Chương : 75
Trong mắt rắn nhỏ tràn đầy vui mừng, sau đó lại uể oải, “Tên của ngươi thật là dễ nghe a, nhưng ta không có tên……”
“Ngươi có thể đặt tên cho ta không?”
Nam hài kinh ngạc, rắn nhỏ chẳng những có thể nói, còn hiểu tiếng người, nếu không phải nhìn thấy thân thể nó, hắn còn tưởng rằng hắn đang nói chuyện với người.
“Tiểu Ngư……” Nam hài buột miệng thốt ra.
Đôi mắt rắn nhỏ hơi híp lại, giây lát lại trở lại bình thường, đây là cách thể hiện sự kích động của nó, đuôi rắn vung qua vung lại, nghĩ đến điều gì đó lại buồn bực, “Nhưng ta là một con rắn a, Ngư…… Ngư là……”
Nam hài cũng nghĩ đến điểm này, gãi gãi cái ót, ngượng ngùng nói: “Ta cũng không biết, vừa thấy ngươi là nghĩ ra hai chữ này.”
Rắn nhỏ nâng đầu, “Vậy được, ta tên là Tiểu Ngư.”
“Vậy…… Ta có thể gọi ngươi là A Ngôn không.”
“Có thể.”
“A Ngôn A Ngôn A Ngôn ~~~”
Nam hài nhìn thấy ánh sao trong đôi mắt nhỏ kia, vội vàng chuyển tầm mắt, nói: “Ngươi phải về rừng rậm sao?”
Đầu rắn nhỏ rũ xuống, nửa ngày mới ngẩng đầu, đôi mắt lưng tròng nhìn hắn: “Ta có thể ở lại nơi này sao? Ta bảo đảm sẽ không gây thêm phiền toái cho ngươi, rừng rậm thật nguy hiểm, ta vừa tỉnh lại đã đụng phải con quái vật kia, nếu không phải ngươi, ta sẽ chết ở nơi đó.”
Nam hài mềm lòng, nhưng nghĩ đến trụ trì nói, không thể nuôi động vật trong chùa.
“Ta bảo đảm khi người khác tới, ta sẽ trốn đi, không để người khác nhìn thấy ta.” Rắn nhỏ nói tiếp, thân rắn nhanh nhẹn nhoáng lên trước mắt nam hài, trốn xuống phía dưới cái bàn không thấy bóng dáng.
Nam hài nhìn đôi mắt kia căn bản không thể nhẫn tâm đưa nó đi, thở dài nói: “Được rồi, khi nào ngươi muốn đi phải nói cho ta biết.”
“Được!”
Nam hài nhớ ra lại nói: “Ngươi biết chúng ta trở về bằng cách nào không?”
Làm cách nào để quay về hắn vẫn rất nghi ngờ, ký ức cuối cùng là lúc bị cự thú đạp dưới chân, nhưng vừa tỉnh đã trở về phòng, dường như tối hôm qua đều là ảo giác.
Chẳng lẽ là rắn nhỏ…… Nhìn thân thể nhỏ xinh của nó, nam hài lập tức liền phủ định ý tưởng này, nhỏ như vậy làm sao có thể mang hắn rời rừng rậm.
Rắn nhỏ mơ màng nói: “Ta không biết.”
Nam hài che đi con ngươi thâm thúy, thôi, chuyện này vẫn đừng nghĩ, có thể là chính hắn trở về, chuyện trên đường có thể đã quên.
Nhưng thuốc của Liễu nương…… Nguyên nhân nam hì đi vào rừng chính là để hái thanh linh thảo
*
Ở chùa, nhiệm vụ hàng ngày của nam hài là lên núi đốn củi, thu thập thảo dược.
Bởi vì hôm đó chưa hái được thanh linh thảo, nam hài chỉ có thể hái một ít thuốc làm giảm bệnh tình để nấu.
Hương vị khó ngửi cuồn cuộn bay ra từ ấm sắc thuốc, Tiểu Ngư là rắn cũng không ngửi được, lưỡi rắn phun ra, bò lên bêls, nhìn nam hài: “Đây là cái gì a?”
Nam hài mở nắp ấm sắc thuốc lên, “Đây là canh thảo dược.”
Rắn nhỏ từ trước tới nay chưa từng nghe qua cái này, tò mò ngó trái ngó phải: “Có ích lợi gì sao?”
“……” Nam hài dừng lại, “Bà vú của ta bị bệnh, ta đun thuốc cho bà ấy.”
Rắn nhỏ: “Bà vú là mẫu thân sao?”
“…… Xem như vậy.”
“Ta cũng có mẫu thân.” Cái đuôi của rắn nhỏ chậm rãi vung, “Nhưng hình như bà ấy bỏ lại ta đi rồi.”
Thân phận của rắn nhỏ nam hài một mực không biết, đây vẫn là lần đầu tiên nghe thấy nó nói đến người nhà của mình, không khỏi hỏi: “Phụ thân của ngươi đâu?”
“Ngươi có thể đặt tên cho ta không?”
Nam hài kinh ngạc, rắn nhỏ chẳng những có thể nói, còn hiểu tiếng người, nếu không phải nhìn thấy thân thể nó, hắn còn tưởng rằng hắn đang nói chuyện với người.
“Tiểu Ngư……” Nam hài buột miệng thốt ra.
Đôi mắt rắn nhỏ hơi híp lại, giây lát lại trở lại bình thường, đây là cách thể hiện sự kích động của nó, đuôi rắn vung qua vung lại, nghĩ đến điều gì đó lại buồn bực, “Nhưng ta là một con rắn a, Ngư…… Ngư là……”
Nam hài cũng nghĩ đến điểm này, gãi gãi cái ót, ngượng ngùng nói: “Ta cũng không biết, vừa thấy ngươi là nghĩ ra hai chữ này.”
Rắn nhỏ nâng đầu, “Vậy được, ta tên là Tiểu Ngư.”
“Vậy…… Ta có thể gọi ngươi là A Ngôn không.”
“Có thể.”
“A Ngôn A Ngôn A Ngôn ~~~”
Nam hài nhìn thấy ánh sao trong đôi mắt nhỏ kia, vội vàng chuyển tầm mắt, nói: “Ngươi phải về rừng rậm sao?”
Đầu rắn nhỏ rũ xuống, nửa ngày mới ngẩng đầu, đôi mắt lưng tròng nhìn hắn: “Ta có thể ở lại nơi này sao? Ta bảo đảm sẽ không gây thêm phiền toái cho ngươi, rừng rậm thật nguy hiểm, ta vừa tỉnh lại đã đụng phải con quái vật kia, nếu không phải ngươi, ta sẽ chết ở nơi đó.”
Nam hài mềm lòng, nhưng nghĩ đến trụ trì nói, không thể nuôi động vật trong chùa.
“Ta bảo đảm khi người khác tới, ta sẽ trốn đi, không để người khác nhìn thấy ta.” Rắn nhỏ nói tiếp, thân rắn nhanh nhẹn nhoáng lên trước mắt nam hài, trốn xuống phía dưới cái bàn không thấy bóng dáng.
Nam hài nhìn đôi mắt kia căn bản không thể nhẫn tâm đưa nó đi, thở dài nói: “Được rồi, khi nào ngươi muốn đi phải nói cho ta biết.”
“Được!”
Nam hài nhớ ra lại nói: “Ngươi biết chúng ta trở về bằng cách nào không?”
Làm cách nào để quay về hắn vẫn rất nghi ngờ, ký ức cuối cùng là lúc bị cự thú đạp dưới chân, nhưng vừa tỉnh đã trở về phòng, dường như tối hôm qua đều là ảo giác.
Chẳng lẽ là rắn nhỏ…… Nhìn thân thể nhỏ xinh của nó, nam hài lập tức liền phủ định ý tưởng này, nhỏ như vậy làm sao có thể mang hắn rời rừng rậm.
Rắn nhỏ mơ màng nói: “Ta không biết.”
Nam hài che đi con ngươi thâm thúy, thôi, chuyện này vẫn đừng nghĩ, có thể là chính hắn trở về, chuyện trên đường có thể đã quên.
Nhưng thuốc của Liễu nương…… Nguyên nhân nam hì đi vào rừng chính là để hái thanh linh thảo
*
Ở chùa, nhiệm vụ hàng ngày của nam hài là lên núi đốn củi, thu thập thảo dược.
Bởi vì hôm đó chưa hái được thanh linh thảo, nam hài chỉ có thể hái một ít thuốc làm giảm bệnh tình để nấu.
Hương vị khó ngửi cuồn cuộn bay ra từ ấm sắc thuốc, Tiểu Ngư là rắn cũng không ngửi được, lưỡi rắn phun ra, bò lên bêls, nhìn nam hài: “Đây là cái gì a?”
Nam hài mở nắp ấm sắc thuốc lên, “Đây là canh thảo dược.”
Rắn nhỏ từ trước tới nay chưa từng nghe qua cái này, tò mò ngó trái ngó phải: “Có ích lợi gì sao?”
“……” Nam hài dừng lại, “Bà vú của ta bị bệnh, ta đun thuốc cho bà ấy.”
Rắn nhỏ: “Bà vú là mẫu thân sao?”
“…… Xem như vậy.”
“Ta cũng có mẫu thân.” Cái đuôi của rắn nhỏ chậm rãi vung, “Nhưng hình như bà ấy bỏ lại ta đi rồi.”
Thân phận của rắn nhỏ nam hài một mực không biết, đây vẫn là lần đầu tiên nghe thấy nó nói đến người nhà của mình, không khỏi hỏi: “Phụ thân của ngươi đâu?”