Chương 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước mắt là trần nhà trắng nhợt, mùi thuốc khử trùng quen thuộc xông vào mũi, Hồ Tử Hàm nhíu mày, mấp máy môi, cổ họng khô khốc.
Bên cạnh có mùi hương quen thuộc, cô theo phản xạ đưa mắt nhìn sang, liền đụng phải một ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
"Thông tin mới nhất hôm nay, Chủ tịch tập đoàn tài chính lớn nhất Châu Âu, Maximilian Wright đã đặt chân tới Trung Quốc, hiện đã có mặt ở Thượng Hải." giọng nữ biên tập viên trên TV vang khắp căn phòng, kèm theo đó là video quay lại cảnh người đàn ông đang được rất nhiều phóng viên vây quanh ở sân bay.
Hiện tại, người đàn ông đó đang ngồi bên giường bệnh của cô.
"Lucasta Wright, em không muốn giải thích một chút sao?" Người đàn ông ngồi vắt chéo chân, gằn từng chữ.
Lucasta Wright, đây là một cái tên khác của Hồ Tử Hàm.
Cô cảm thấy có chút chột dạ, nhưng rõ ràng anh nói thời gian gần đây rất bận, tạm thời sẽ không đi công tác.
"Không ngờ lại xui xẻo như vậy nên chưa kịp nghĩ ra một lý do hợp lý?"
"..."
"Có gan trốn về mà lại không suy nghĩ trước một lý do để chừa đường lui cho bản thân, từ bao giờ mà em lại sơ suất như thế?"
"..."
Cô chắc chắn người này thừa biết, còn đặc biệt cố ý trở về!
Im lặng một lúc, người đàn ông đứng dậy, đi tới sofa bên cạnh cửa sổ, cầm điện thoại đang đặt trên bàn lên, "Muốn ăn gì?"
Hồ Tử Hàm: "Cơm cà ri Nhật."
Cô nhận được một cái liếc mắt.
"..."
Được rồi, là cô sai, cô nhịn!
"Ngủ thêm đi, lát nữa bác sĩ kiểm tra xong mới được ăn." sau đó là tiếng mở và đóng cửa.
Người đã đi, trong phòng chỉ còn một mình Hồ Tử Hàm.
Nhìn ra cửa sổ, ngoài trời tối đen, có lẽ hiện tại vẫn đang là đêm.
Cô khẽ thở dài.
-
Bên ngoài phòng bệnh.
Mấy người đàn ông đang ngồi ở ghế chờ trên hành lang, khí chất lạnh lùng và kiêu ngạo khiến cho những người đi qua không thể không chú ý.
Lúc Hồ Tử Hàm ngất, bọn họ đều có mặt ở sảnh.
Vừa mới tiến vào đại sảnh, họ bị mấy người đối tác bắt chuyện. Sau đó nghe thấy tiếng hô từ quầy lễ tân, lúc nhìn sang bọn họ còn tưởng mình hoa mắt.
Giây tiếp theo, Hồ Dương Đông vội vàng lao đến đỡ lấy cô gái sắp ngã kia, bọn họ mới xác định bản thân không nhìn lầm.
*Hồ Dương Đông là tên Trung Quốc của Maximilian Wright.
Nhớ lại khoảnh khắc ấy, cô cái nhỏ mặt trắng đến đáng sợ, yếu ớt nằm bất động, gọi thế nào cũng không đáp lại.
Khi Hồ Dương Đông từ phòng bệnh đi ra, Hứa Lộ Triết cũng vừa đúng lúc từ bữa tiệc ở khách sạn tới.
Tối hôm nay khách mời có cả quan chức cấp cao, anh ta lại là nhân vật chính nên phải ở lại để tiếp tục bữa tiệc, sau khi kết thúc liền chạy tới đây.
Hứa Lộ Triết thấy mấy người đàn ông ai cũng trầm mặc, thận trọng hỏi: "Con bé không sao chứ?"
Trình Hi Sâm: "Sốt cao, tụt huyết áp, trước mắt phải truyền dịch."
"Chủ tịch." Lương Thành không biết từ bao giờ đã xuất hiện ở hành lang, nhanh chóng đi tới trước mặt bọn họ, muốn nói gì đó nhưng đang do dự.
Hồ Dương Đông có một nhóm trợ lý làm việc cho anh, trong đó Lương Thành là người được tin tưởng nhất.
"Nói ở đây đi." Hồ Dương Đông nhận lấy tài liệu cùng laptop khi nãy anh nhắn tin nói trợ lý mang tới.
Lương Thành nhìn mấy người đàn ông đang ngồi, âm thầm sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, trình bày ngắn gọn lịch trình của Hồ Tử Hàm hôm nay.
"Cậu nói con bé truyền dịch một mình ở viện từ trưa đến tối?" Hứa Lộ Triết kinh ngạc.
Lương Thành: "Vâng, khi nãy tôi có hỏi y tá trưa nay truyền dịch cho tiểu thư, cô ấy nói tiểu thư sốt rất cao."
Hồ Dương Đông siết chặt tài liệu trong tay.
Bầu không khí chợt đông cứng.
Bọn họ biết, Hồ Tử Hàm rất sợ bệnh viện.
Trước kia cô thường xuyên ốm nặng, bắt buộc phải nhập viện. Mỗi lần như thế, cô sẽ trốn ở một góc tối nào đó, im lặng cả buổi có lúc còn ngủ quên. Khi ấy mọi người cuống cuồng tìm kiếm khắp nơi, nhưng lần nào cũng vậy, chỉ có Hồ Dương Đông và một người nữa có thể tìm thấy cô.
Cuối cùng Hồ Dương Đông đành thoả hiệp, gọi bác sĩ đến nhà điều trị, dần dần trong biệt thự lúc nào cũng có đủ loại thuốc và dụng cụ y tế khác nhau.
"Cũng muộn rồi, các cậu về đi." Hồ Dương Đông nói với mấy người đàn ông và Lương Thành, quay người đi vào phòng bệnh.
-
Cùng lúc đó.
Tầng cao nhất của một khách sạn tại Bắc Kinh vẫn sáng đèn.
Trên bàn làm việc, màn hình điện thoại bỗng phát sáng, hiển thị có người gọi tới, là Hứa Lộ Triết.
Người đàn ông đang xem tài liệu bị làm phiền, khó chịu nhíu mày. Anh nhận cuộc gọi, giọng thiếu kiên nhẫn: "Nói."
"Mẹ nó, cậu mau bay về đây cho tôi, có chuyện rồi."
Phó Nhất Minh: "Ngày sinh nhật cậu không bận sao? Còn có thời gian kiếm chuyện với tôi."
"Ông đây bận muốn chết. Nhưng vì thương hại cậu tôi không thể không gọi. Nếu hôm nay cậu không trở về, sau này không biết phải đợi bao lâu nữa đâu."
Bàn tay đang lật tài liệu của Phó Nhất Minh khựng lại: "Nói rõ ràng."
Hứa Lộ Triết: "Người đó trở về rồi. Hiện tại đang truyền dịch ở bệnh viện, tạm thời phải chờ bác sĩ theo dõi thêm nên tôi mới gọi cho cậu. A Đông không cho bọn tôi ở lại đó, có lẽ chậm nhất là ngày mai cậu ấy sẽ đưa con bé đi."
Sau khi tắt máy, Phó Nhất Minh lập tức gọi cho thư ký: "Liên hệ với phía sân bay, nói bọn họ sắp xếp một chút, tôi muốn trở về Thượng Hải trong đêm nay."
Trần Bách đêm khuya bị ông chủ mình quăng cho một quả bom, bất lực thở dài.
Mấy năm nay sếp vẫn luôn đi lại khắp nơi, điên cuồng làm việc. Đang yên đang lành sao tự dưng lại đòi về?
-
Trước mắt là hành lang dài mang phong cách cổ điển, ánh sáng vàng yếu ớt phát ra từ những chiếc đèn treo tường.
Hồ Tử Hàm đi dọc hành lang, bước chân nhẹ nhàng cố gắng không phát ra tiếng động.
Một tiếng thét chói tai vang lên, còn có tiếng thở dốc của đàn ông, những âm thanh kinh tởm bắt đầu rõ ràng.
Nhịp tim của Hồ Tử Hàm tăng nhanh, âm thanh đó phát ra từ căn phòng bên cạnh cô.
Cửa căn phòng khép hờ, lộ ra toàn bộ khung cảnh bên trong.
Trên chiếc giường lớn, gã đàn ông đang đè lên cơ thể trần truồng của cô gái. Cô gái vì cảm thấy bị sỉ nhục nên khóc đến tê tâm liệt phế.
Gã đàn ông càng thêm phấn khích, nở nụ cười dâm đãng, tay xoa nắn bộ ngực căng tròn và nói những lời thô tục. Cô gái vừa giãy giụa, vừa không kìm được mà rên rỉ. Gã đàn ông dễ dàng khống chế cô gái, hung hăng thúc vào bên trong nhiều lần.
Hồ Tử Hàm cảm thấy lạnh người, cố gắng nhấc đôi chân đang mềm nhũn chạy khỏi hành lang.
Bên tai vẫn là những âm thanh la hét cùng rên rỉ đến khàn cả giọng.
Trong mỗi căn phòng đều vọng ra những âm thanh dâm đãng. Các cô gái bị cưỡng hiếp một cách thô bạo. Người bị đè trên bàn, người bị đè trên giường, có người bị gã đàn ông ôm lên người rồi đâm vào.
Hành lang này như thể trải dài vô tận, cô chạy mãi vẫn không thấy lối ra.
Biết rõ đây là mơ, nhưng cô không tìm thấy lối thoát.
"Con bé kia ngon thật, ngực mềm lại to, một tay của tao cầm không đủ, lúc đâm vào tiếng rên còn nghe rất êm tai."
"Con bé tao vừa làm cũng được, lần này không ngờ chúng ta lại ăn được miếng thịt béo như thế."
Tiếng mấy gã đàn ông nói chuyện với nhau ngày một gần, cơ thể Hồ Tử Hàm căng thẳng.
-
Phó Nhất Minh nhìn cơ thể gầy gò của cô gái nằm trên giường bệnh, cảm xúc lẫn lộn trong lòng một lần nữa lại dâng lên.
Cô gái anh chờ đợi suốt bốn năm qua, cuối cùng cũng trở về.
Cảm nhận được động tĩnh của người đang ngủ, anh đi tới gần giường bệnh.
Hồ Tử Hàm siết chặt chăn trong tay, người đổ mồ hôi lạnh, nhíu mày thật chặt.
Phó Nhất Minh ngồi xuống bên giường, cầm lấy bàn tay đang siết chăn, điều chỉnh cho kim tiêm không bị lệch rồi ôm cô vào lòng, nhỏ giọng dỗ dành: "Đừng sợ, chỉ là mơ thôi."
Dường như cảm nhận được có người an ủi, Hồ Tử Hàm theo phản xạ siết chặt tay hơn, rúc vào lòng anh.
Mất một lúc lâu, Phó Nhất Minh cảm nhận được hô hấp của người trong lòng đang dần bình ổn, tay cũng không còn siết chặt.
Anh nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ nhắn lên chăn, đứng dậy đi lấy khăn ấm lau mồ hôi cho cô.
Sau khi cất khăn, Phó Nhất Minh quay trở lại bên giường bệnh.
Nhìn vết tím do kim tiêm nổi bật trên bàn tay trắng bệch, chân mày của người đàn ông nhíu lại.
Da của cô rất mỏng, trước kia mỗi lần tiêm xong vị trí ghim kim luôn bị sưng đỏ một mảng. Khi ấy cô sẽ tức giận nhưng chưa từng cáu gắt với người khác mà chỉ lặng lẽ tìm một chỗ yên tĩnh, tự tiêu hóa cảm xúc của bản thân.
Cô bé ấy vẫn luôn như vậy, rất sợ làm phiền người khác, sợ người ta sẽ ghét bỏ mình.
Đã từng có một khoảng thời gian cô trở nên hoạt bát, tràn đầy sức sống. Khoảng thời gian đó ai cũng vui mừng cho rằng cô sẽ khỏi bệnh. Nhưng, chính anh đã đẩy cô vào vũng nước đục ấy một lần nữa...
-
Phó Nhất Minh rời đi không lâu thì Hồ Dương Đông trở lại phòng bệnh.
Một lúc sau bác sĩ cùng y tá tới, kiểm tra lại nhiệt độ, thay bình dịch và nhắc nhở một số lưu ý xong họ cũng rời đi.
Cả quá trình Hồ Tử Hàm vẫn im lặng ngủ say.
Nhìn người trên giường không có dấu hiệu muốn tỉnh dậy, Hồ Dương Đông cảm thấy không ổn, đi đến cạnh giường, gọi tên cô.
"Lu Lu, tỉnh dậy thôi."
"Lu Lu"
"Lu Lu..."
Không có động tĩnh, Hồ Dương Đông cầm cổ tay cô, ấn nhẹ vào chỗ ghim kim tiêm.
Hồ Tử Hàm bừng tỉnh, khắp người đau nhức khiến cô chẳng muốn động đậy.
"Em không muốn ăn."
Hồ Dương Đông: "Lại mơ thấy?"
"..."
"Dậy ăn một chút đi." Hồ Dương Đông đỡ cô ngồi dậy, kê gối dựa sau lưng, dựng bàn trên giường lên rồi đặt đồ ăn vào.
Một bát súp kem nấm, hai cái bánh bao súp và một bánh flan.
Hồ Tử Hàm: "Anh ăn chưa?"
"Mới ăn cơm cà ri Nhật rồi." Hồ Dương Đông trở về sofa, mở laptop bắt đầu làm việc.
"..."
Người già thường khó tính, cô không chấp.
Phòng bệnh của Hồ Tử Hàm có chất lượng tốt nhất bệnh viện, phòng đơn với đầy đủ tiện nghi như một căn hộ nhỏ.
"Anh mới từ nhà qua đây à?" Cô nuốt một miếng súp, vị kem béo lan toả trong miệng.
"Ừ." Hồ Dương Đông không nhìn cô, tay gõ bàn phím, "Khi nãy có người tới đây."
Một khoảng tĩnh lặng kéo dài.
Hồ Tử Hàm mím môi: "Chắc là y tá vào kiểm tra."
"Y tá khi nãy mới tới."
Dừng lại một chút, anh ngước mắt nhìn cô gái ốm yếu đang ngồi trên giường: "Là cậu ta."
Hồ Tử Hàm cảm thấy thức ăn trong miệng thật khó nuốt, nhạt nhẽo đến vô vị.
"Từ khi nào?"
"Khi nào gì?"
Hồ Dương Đông rời mắt khỏi màn hình laptop, im lặng nhìn người đang ngồi trên giường bệnh.
Quả nhiên, anh sớm đã đoán được.
"Một tuần trước."
Hồ Dương Đông trầm mặc, phòng bệnh lặng ngắt, chỉ còn tiếng máy lạnh hoạt động.
-
Hồ Tử Hàm tỉnh giấc vì lạnh.
Ngồi dậy nhìn xung quanh, cô nhớ đây là phòng của mình.
Trên tay vẫn còn đoạn kim truyền dịch chưa rút ra đang được cố định bằng băng gạc trắng.
Căn phòng quen thuộc với tông màu beige là chủ đạo, diện tích rất lớn, có một bộ sofa cao cấp để giữa phòng, cạnh giường cô là cửa sổ sát sàn nhìn ra ngoài ban công. Dù đã lâu không có người ở nhưng được dọn dẹp thường xuyên nên vô cùng sạch sẽ.
Hồ Tử Hàm vén chăn, bước xuống giường, đi đôi dép bông được đặt trên thảm vào phòng tắm.
Thay đồ xong, cô ra khỏi phòng.
Phòng khách dưới nhà thiết kế mở thông với ngoài trời, Hồ Tử Hàm quyết định đi tới phòng khách trên tầng.
Truyền dịch hai lần là đủ, cô không muốn tay mình thành miếng bánh bông lan đầy lỗ kim.
Phòng khách trên tầng tông màu không khác phòng cô là mấy, sàn được trải thảm khá ấm áp.
Hồ Tử Hàm nằm xuống Sofa mềm mại, mùi hương của tinh dầu bạc hà khiến cơ thể cô được thả lỏng.
"Em không thể ở yên một lúc sao, có chút sức lực là lại chạy nhảy khắp nơi." Hồ Dương Đông đặt cốc sữa ấm lên bàn, ngồi xuống cạnh chân cô.
"Tuổi trẻ chính là như vậy, anh không hiểu đâu."
"Thế mà cái thân già này vẫn phải trông trẻ mấy chục năm nay đấy, có được bình yên an dưỡng tuổi già như người ta đâu."
"..."
Biết bản thân nói không lại, Hồ Tử Hàm nằm ôm gối, ánh mắt rơi trên người anh.
"Nhìn tới tối cũng vô dụng, mấy ngày nữa ở nhà cho hết sốt hoàn toàn đã." Hồ Dương Đông chăm chú xem điện thoại.
"Hết sốt rồi mà, phải ra ngoài đi lại mới nhanh khoẻ."
"Đi lại quanh nhà thì khác gì."
"Đương nhiên là khác, ngoài đường có xe cộ, có con người nhộn nhịp biết bao."
"Xe dưới hầm còn không đủ cho em chơi à. Người thì nói giúp việc tới là được."
"..."
Hồ Tử Hàm không thèm để ý đến anh, chán nản nghịch ipad.
Mở mail, Tống Ninh Mạn gửi cho cô khá nhiều file, viện kiểm sát và viện pháp y đang rất tích cực tìm kiếm thêm manh mối.
Thời điểm các nạn nhân bị sát hại đều vào ban đêm, có vài trường hợp xảy ra trong khách sạn, nhưng theo CCTV không hề có bất cứ người nào xuất hiện vào thời gian bọn họ khoanh vùng.
Nhân viên trực đêm của khách sạn cũng khẳng định không có người ra vào thời điểm đó.
Trong đầu cô chợt nảy ra một suy đoán.
Nếu như không đi vào khách sạn vào thời điểm đó...không nhất thiết phải đi bằng cửa chính.
"Nghĩ cái gì thế?" Hồ Dương Đông gõ đầu cô.
"Nghĩ về công việc thôi."
Hồ Dương Đông đưa ly sữa cho cô, "Tối nay ăn ở Thính Nguyệt Phủ."
Hồ Tử Hàm: "Sao tự nhiên lại ăn ở đó?"
"Bình thường em thích ăn ở đó còn gì. Người kia đêm qua lên máy bay đi rồi, tạm thời không gặp được đâu."
"..."
Người này, lúc nào cũng đọc được suy nghĩ của cô.
*Súp kem nấm
*Bánh bao súp
*Bánh flan
*Phòng ngủ
*Phòng khách trên tầng
Trước mắt là trần nhà trắng nhợt, mùi thuốc khử trùng quen thuộc xông vào mũi, Hồ Tử Hàm nhíu mày, mấp máy môi, cổ họng khô khốc.
Bên cạnh có mùi hương quen thuộc, cô theo phản xạ đưa mắt nhìn sang, liền đụng phải một ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
"Thông tin mới nhất hôm nay, Chủ tịch tập đoàn tài chính lớn nhất Châu Âu, Maximilian Wright đã đặt chân tới Trung Quốc, hiện đã có mặt ở Thượng Hải." giọng nữ biên tập viên trên TV vang khắp căn phòng, kèm theo đó là video quay lại cảnh người đàn ông đang được rất nhiều phóng viên vây quanh ở sân bay.
Hiện tại, người đàn ông đó đang ngồi bên giường bệnh của cô.
"Lucasta Wright, em không muốn giải thích một chút sao?" Người đàn ông ngồi vắt chéo chân, gằn từng chữ.
Lucasta Wright, đây là một cái tên khác của Hồ Tử Hàm.
Cô cảm thấy có chút chột dạ, nhưng rõ ràng anh nói thời gian gần đây rất bận, tạm thời sẽ không đi công tác.
"Không ngờ lại xui xẻo như vậy nên chưa kịp nghĩ ra một lý do hợp lý?"
"..."
"Có gan trốn về mà lại không suy nghĩ trước một lý do để chừa đường lui cho bản thân, từ bao giờ mà em lại sơ suất như thế?"
"..."
Cô chắc chắn người này thừa biết, còn đặc biệt cố ý trở về!
Im lặng một lúc, người đàn ông đứng dậy, đi tới sofa bên cạnh cửa sổ, cầm điện thoại đang đặt trên bàn lên, "Muốn ăn gì?"
Hồ Tử Hàm: "Cơm cà ri Nhật."
Cô nhận được một cái liếc mắt.
"..."
Được rồi, là cô sai, cô nhịn!
"Ngủ thêm đi, lát nữa bác sĩ kiểm tra xong mới được ăn." sau đó là tiếng mở và đóng cửa.
Người đã đi, trong phòng chỉ còn một mình Hồ Tử Hàm.
Nhìn ra cửa sổ, ngoài trời tối đen, có lẽ hiện tại vẫn đang là đêm.
Cô khẽ thở dài.
-
Bên ngoài phòng bệnh.
Mấy người đàn ông đang ngồi ở ghế chờ trên hành lang, khí chất lạnh lùng và kiêu ngạo khiến cho những người đi qua không thể không chú ý.
Lúc Hồ Tử Hàm ngất, bọn họ đều có mặt ở sảnh.
Vừa mới tiến vào đại sảnh, họ bị mấy người đối tác bắt chuyện. Sau đó nghe thấy tiếng hô từ quầy lễ tân, lúc nhìn sang bọn họ còn tưởng mình hoa mắt.
Giây tiếp theo, Hồ Dương Đông vội vàng lao đến đỡ lấy cô gái sắp ngã kia, bọn họ mới xác định bản thân không nhìn lầm.
*Hồ Dương Đông là tên Trung Quốc của Maximilian Wright.
Nhớ lại khoảnh khắc ấy, cô cái nhỏ mặt trắng đến đáng sợ, yếu ớt nằm bất động, gọi thế nào cũng không đáp lại.
Khi Hồ Dương Đông từ phòng bệnh đi ra, Hứa Lộ Triết cũng vừa đúng lúc từ bữa tiệc ở khách sạn tới.
Tối hôm nay khách mời có cả quan chức cấp cao, anh ta lại là nhân vật chính nên phải ở lại để tiếp tục bữa tiệc, sau khi kết thúc liền chạy tới đây.
Hứa Lộ Triết thấy mấy người đàn ông ai cũng trầm mặc, thận trọng hỏi: "Con bé không sao chứ?"
Trình Hi Sâm: "Sốt cao, tụt huyết áp, trước mắt phải truyền dịch."
"Chủ tịch." Lương Thành không biết từ bao giờ đã xuất hiện ở hành lang, nhanh chóng đi tới trước mặt bọn họ, muốn nói gì đó nhưng đang do dự.
Hồ Dương Đông có một nhóm trợ lý làm việc cho anh, trong đó Lương Thành là người được tin tưởng nhất.
"Nói ở đây đi." Hồ Dương Đông nhận lấy tài liệu cùng laptop khi nãy anh nhắn tin nói trợ lý mang tới.
Lương Thành nhìn mấy người đàn ông đang ngồi, âm thầm sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, trình bày ngắn gọn lịch trình của Hồ Tử Hàm hôm nay.
"Cậu nói con bé truyền dịch một mình ở viện từ trưa đến tối?" Hứa Lộ Triết kinh ngạc.
Lương Thành: "Vâng, khi nãy tôi có hỏi y tá trưa nay truyền dịch cho tiểu thư, cô ấy nói tiểu thư sốt rất cao."
Hồ Dương Đông siết chặt tài liệu trong tay.
Bầu không khí chợt đông cứng.
Bọn họ biết, Hồ Tử Hàm rất sợ bệnh viện.
Trước kia cô thường xuyên ốm nặng, bắt buộc phải nhập viện. Mỗi lần như thế, cô sẽ trốn ở một góc tối nào đó, im lặng cả buổi có lúc còn ngủ quên. Khi ấy mọi người cuống cuồng tìm kiếm khắp nơi, nhưng lần nào cũng vậy, chỉ có Hồ Dương Đông và một người nữa có thể tìm thấy cô.
Cuối cùng Hồ Dương Đông đành thoả hiệp, gọi bác sĩ đến nhà điều trị, dần dần trong biệt thự lúc nào cũng có đủ loại thuốc và dụng cụ y tế khác nhau.
"Cũng muộn rồi, các cậu về đi." Hồ Dương Đông nói với mấy người đàn ông và Lương Thành, quay người đi vào phòng bệnh.
-
Cùng lúc đó.
Tầng cao nhất của một khách sạn tại Bắc Kinh vẫn sáng đèn.
Trên bàn làm việc, màn hình điện thoại bỗng phát sáng, hiển thị có người gọi tới, là Hứa Lộ Triết.
Người đàn ông đang xem tài liệu bị làm phiền, khó chịu nhíu mày. Anh nhận cuộc gọi, giọng thiếu kiên nhẫn: "Nói."
"Mẹ nó, cậu mau bay về đây cho tôi, có chuyện rồi."
Phó Nhất Minh: "Ngày sinh nhật cậu không bận sao? Còn có thời gian kiếm chuyện với tôi."
"Ông đây bận muốn chết. Nhưng vì thương hại cậu tôi không thể không gọi. Nếu hôm nay cậu không trở về, sau này không biết phải đợi bao lâu nữa đâu."
Bàn tay đang lật tài liệu của Phó Nhất Minh khựng lại: "Nói rõ ràng."
Hứa Lộ Triết: "Người đó trở về rồi. Hiện tại đang truyền dịch ở bệnh viện, tạm thời phải chờ bác sĩ theo dõi thêm nên tôi mới gọi cho cậu. A Đông không cho bọn tôi ở lại đó, có lẽ chậm nhất là ngày mai cậu ấy sẽ đưa con bé đi."
Sau khi tắt máy, Phó Nhất Minh lập tức gọi cho thư ký: "Liên hệ với phía sân bay, nói bọn họ sắp xếp một chút, tôi muốn trở về Thượng Hải trong đêm nay."
Trần Bách đêm khuya bị ông chủ mình quăng cho một quả bom, bất lực thở dài.
Mấy năm nay sếp vẫn luôn đi lại khắp nơi, điên cuồng làm việc. Đang yên đang lành sao tự dưng lại đòi về?
-
Trước mắt là hành lang dài mang phong cách cổ điển, ánh sáng vàng yếu ớt phát ra từ những chiếc đèn treo tường.
Hồ Tử Hàm đi dọc hành lang, bước chân nhẹ nhàng cố gắng không phát ra tiếng động.
Một tiếng thét chói tai vang lên, còn có tiếng thở dốc của đàn ông, những âm thanh kinh tởm bắt đầu rõ ràng.
Nhịp tim của Hồ Tử Hàm tăng nhanh, âm thanh đó phát ra từ căn phòng bên cạnh cô.
Cửa căn phòng khép hờ, lộ ra toàn bộ khung cảnh bên trong.
Trên chiếc giường lớn, gã đàn ông đang đè lên cơ thể trần truồng của cô gái. Cô gái vì cảm thấy bị sỉ nhục nên khóc đến tê tâm liệt phế.
Gã đàn ông càng thêm phấn khích, nở nụ cười dâm đãng, tay xoa nắn bộ ngực căng tròn và nói những lời thô tục. Cô gái vừa giãy giụa, vừa không kìm được mà rên rỉ. Gã đàn ông dễ dàng khống chế cô gái, hung hăng thúc vào bên trong nhiều lần.
Hồ Tử Hàm cảm thấy lạnh người, cố gắng nhấc đôi chân đang mềm nhũn chạy khỏi hành lang.
Bên tai vẫn là những âm thanh la hét cùng rên rỉ đến khàn cả giọng.
Trong mỗi căn phòng đều vọng ra những âm thanh dâm đãng. Các cô gái bị cưỡng hiếp một cách thô bạo. Người bị đè trên bàn, người bị đè trên giường, có người bị gã đàn ông ôm lên người rồi đâm vào.
Hành lang này như thể trải dài vô tận, cô chạy mãi vẫn không thấy lối ra.
Biết rõ đây là mơ, nhưng cô không tìm thấy lối thoát.
"Con bé kia ngon thật, ngực mềm lại to, một tay của tao cầm không đủ, lúc đâm vào tiếng rên còn nghe rất êm tai."
"Con bé tao vừa làm cũng được, lần này không ngờ chúng ta lại ăn được miếng thịt béo như thế."
Tiếng mấy gã đàn ông nói chuyện với nhau ngày một gần, cơ thể Hồ Tử Hàm căng thẳng.
-
Phó Nhất Minh nhìn cơ thể gầy gò của cô gái nằm trên giường bệnh, cảm xúc lẫn lộn trong lòng một lần nữa lại dâng lên.
Cô gái anh chờ đợi suốt bốn năm qua, cuối cùng cũng trở về.
Cảm nhận được động tĩnh của người đang ngủ, anh đi tới gần giường bệnh.
Hồ Tử Hàm siết chặt chăn trong tay, người đổ mồ hôi lạnh, nhíu mày thật chặt.
Phó Nhất Minh ngồi xuống bên giường, cầm lấy bàn tay đang siết chăn, điều chỉnh cho kim tiêm không bị lệch rồi ôm cô vào lòng, nhỏ giọng dỗ dành: "Đừng sợ, chỉ là mơ thôi."
Dường như cảm nhận được có người an ủi, Hồ Tử Hàm theo phản xạ siết chặt tay hơn, rúc vào lòng anh.
Mất một lúc lâu, Phó Nhất Minh cảm nhận được hô hấp của người trong lòng đang dần bình ổn, tay cũng không còn siết chặt.
Anh nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ nhắn lên chăn, đứng dậy đi lấy khăn ấm lau mồ hôi cho cô.
Sau khi cất khăn, Phó Nhất Minh quay trở lại bên giường bệnh.
Nhìn vết tím do kim tiêm nổi bật trên bàn tay trắng bệch, chân mày của người đàn ông nhíu lại.
Da của cô rất mỏng, trước kia mỗi lần tiêm xong vị trí ghim kim luôn bị sưng đỏ một mảng. Khi ấy cô sẽ tức giận nhưng chưa từng cáu gắt với người khác mà chỉ lặng lẽ tìm một chỗ yên tĩnh, tự tiêu hóa cảm xúc của bản thân.
Cô bé ấy vẫn luôn như vậy, rất sợ làm phiền người khác, sợ người ta sẽ ghét bỏ mình.
Đã từng có một khoảng thời gian cô trở nên hoạt bát, tràn đầy sức sống. Khoảng thời gian đó ai cũng vui mừng cho rằng cô sẽ khỏi bệnh. Nhưng, chính anh đã đẩy cô vào vũng nước đục ấy một lần nữa...
-
Phó Nhất Minh rời đi không lâu thì Hồ Dương Đông trở lại phòng bệnh.
Một lúc sau bác sĩ cùng y tá tới, kiểm tra lại nhiệt độ, thay bình dịch và nhắc nhở một số lưu ý xong họ cũng rời đi.
Cả quá trình Hồ Tử Hàm vẫn im lặng ngủ say.
Nhìn người trên giường không có dấu hiệu muốn tỉnh dậy, Hồ Dương Đông cảm thấy không ổn, đi đến cạnh giường, gọi tên cô.
"Lu Lu, tỉnh dậy thôi."
"Lu Lu"
"Lu Lu..."
Không có động tĩnh, Hồ Dương Đông cầm cổ tay cô, ấn nhẹ vào chỗ ghim kim tiêm.
Hồ Tử Hàm bừng tỉnh, khắp người đau nhức khiến cô chẳng muốn động đậy.
"Em không muốn ăn."
Hồ Dương Đông: "Lại mơ thấy?"
"..."
"Dậy ăn một chút đi." Hồ Dương Đông đỡ cô ngồi dậy, kê gối dựa sau lưng, dựng bàn trên giường lên rồi đặt đồ ăn vào.
Một bát súp kem nấm, hai cái bánh bao súp và một bánh flan.
Hồ Tử Hàm: "Anh ăn chưa?"
"Mới ăn cơm cà ri Nhật rồi." Hồ Dương Đông trở về sofa, mở laptop bắt đầu làm việc.
"..."
Người già thường khó tính, cô không chấp.
Phòng bệnh của Hồ Tử Hàm có chất lượng tốt nhất bệnh viện, phòng đơn với đầy đủ tiện nghi như một căn hộ nhỏ.
"Anh mới từ nhà qua đây à?" Cô nuốt một miếng súp, vị kem béo lan toả trong miệng.
"Ừ." Hồ Dương Đông không nhìn cô, tay gõ bàn phím, "Khi nãy có người tới đây."
Một khoảng tĩnh lặng kéo dài.
Hồ Tử Hàm mím môi: "Chắc là y tá vào kiểm tra."
"Y tá khi nãy mới tới."
Dừng lại một chút, anh ngước mắt nhìn cô gái ốm yếu đang ngồi trên giường: "Là cậu ta."
Hồ Tử Hàm cảm thấy thức ăn trong miệng thật khó nuốt, nhạt nhẽo đến vô vị.
"Từ khi nào?"
"Khi nào gì?"
Hồ Dương Đông rời mắt khỏi màn hình laptop, im lặng nhìn người đang ngồi trên giường bệnh.
Quả nhiên, anh sớm đã đoán được.
"Một tuần trước."
Hồ Dương Đông trầm mặc, phòng bệnh lặng ngắt, chỉ còn tiếng máy lạnh hoạt động.
-
Hồ Tử Hàm tỉnh giấc vì lạnh.
Ngồi dậy nhìn xung quanh, cô nhớ đây là phòng của mình.
Trên tay vẫn còn đoạn kim truyền dịch chưa rút ra đang được cố định bằng băng gạc trắng.
Căn phòng quen thuộc với tông màu beige là chủ đạo, diện tích rất lớn, có một bộ sofa cao cấp để giữa phòng, cạnh giường cô là cửa sổ sát sàn nhìn ra ngoài ban công. Dù đã lâu không có người ở nhưng được dọn dẹp thường xuyên nên vô cùng sạch sẽ.
Hồ Tử Hàm vén chăn, bước xuống giường, đi đôi dép bông được đặt trên thảm vào phòng tắm.
Thay đồ xong, cô ra khỏi phòng.
Phòng khách dưới nhà thiết kế mở thông với ngoài trời, Hồ Tử Hàm quyết định đi tới phòng khách trên tầng.
Truyền dịch hai lần là đủ, cô không muốn tay mình thành miếng bánh bông lan đầy lỗ kim.
Phòng khách trên tầng tông màu không khác phòng cô là mấy, sàn được trải thảm khá ấm áp.
Hồ Tử Hàm nằm xuống Sofa mềm mại, mùi hương của tinh dầu bạc hà khiến cơ thể cô được thả lỏng.
"Em không thể ở yên một lúc sao, có chút sức lực là lại chạy nhảy khắp nơi." Hồ Dương Đông đặt cốc sữa ấm lên bàn, ngồi xuống cạnh chân cô.
"Tuổi trẻ chính là như vậy, anh không hiểu đâu."
"Thế mà cái thân già này vẫn phải trông trẻ mấy chục năm nay đấy, có được bình yên an dưỡng tuổi già như người ta đâu."
"..."
Biết bản thân nói không lại, Hồ Tử Hàm nằm ôm gối, ánh mắt rơi trên người anh.
"Nhìn tới tối cũng vô dụng, mấy ngày nữa ở nhà cho hết sốt hoàn toàn đã." Hồ Dương Đông chăm chú xem điện thoại.
"Hết sốt rồi mà, phải ra ngoài đi lại mới nhanh khoẻ."
"Đi lại quanh nhà thì khác gì."
"Đương nhiên là khác, ngoài đường có xe cộ, có con người nhộn nhịp biết bao."
"Xe dưới hầm còn không đủ cho em chơi à. Người thì nói giúp việc tới là được."
"..."
Hồ Tử Hàm không thèm để ý đến anh, chán nản nghịch ipad.
Mở mail, Tống Ninh Mạn gửi cho cô khá nhiều file, viện kiểm sát và viện pháp y đang rất tích cực tìm kiếm thêm manh mối.
Thời điểm các nạn nhân bị sát hại đều vào ban đêm, có vài trường hợp xảy ra trong khách sạn, nhưng theo CCTV không hề có bất cứ người nào xuất hiện vào thời gian bọn họ khoanh vùng.
Nhân viên trực đêm của khách sạn cũng khẳng định không có người ra vào thời điểm đó.
Trong đầu cô chợt nảy ra một suy đoán.
Nếu như không đi vào khách sạn vào thời điểm đó...không nhất thiết phải đi bằng cửa chính.
"Nghĩ cái gì thế?" Hồ Dương Đông gõ đầu cô.
"Nghĩ về công việc thôi."
Hồ Dương Đông đưa ly sữa cho cô, "Tối nay ăn ở Thính Nguyệt Phủ."
Hồ Tử Hàm: "Sao tự nhiên lại ăn ở đó?"
"Bình thường em thích ăn ở đó còn gì. Người kia đêm qua lên máy bay đi rồi, tạm thời không gặp được đâu."
"..."
Người này, lúc nào cũng đọc được suy nghĩ của cô.
*Súp kem nấm
*Bánh bao súp
*Bánh flan
*Phòng ngủ
*Phòng khách trên tầng