa cánh ta y đau đớn, còn chưa tỉnh ngủ, một cái đầu rắn đã xuất hiện trước mặt hắn.
Sắc mặt nam hài trắng bệch, đối diện với đôi mắt của rắn nhỏ: “……”
Rắn nhkr tự nhiên thấy được sự sợ hãi trong mắt hắn, vội vàng từ trên người hắn bò xuống, rũ đầu nhỏ cách hắn rất xa.
Nam hài ý thức dần dần rõ ràng, cũng nhớ tới chuyện tối qua.
Không khí cứng đờ, ngay lúc nam hài không biết nói gì.
Rắn nhỏ thế nhưng xôn xao chảy nước mắt, lách cách lách cách tích trên mặt đất, nước mắt nhiều ngoài dự đoán.
Mắt thấy con rắn nhỏ dưới thân đáng thương khóc, nam hài hốt hoảng thất thố xua tay, “Đừng… Đừng khóc, ta sẽ không… Sẽ không thương tổn ngươi.”
Rắn nhỉ nghe tiếng mới ngừng khóc, mắt rắn ngập nước nhìn chằm chằm nam hài, tựa như nói: Ngươi đừng sợ ta, ta cũng sẽ không thương tổn ngươi.
Nam hài kỳ tích nhìn hiểu, khóe miệng run rẩy.
Thật là gặp quỷ.
Vì thế mọi chuyện kế tiếp càng vượt quá sức tưởng tượng của nam hài, hắn chỉ cần nhìn mắt của rắn nhỏ, là có thể đọc được suy nghĩ của nó.
Chậm rãi tiếp nhận rồi cái giả thiết này, nam hài hít sâu một hơi nói: “Ta tên là Bạc Ngôn Thần, địa phương này là chỗ ở của ta, nơi này là một ngôi chùa, ta có thể dẫn ngươi vào rừng rậm về nhà của ngươi.”
Chùa này so với những ngôi chùa bên ngoài nhỏ hơn rất nhiều, ngoại trừ tượng phật ngoài sảnh, những địa phương khác đều đơn sơ hẻo lánh, những người tới chùa cung phụng thắp hương phần lớn đều là người trong thôn gần đó.
Nam hài ngồi xuống giường, mở cửa sổ ra, đặt rắn nhỏ lên trên bàn gỗ, nâng tay lên, ánh trăng chiếu rọi trên vảy của nó, sóng nước lóng lánh.
Bàn tay nam hà vỗ vỗ trên vảy của rắn nhỏ, nhắm mắt lại, lòng bàn tay chợt xuất hiện ánh sáng màu xanh, dũng mãnh đi vào thân thể nó, những nơi bị thương trên thân rắn bắt đầu khép lại, vảy trắng bạc càng thêm sáng ngời, con rắn nhỏ lúc này đẹp tới nỗi làm người ta muốn sờ vài cái.
Nam hài cũng không dồn nén ý muốn trong lòng, tay ôn nhu mà ** trên vảy.
Ư Ư: Cái đoạn này tác giả để ** nên cũng chịu luôn:))
Sắc trời dần dần sáng, tia nắng ban mai vừa lộ ra, ánh rạng đông rơi xuống mặt đất, rắn nhỏ từ từ tỉnh lại, mắt rắn mở to mở to, khi nhìn thấy nam hài, sợ tới mức vảy đều cứng lại.
Ý thức dần dần tỉnh táo, ký ức hôm qua dần hiện lên, rắn nhỏ hoảng sợ nhìn xung quanh, phát hiện không có cự thú mới nhẹ nhàng thở ra, thân rắn giật giật, thân thể cũng không đau đớn, vết thương dường như đều biến mất.
Tất cả tựa như ảo giác, nếu không có nam hài trước mắt.
Rắn nhỏ tò mò nhìn nhìn bốn phía, cuối cùng dừng lại ở cuốn sách trên bàn, cái đuôi lắc lắc, phía trên toàn là những thứ cô nhìn không hiểu, không thú vị bò tiếp, theo án thư bò xuống, chậm rãi bò đến trên giường.
Nam hài ngủ rồi, tư thế ngồi càng ngày càng hạ xuóng, mắt thấy sắp ngã xuống đất, rắn nhỏ vội cắn góc áo hắn, sức lực sao có thể hơn cân nặng của nam hài, chỉ trong chốc lát, cả người cả rắn đều ngã xuống đất.
Rắn nhỏ còn tốt, có nam hài làm thịt lót, nhưng nam hài trực tiếp ngã tỉnh, mênh mông mở to mắt, xoa xoa cánh ta y đau đớn, còn chưa tỉnh ngủ, một cái đầu rắn đã xuất hiện trước mặt hắn.
Sắc mặt nam hài trắng bệch, đối diện với đôi mắt của rắn nhỏ: “……”
Rắn nhkr tự nhiên thấy được sự sợ hãi trong mắt hắn, vội vàng từ trên người hắn bò xuống, rũ đầu nhỏ cách hắn rất xa.
Nam hài ý thức dần dần rõ ràng, cũng nhớ tới chuyện tối qua.
Không khí cứng đờ, ngay lúc nam hài không biết nói gì.
Rắn nhỏ thế nhưng xôn xao chảy nước mắt, lách cách lách cách tích trên mặt đất, nước mắt nhiều ngoài dự đoán.
Mắt thấy con rắn nhỏ dưới thân đáng thương khóc, nam hài hốt hoảng thất thố xua tay, “Đừng… Đừng khóc, ta sẽ không… Sẽ không thương tổn ngươi.”
Rắn nhỉ nghe tiếng mới ngừng khóc, mắt rắn ngập nước nhìn chằm chằm nam hài, tựa như nói: Ngươi đừng sợ ta, ta cũng sẽ không thương tổn ngươi.
Nam hài kỳ tích nhìn hiểu, khóe miệng run rẩy.
Thật là gặp quỷ.
Vì thế mọi chuyện kế tiếp càng vượt quá sức tưởng tượng của nam hài, hắn chỉ cần nhìn mắt của rắn nhỏ, là có thể đọc được suy nghĩ của nó.
Chậm rãi tiếp nhận rồi cái giả thiết này, nam hài hít sâu một hơi nói: “Ta tên là Bạc Ngôn Thần, địa phương này là chỗ ở của ta, nơi này là một ngôi chùa, ta có thể dẫn ngươi vào rừng rậm về nhà của ngươi.”