Chương 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thính Nguyệt Phủ không chỉ là khu nghỉ dưỡng cao cấp với đủ các dịch vụ vui chơi, giải trí, thư giãn, nghỉ ngơi mà nơi đây còn nổi tiếng với nền ẩm thực phong phú đa dạng từ nhiều quốc gia.
Nhà hàng rất đông, cửa vừa mở ra, Hồ Tử Hàm bị tiếng cười nói ồn ào cùng đủ loại hương nước hoa lẫn trong không khí làm cho nhíu mày.
Là một bác sĩ pháp y, cô đặc biệt nhạy cảm với mùi hương và âm thanh.
Quản lý sớm đã đợi sẵn, nhìn thấy hai người bước vào liền cung kính chào đón: "Chủ tịch, tiểu thư, phòng đã được chuẩn bị xong ạ."
Hồ Dương Đông: "Ừm."
Ba người đi vào thang máy, lên phòng ăn.
Sau khi đưa họ lên phòng và sắp xếp phục vụ, quản lý nhanh chóng xuống phòng bếp phân phó nhân viên mang thức ăn.
Phòng ăn được trang trí theo phong cách trung cổ, mùi thảo mộc dịu nhẹ khiến người ta thư giãn.
"Anh biết chủ nhân khách sạn JW không?" Hồ Tử Hàm nhìn tên khách sạn trên màn hình ipad.
Hồ Dương Đông đưa khăn ấm cho cô lau tay, "Có việc?"
Hồ Tử Hàm cầm khăn anh đưa, "Chuỗi vụ án lần này khá thú vị, CCTV của khách sạn không ghi được bất cứ người lạ mặt nào vào khoảng thời gian bọn em khoanh vùng. Thang máy có camera, nhưng họ nói khi ấy có một ông lớn tới khách sạn nghỉ ngơi, không thể tiết lộ vì quyền riêng tư của người đó."
"Ý của em là hung thủ là do ông lớn đó dẫn vào? Hoắc có thể hắn trà trộn vào một trong những người đi theo ông ta để vào khách sạn?"
Hồ Tử Hàm cười nhẹ, nhấp một ngụm nước, "Dẫn vào thì chắc là không, làm vậy chẳng khác nào ông ta tự đâm mình một nhát. Nhưng trà trộn thì việc này không đơn giản."
Vừa rồi Tống Ninh Mạn gửi thêm một số tư liệu mới, nhân viên khách sạn đã thay đổi lời khai.
Việc hung thủ trà trộn vào đám người đi theo ông lớn kia tới khách sạn là hoàn toàn có thể. Nếu theo giả thiết đó, hung thủ đã tới khách sạn vào thời điểm khác chứ không phải tối, sau đó hắn đợi đến thời điểm thích hợp và ra tay. Điều này phù hợp với việc CCTV không ghi nhận được người lạ vào buổi tối.
Nhưng viện kiểm sát đã kiểm tra toàn bộ những người thuê khách sạn vào mấy ngày ấy, hoàn toàn không có người nào đáng nghi.
Chỉ còn ông lớn kia.
Nhìn người đối diện đang mải mê suy tư, Hồ Dương Đông gõ tay lên bàn, mặt không biểu cảm nói: "Đoạn camera trong thang máy anh có thể can thiệp cho em, còn về phần ông lớn kia trước hết đừng làm gì cả. Hai ngày nữa anh về New York để giải quyết nốt công việc, cho tới lúc anh quay lại đây em không được động tay động chân."
-
Sáng hôm sau.
Để không phải ở nhà, Hồ Tử Hàm hậm hực ăn hết bát cháo và uống một đống thuốc đắng.
Cháo là món cô ghét nhất, lại còn ăn vào buổi sáng, đúng là đồ tư bản độc ác.
Ngồi trên xe, Hồ Tử Hàm âm thầm ghim bữa sáng nay vào trong lòng.
"Tối qua Lương Thành đi tìm hiểu, ông lớn kia là quan chức Thành Đô, tới Thượng Hải cùng tình nhân du lịch."
Quan chức Thành Đô, chẳng trách bọn họ lại không thể xem camera trong thang máy, bên viện kiểm sát cũng không làm căng.
Hồ Tử Hàm cười nhạt: "Có tình nhân bên ngoài bây giờ vẻ vang lắm sao? Còn công khai đưa nhau đi du lịch?"
Hồ Dương Đông: "Việc những người đàn ông có địa vị, kinh tế bao nuôi phụ nữ bên ngoài trong xã hội này sớm đã được người ta coi là 'bình thường'. Trong giới nghệ thuật rõ ràng nhất, nếu muốn có tài nguyên và nhanh nổi tiếng, đường tắt duy nhất là tìm một người chống lưng. Nhưng trên đời này làm gì có miễn phí, họ tự nguyện chọn cái giá đó để đạt được mục tiêu của bản thân."
Hồ Tử Hàm nhìn ra ngoài cửa xe, im lặng không nói.
"Em không thích phụ thuộc vào người khác, những thứ bản thân thích em sẽ lấy nó bằng chính khả năng của mình nhưng không phải ai cũng suy nghĩ giống em. Mỗi người đều có cách giải quyết vấn đề khác nhau, chúng ta không thể áp đặt ai đó theo quan điểm của mình." Hồ Dương Đông chăm chú đọc tài liệu.
-
Chuỗi vụ án có phạm vi không chỉ ở một thành phố, phía trên hạ lệnh bằng mọi giá phải bắt được hung thủ.
Đến viện pháp y, Hồ Tử Hàm thảo luận cùng đội điều tra và đội chứng cứ những tình huống có khả năng xảy ra.
Gần trưa, cô cùng đội điều tra tới khách sạn JW.
Bước vào khách sạn, Hồ Tử Hàm âm thầm quan sát cử chỉ của nhân viên ở sảnh.
Điện thoại trong túi áo khoác rung lên, cô mở khoá màn hình, thông báo hiển thị Hồ Dương Đông gửi một đoạn video tới.
Tắt máy, cô và đội điều tra đi lên căn phòng xảy ra vụ án. Bên pháp y đã ghi lại hiện trường, bọn họ lên đây để xác định lại một lần nữa, hung thủ tới rồi đi bằng cách nào.
Căn phòng đã được dọn dẹp, mùi thuốc tẩy rửa nồng nặc khiến người ta đau đầu.
Hồ Tử Hàm đi ra ban công, lặng lẽ đánh giá xung quanh.
Lan can mỗi phòng cách nhau khá xa, đây là tầng 17, ở độ cao này để vào trong phòng từ bên ngoài, trừ khi hung thủ là Spider-Man.
Spider-Man...
...Phóng xạ, sức mạnh siêu phàm.
Ồ.
Cảm giác có người đang nhìn, Hồ Tử Hàm quay người, ngước mắt.
Tầng trên của căn phòng bên cạnh, một cô gái trẻ tóc xoăn sóng mặc chiếc váy ngủ sexy màu trắng, khoác thêm chiếc áo choàng bằng ren cùng màu đứng tựa vào lan can, cô ta mỉm cười với Hồ Tử Hàm.
Gật đầu đáp lại nụ cười chào hỏi kia, Hồ Tử Hàm đi vào bên trong, hỏi quản lý khách sạn: "Buổi tối hoặc đêm muộn, người bên ngoài có thể nhìn lên tầng cao của khách sạn không?"
Quản lý khách sạn: "Mùa này thì không thể, buổi tối trời khá âm u, khách sạn lại không lắp đèn bên ngoài, chỉ nhìn được lên đến ban công tầng 10."
-
Bắc Kinh.
Trong phòng họp của một toà nhà cao tầng, mọi người đang bàn tán sôi nổi.
"Đang yên đang lành tự nhiên lại chuyển về Thượng Hải, tổng giám đốc đang muốn làm gì thế?"
"Nghe nói đêm hôm trước ngài ấy vội vàng bay về Thượng Hải..."
...
Cửa phòng họp mở ra, người đàn ông âu phục chỉnh tề chậm rãi bước vào.
Mọi người im lặng đứng lên.
"Bắt đầu đi." Phó Nhất Minh ngồi xuống ghế, ra hiệu cho mọi người.
Giám đốc từng bộ phận đứng lên báo cáo, mọi người đều chăm chú lắng nghe.
Cuộc họp kéo dài hai tiếng rưỡi, cả buổi họp Phó Nhất Minh chỉ im lặng, đến khi kết thúc anh cũng chỉ nói thêm một câu 'tan họp' rồi rời đi.
Trở lại phòng làm việc, Phó Nhất Minh đứng bên cửa sổ sát sàn, nhìn khung cảnh thành phố trước mắt.
"Sắp xếp đến đâu rồi?"
"Đang chuẩn bị rồi ạ. Cuối tuần này có thể trở về."
"Được, cậu ra ngoài đi."
"Vâng."
Tiếng đóng cửa vang lên, căn phòng yên ắng không một tiếng động.
Phó Nhất Minh đi tới bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy ra một quyển sổ, giấy đã ngả vàng, nhuốm màu thời gian.
Mở ra, bên trong là những nét vẽ nguệch ngoạc đen sì, vài nét bút ghì mạnh bị in ra mặt sau.
Hồ Tử Hàm luôn lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh.
Trước kia, mỗi lần bọn anh tới tìm Hồ Dương Đông đều sẽ mang quà cho cô, khi ấy ngoài lễ phép cảm ơn họ chưa từng thấy cô thể hiện bất cứ cảm xúc nào khác.
Sau đó anh thấy cô luôn ngồi ôm một cuốn sổ để vẽ thứ gì đó.
Có một lần, Phó Nhất Minh tò mò hỏi: "Em thích vẽ sao?"
"Không thích, nhưng nó có thể kiểm soát cảm xúc."
"Sao em lại muốn kiểm soát cảm xúc?"
Có lẽ đang bận đắm chìm trong thế giới riêng của bản thân, rất lâu sau đó, anh nghe thấy giọng cô thì thầm.
"Nếu không kiểm soát, sẽ phát bệnh."
Phó Nhất Minh khẽ chạm nhẹ lên những nét bút hằn trên giấy, tim nhói lên như bị ai đó hung hăng bóp chặt.
-
Buổi tối, Hồ Tử Hàm cùng Hồ Dương Đông ăn cơm ở nhà.
"Nguyên liệu anh đã chuẩn bị trong tủ lạnh rồi, nếu lười nấu thì tới Thính Nguyệt Phủ, đừng có lén ăn mấy thứ linh tinh ngoài đường." Hồ Dương Đông bóc vỏ tôm rồi thả vào bát cô.
Hồ Tử Hàm: "Gì mà mấy thứ linh tinh, đó là đặc sản đấy."
Hồ Dương Đông: "Nếu muốn nửa đêm nhập viện rửa ruột một mình thì cứ tự nhiên."
Hồ Tử Hàm lườm anh, gắp con tôm trong bát bỏ vào miệng.
"Tuyệt đối không được tự làm theo ý mình, chờ anh trở lại rồi tính." Hồ Dương Đông bóc thêm mấy con tôm cho cô rồi lau tay, cầm đũa lên ăn cơm.
"Em biết rồi."
Ăn xong, Hồ Tử Hàm về phòng, Hồ Dương Đông tới phòng làm việc gọi điện cho Lương Thành.
"Tôi đã sắp xếp mọi thứ theo như yêu cầu của ngài rồi ạ. Bên phía Tổng giám đốc Phó chậm nhất là cuối tuần này sẽ trở về."
"Nói người của chúng ta để mắt tới hai nhân vật ở khách sạn JW, trong thời gian tôi không ở đây vẫn tiếp tục theo dõi."
"Vâng."
Cúp máy, Hồ Dương Đông nhìn hai tờ lý lịch trên bàn.
Một tờ có ảnh người đàn ông trung niên, tờ còn lại có ảnh một cô gái trẻ, tóc xoăn sóng.
[Trác Hồng Việt, 52 tuổi, phó thị trưởng Thành Đô.]
[Trần Nguyệt Cơ, 24 tuổi, nghề nghiệp chưa xác định.]
-
Trong phòng ngủ, Hồ Tử Hàm vừa tắm xong, cô đi đến sofa, ngồi xuống mở điện thoại.
Nhấn vào video sáng nay Hồ Dương Đông gửi, Hồ Tử Hàm dựa lưng về phía sau, vắt chéo chân ngồi xem.
Không hề có bất cứ người nào khả nghi, mọi người đều mặc trang phục bình thường.
Trên màn hình là người đàn ông trung niên đang ôm eo một cô gái trong thang máy, chính là ông lớn mà khách sạn nói và tình nhân.
Hồ Tử Hàm phóng to khuôn mặt của họ, chính là cô gái sáng nay.
Tắt máy, Hồ Tử Hàm xoay người nằm xuống sofa.
Vừa rồi, trong đoạn video, cô gái kia có một hôm sử dụng thang máy vào 03:07, khi cửa thang máy mở ra, Hồ Tử Hàm nhìn thấy màn hình điện tử có ghi một con số.
17
Hơn 3h sáng, cô ta đi ra ngoài, thời điểm đó tất cả mọi người đều đã ngủ.
Cho nên, là cố tình đi vào giờ đấy.
Căn phòng chỉ có tiếng máy sưởi đang hoạt động, âm thanh mở cửa vô cùng rõ ràng, Hồ Dương Đông bước vào.
Anh đưa thuốc cho cô uống rồi ngồi xuống sofa.
"Tại sao cô ta lại muốn nhắm vào người đàn ông đó?" Hồ Tử Hàm thắc mắc.
Nạn nhân bị sát hại trong khách sạn là một người đàn ông.
Hồ Dương Đông lấy chăn ở sofa bên cạnh ném lên người cô, "Sao em lại nghĩ là cô ta?"
Hồ Tử Hàm: "Mọi thứ đều hướng về cô ta, em có thể nghĩ khác à?"
Hồ Dương Đông: "Có thể do ân oán cá nhân, nhỡ đâu người kia là bạn trai cũ đã chia tay cô ta chẳng hạn?"
Hồ Tử Hàm liếc anh, "Bọn họ không có quan hệ, người đàn ông kia tới đây du lịch."
"Cô ta cũng tới đây du lịch." Hồ Dương Đông cầm quyển sách trên bàn lên, tuỳ ý lật vài trang bên trong.
"Anh buồn chán nên tới phá em đúng không?" Hồ Tử Hàm thuận tay vơ một cái gối ném vào người anh.
Hồ Dương Đông không nói gì, im lặng một lúc, anh cảm thấy quyển sách này quá nhàm chán, đứng dậy về phòng.
"Ngày mai sang phòng làm việc của anh, trên bàn có thứ em cần."
Cửa đóng, Hồ Tử Hàm lơ đãng nhìn trần nhà.
Rõ ràng không quen biết, tại sao lại trở thành nạn nhân?
Rối loạn tâm thần Wendigo?
*Rối loạn tâm thần Wendigo: còn gọi là hội chứng " ăn thịt người". Căn bệnh về thần kinh đề cập tình trạng một người có mong muốn mãnh liệt trong việc ăn thịt người, nhưng khác với các loại thần kinh mất ý thức khác thì người mắc bệnh Wendigo ý thức được hành động mình đang làm. Họ vẫn muốn ăn thịt người mặc dù không rơi vào hoàn cảnh đặc biệt như đói, thiếu thốn thực phẩm...
Hồ Tử Hàm nhớ lại sáng nay, trông cô ta hoàn toàn bình thường, da dẻ trắng trẻo rất có sức sống, không hề có hiểu hiện của người bị mắc bệnh tâm lí.
Nếu thực sự thèm thịt người, không phải bên cạnh cô ta có miếng thịt đầy đủ nạc mỡ sao.
"Ngủ sớm đi, mới ốm dậy đừng có thức khuya. Trị hói không dễ đâu." Tiếng bước chân ngày một nhỏ.
"..."
-
Khách sạn JW.
Trong phòng VIP tầng 18, ánh đèn vàng trên trần nhà càng làm tăng thêm sự ái muội cho bầu không khí lúc này.
"Lại đây" Người đàn ông trung niên mặc áo choàng tắm ngồi trên giường, vẫy tay với cô gái mặc chiếc váy ngủ bằng ren xuyên thấu màu đen gợi cảm.
Trần Nguyệt Cơ chậm rãi đi tới bên giường, ngoan ngoãn ngồi lên đùi Trác Hồng Việt, hai tay ôm cổ ông ta.
Trác Hồng Việt không thể rời mắt khỏi cơ thể người phụ nữ trong lòng, chiếc váy xuyên thấu lộ ra cảnh đẹp bên trong, da thịt trắng hồng càng nổi bật sau lớp vải ren.
Lòng bàn tay xoa nắn bầu ngực căng tròn, Trác Hồng Việt cúi xuống, mút lấy nhũ hoa qua lớp vải ren.
Trần Nguyệt Cơ vặn vẹo cơ thể, tiếng rên rỉ bật ra khiến người đàn ông thêm hưng phấn, mạnh bạo cắn mút nhũ hoa.
Vật bên dưới nóng bỏng ma sát vào đũng quần lót, Trần Nguyệt Cơ ấn đầu người đàn ông vào ngực mình, dâm đãng kêu lên.
Trác Hồng Việt đè cô ta xuống giường, xoa xoa hoa huy*t mấy cái rồi dùng ngón tay ấn lên đũng quần lót, cọ xát lên xuống.
"Ưm..."
"Nóng không?" Trác Hồng Việt nhìn người dưới thân mặt ửng hồng, một tay ma sát đũng quần lót, tay còn lại xoa nắn bầu ngực đẫy đà kia.
"Ưm...nóng. Giúp em với..."
"Được, giúp em." Người đàn ông duỗi tay, vén quần lót sang một bên, ngón tay chậm rãi tiến vào thăm dò.
Cảm nhận được vách thịt mềm ấm nóng bên trong, Trác Hồng Việt rút tay ra, lấy cốc nước đá ở tủ đầu giường.
hoa huy*t đột nhiên bị dị vật mang theo hơi lạnh nhét vào, Trần Nguyệt Cơ cong người rên rỉ: "Aa..ưm...lạnh quá."
Trác Hồng Việt ấn một viên đá vào trong vách thịt, rút tay lấy một viên khác để ngoài cửa huyệt, dùng đũng quần lót để cố định.
"Aaa đừng...ưm không muốn, ngài lấy ra đi mà..."
Khoái cảm mãnh liệt kéo tới khiến Trần Nguyệt Cơ co quắp ngón chân.
"Em yêu, không phải em kêu nóng sao."
"Ưm không cần, lạnh quá..."
Bị nhét vật cứng rắn nóng bỏng vào miệng, Trần Nguyệt Cơ vô thức liếm mút cho người đàn ông.
Thúc sâu mấy cái rồi rút ra, Trác Hồng Việt cởi quần lót bị ướt sũng do nước đá cùng dâm thuỷ của người phụ nữ trên giường, lật người Trần Nguyệt Cơ lại rồi ôm eo cô ta từ phía sau cắm vào.
Bên trong vẫn còn đá chưa tan, vừa lạnh vừa nóng khiến ông ta hưng phấn điên cuồng thúc mạnh.
Bộ phận sinh dục của hai người dính chặt vào nhau, Trần Nguyệt Cơ bị cắm quá hung hãn nên rên rỉ không ngừng.
"Ưm sâu quá..."
"Chậm một chút..."
Âm thanh dâm đãng của người phụ nữ phía trước như thuốc mê, Trác Hồng Việt bị quyến rũ mất kiểm soát, tay vỗ mạnh lên cặp mông mềm mại, không ngừng đâm vào nơi sâu nhất trong hang động ấm nóng.
Vách thịt điên cuồng co rút, hút chặt lấy côn th*t đang ra vào.
Nhìn cặp mông đã bị va chạm đến đỏ bừng của người phụ nữ, Trác Hồng Việt thúc mạnh thêm vài chục cái, tay bóp vòng eo mềm mại phía trước, gầm nhẹ rồi bắn hết vào trong.
Trần Nguyệt Cơ gục xuống giường, thở hổn hển, hai mắt nhắm lại.
Người đàn ông vừa mới bắn nhưng vẫn không có dấu hiệu mệt mỏi, ông ta lật người phụ nữ dưới thân lại, gập chân cô ta thành hình chữ M rồi tiếp tục cắm vào.
"A..." vừa mới qua cao trào nên cơ thể khá mẫn cảm, Trần Nguyệt Cơ túm lấy ga trải giường hét lên.
Trác Hồng Việt cúi đầu hôn lên đôi môi đang rên rỉ kia, tay không ngừng xoa nắn bầu ngực mềm tan như mỡ đông.
Phía dưới không ngừng thô bạo đâm vào, bên trong vẫn còn tinh dịch của đợt hoan ái vừa rồi, cửa huyệt có bọt trắng do tinh dịch chảy ra bị ma sát tạo nên.
...
Nửa đêm, sau khi kết thúc, Trần Nguyệt Cơ nằm trong lòng người đàn ông tận hưởng khoái cảm vẫn chưa tan đi.
Bọn họ đã làm liên tục khắp nơi trong phòng, cô ta cảm nhận được tinh dịch nóng hổi tràn ngập trong hoa huy*t.
Khẽ vuốt ve ngực người bên cạnh, xác định người đàn ông đã ngủ, cô ta lặng lẽ rời giường đi vào phòng tắm.
Tinh dịch bên trong chảy xuống chân, Trần Nguyệt Cơ tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
*Phòng ăn riêng của Hồ Tử Hàm và Hồ Dương Đông ở Thính Nguyệt Phủ.
——————
Nhắc lại một chút:
- Truyện có 'sắc', tôi đã ghi rõ ở phần thể loại. Nhưng sẽ không nhiều vì tập trung vào nội dung. Ban đầu tôi cũng khá phân vân vì chưa viết thể loại này bao giờ. Cuối cùng quyết định cho vào vì muốn phản ánh chân thực những góc khuất, tệ nạn đang tồn tại ở xã hội.
- Vui lòng không suy diễn những tình tiết trong truyện vào thực tế.
Nếu không thích xin hãy rời đi, đừng nặng lời hay ném đá.
Thính Nguyệt Phủ không chỉ là khu nghỉ dưỡng cao cấp với đủ các dịch vụ vui chơi, giải trí, thư giãn, nghỉ ngơi mà nơi đây còn nổi tiếng với nền ẩm thực phong phú đa dạng từ nhiều quốc gia.
Nhà hàng rất đông, cửa vừa mở ra, Hồ Tử Hàm bị tiếng cười nói ồn ào cùng đủ loại hương nước hoa lẫn trong không khí làm cho nhíu mày.
Là một bác sĩ pháp y, cô đặc biệt nhạy cảm với mùi hương và âm thanh.
Quản lý sớm đã đợi sẵn, nhìn thấy hai người bước vào liền cung kính chào đón: "Chủ tịch, tiểu thư, phòng đã được chuẩn bị xong ạ."
Hồ Dương Đông: "Ừm."
Ba người đi vào thang máy, lên phòng ăn.
Sau khi đưa họ lên phòng và sắp xếp phục vụ, quản lý nhanh chóng xuống phòng bếp phân phó nhân viên mang thức ăn.
Phòng ăn được trang trí theo phong cách trung cổ, mùi thảo mộc dịu nhẹ khiến người ta thư giãn.
"Anh biết chủ nhân khách sạn JW không?" Hồ Tử Hàm nhìn tên khách sạn trên màn hình ipad.
Hồ Dương Đông đưa khăn ấm cho cô lau tay, "Có việc?"
Hồ Tử Hàm cầm khăn anh đưa, "Chuỗi vụ án lần này khá thú vị, CCTV của khách sạn không ghi được bất cứ người lạ mặt nào vào khoảng thời gian bọn em khoanh vùng. Thang máy có camera, nhưng họ nói khi ấy có một ông lớn tới khách sạn nghỉ ngơi, không thể tiết lộ vì quyền riêng tư của người đó."
"Ý của em là hung thủ là do ông lớn đó dẫn vào? Hoắc có thể hắn trà trộn vào một trong những người đi theo ông ta để vào khách sạn?"
Hồ Tử Hàm cười nhẹ, nhấp một ngụm nước, "Dẫn vào thì chắc là không, làm vậy chẳng khác nào ông ta tự đâm mình một nhát. Nhưng trà trộn thì việc này không đơn giản."
Vừa rồi Tống Ninh Mạn gửi thêm một số tư liệu mới, nhân viên khách sạn đã thay đổi lời khai.
Việc hung thủ trà trộn vào đám người đi theo ông lớn kia tới khách sạn là hoàn toàn có thể. Nếu theo giả thiết đó, hung thủ đã tới khách sạn vào thời điểm khác chứ không phải tối, sau đó hắn đợi đến thời điểm thích hợp và ra tay. Điều này phù hợp với việc CCTV không ghi nhận được người lạ vào buổi tối.
Nhưng viện kiểm sát đã kiểm tra toàn bộ những người thuê khách sạn vào mấy ngày ấy, hoàn toàn không có người nào đáng nghi.
Chỉ còn ông lớn kia.
Nhìn người đối diện đang mải mê suy tư, Hồ Dương Đông gõ tay lên bàn, mặt không biểu cảm nói: "Đoạn camera trong thang máy anh có thể can thiệp cho em, còn về phần ông lớn kia trước hết đừng làm gì cả. Hai ngày nữa anh về New York để giải quyết nốt công việc, cho tới lúc anh quay lại đây em không được động tay động chân."
-
Sáng hôm sau.
Để không phải ở nhà, Hồ Tử Hàm hậm hực ăn hết bát cháo và uống một đống thuốc đắng.
Cháo là món cô ghét nhất, lại còn ăn vào buổi sáng, đúng là đồ tư bản độc ác.
Ngồi trên xe, Hồ Tử Hàm âm thầm ghim bữa sáng nay vào trong lòng.
"Tối qua Lương Thành đi tìm hiểu, ông lớn kia là quan chức Thành Đô, tới Thượng Hải cùng tình nhân du lịch."
Quan chức Thành Đô, chẳng trách bọn họ lại không thể xem camera trong thang máy, bên viện kiểm sát cũng không làm căng.
Hồ Tử Hàm cười nhạt: "Có tình nhân bên ngoài bây giờ vẻ vang lắm sao? Còn công khai đưa nhau đi du lịch?"
Hồ Dương Đông: "Việc những người đàn ông có địa vị, kinh tế bao nuôi phụ nữ bên ngoài trong xã hội này sớm đã được người ta coi là 'bình thường'. Trong giới nghệ thuật rõ ràng nhất, nếu muốn có tài nguyên và nhanh nổi tiếng, đường tắt duy nhất là tìm một người chống lưng. Nhưng trên đời này làm gì có miễn phí, họ tự nguyện chọn cái giá đó để đạt được mục tiêu của bản thân."
Hồ Tử Hàm nhìn ra ngoài cửa xe, im lặng không nói.
"Em không thích phụ thuộc vào người khác, những thứ bản thân thích em sẽ lấy nó bằng chính khả năng của mình nhưng không phải ai cũng suy nghĩ giống em. Mỗi người đều có cách giải quyết vấn đề khác nhau, chúng ta không thể áp đặt ai đó theo quan điểm của mình." Hồ Dương Đông chăm chú đọc tài liệu.
-
Chuỗi vụ án có phạm vi không chỉ ở một thành phố, phía trên hạ lệnh bằng mọi giá phải bắt được hung thủ.
Đến viện pháp y, Hồ Tử Hàm thảo luận cùng đội điều tra và đội chứng cứ những tình huống có khả năng xảy ra.
Gần trưa, cô cùng đội điều tra tới khách sạn JW.
Bước vào khách sạn, Hồ Tử Hàm âm thầm quan sát cử chỉ của nhân viên ở sảnh.
Điện thoại trong túi áo khoác rung lên, cô mở khoá màn hình, thông báo hiển thị Hồ Dương Đông gửi một đoạn video tới.
Tắt máy, cô và đội điều tra đi lên căn phòng xảy ra vụ án. Bên pháp y đã ghi lại hiện trường, bọn họ lên đây để xác định lại một lần nữa, hung thủ tới rồi đi bằng cách nào.
Căn phòng đã được dọn dẹp, mùi thuốc tẩy rửa nồng nặc khiến người ta đau đầu.
Hồ Tử Hàm đi ra ban công, lặng lẽ đánh giá xung quanh.
Lan can mỗi phòng cách nhau khá xa, đây là tầng 17, ở độ cao này để vào trong phòng từ bên ngoài, trừ khi hung thủ là Spider-Man.
Spider-Man...
...Phóng xạ, sức mạnh siêu phàm.
Ồ.
Cảm giác có người đang nhìn, Hồ Tử Hàm quay người, ngước mắt.
Tầng trên của căn phòng bên cạnh, một cô gái trẻ tóc xoăn sóng mặc chiếc váy ngủ sexy màu trắng, khoác thêm chiếc áo choàng bằng ren cùng màu đứng tựa vào lan can, cô ta mỉm cười với Hồ Tử Hàm.
Gật đầu đáp lại nụ cười chào hỏi kia, Hồ Tử Hàm đi vào bên trong, hỏi quản lý khách sạn: "Buổi tối hoặc đêm muộn, người bên ngoài có thể nhìn lên tầng cao của khách sạn không?"
Quản lý khách sạn: "Mùa này thì không thể, buổi tối trời khá âm u, khách sạn lại không lắp đèn bên ngoài, chỉ nhìn được lên đến ban công tầng 10."
-
Bắc Kinh.
Trong phòng họp của một toà nhà cao tầng, mọi người đang bàn tán sôi nổi.
"Đang yên đang lành tự nhiên lại chuyển về Thượng Hải, tổng giám đốc đang muốn làm gì thế?"
"Nghe nói đêm hôm trước ngài ấy vội vàng bay về Thượng Hải..."
...
Cửa phòng họp mở ra, người đàn ông âu phục chỉnh tề chậm rãi bước vào.
Mọi người im lặng đứng lên.
"Bắt đầu đi." Phó Nhất Minh ngồi xuống ghế, ra hiệu cho mọi người.
Giám đốc từng bộ phận đứng lên báo cáo, mọi người đều chăm chú lắng nghe.
Cuộc họp kéo dài hai tiếng rưỡi, cả buổi họp Phó Nhất Minh chỉ im lặng, đến khi kết thúc anh cũng chỉ nói thêm một câu 'tan họp' rồi rời đi.
Trở lại phòng làm việc, Phó Nhất Minh đứng bên cửa sổ sát sàn, nhìn khung cảnh thành phố trước mắt.
"Sắp xếp đến đâu rồi?"
"Đang chuẩn bị rồi ạ. Cuối tuần này có thể trở về."
"Được, cậu ra ngoài đi."
"Vâng."
Tiếng đóng cửa vang lên, căn phòng yên ắng không một tiếng động.
Phó Nhất Minh đi tới bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy ra một quyển sổ, giấy đã ngả vàng, nhuốm màu thời gian.
Mở ra, bên trong là những nét vẽ nguệch ngoạc đen sì, vài nét bút ghì mạnh bị in ra mặt sau.
Hồ Tử Hàm luôn lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh.
Trước kia, mỗi lần bọn anh tới tìm Hồ Dương Đông đều sẽ mang quà cho cô, khi ấy ngoài lễ phép cảm ơn họ chưa từng thấy cô thể hiện bất cứ cảm xúc nào khác.
Sau đó anh thấy cô luôn ngồi ôm một cuốn sổ để vẽ thứ gì đó.
Có một lần, Phó Nhất Minh tò mò hỏi: "Em thích vẽ sao?"
"Không thích, nhưng nó có thể kiểm soát cảm xúc."
"Sao em lại muốn kiểm soát cảm xúc?"
Có lẽ đang bận đắm chìm trong thế giới riêng của bản thân, rất lâu sau đó, anh nghe thấy giọng cô thì thầm.
"Nếu không kiểm soát, sẽ phát bệnh."
Phó Nhất Minh khẽ chạm nhẹ lên những nét bút hằn trên giấy, tim nhói lên như bị ai đó hung hăng bóp chặt.
-
Buổi tối, Hồ Tử Hàm cùng Hồ Dương Đông ăn cơm ở nhà.
"Nguyên liệu anh đã chuẩn bị trong tủ lạnh rồi, nếu lười nấu thì tới Thính Nguyệt Phủ, đừng có lén ăn mấy thứ linh tinh ngoài đường." Hồ Dương Đông bóc vỏ tôm rồi thả vào bát cô.
Hồ Tử Hàm: "Gì mà mấy thứ linh tinh, đó là đặc sản đấy."
Hồ Dương Đông: "Nếu muốn nửa đêm nhập viện rửa ruột một mình thì cứ tự nhiên."
Hồ Tử Hàm lườm anh, gắp con tôm trong bát bỏ vào miệng.
"Tuyệt đối không được tự làm theo ý mình, chờ anh trở lại rồi tính." Hồ Dương Đông bóc thêm mấy con tôm cho cô rồi lau tay, cầm đũa lên ăn cơm.
"Em biết rồi."
Ăn xong, Hồ Tử Hàm về phòng, Hồ Dương Đông tới phòng làm việc gọi điện cho Lương Thành.
"Tôi đã sắp xếp mọi thứ theo như yêu cầu của ngài rồi ạ. Bên phía Tổng giám đốc Phó chậm nhất là cuối tuần này sẽ trở về."
"Nói người của chúng ta để mắt tới hai nhân vật ở khách sạn JW, trong thời gian tôi không ở đây vẫn tiếp tục theo dõi."
"Vâng."
Cúp máy, Hồ Dương Đông nhìn hai tờ lý lịch trên bàn.
Một tờ có ảnh người đàn ông trung niên, tờ còn lại có ảnh một cô gái trẻ, tóc xoăn sóng.
[Trác Hồng Việt, 52 tuổi, phó thị trưởng Thành Đô.]
[Trần Nguyệt Cơ, 24 tuổi, nghề nghiệp chưa xác định.]
-
Trong phòng ngủ, Hồ Tử Hàm vừa tắm xong, cô đi đến sofa, ngồi xuống mở điện thoại.
Nhấn vào video sáng nay Hồ Dương Đông gửi, Hồ Tử Hàm dựa lưng về phía sau, vắt chéo chân ngồi xem.
Không hề có bất cứ người nào khả nghi, mọi người đều mặc trang phục bình thường.
Trên màn hình là người đàn ông trung niên đang ôm eo một cô gái trong thang máy, chính là ông lớn mà khách sạn nói và tình nhân.
Hồ Tử Hàm phóng to khuôn mặt của họ, chính là cô gái sáng nay.
Tắt máy, Hồ Tử Hàm xoay người nằm xuống sofa.
Vừa rồi, trong đoạn video, cô gái kia có một hôm sử dụng thang máy vào 03:07, khi cửa thang máy mở ra, Hồ Tử Hàm nhìn thấy màn hình điện tử có ghi một con số.
17
Hơn 3h sáng, cô ta đi ra ngoài, thời điểm đó tất cả mọi người đều đã ngủ.
Cho nên, là cố tình đi vào giờ đấy.
Căn phòng chỉ có tiếng máy sưởi đang hoạt động, âm thanh mở cửa vô cùng rõ ràng, Hồ Dương Đông bước vào.
Anh đưa thuốc cho cô uống rồi ngồi xuống sofa.
"Tại sao cô ta lại muốn nhắm vào người đàn ông đó?" Hồ Tử Hàm thắc mắc.
Nạn nhân bị sát hại trong khách sạn là một người đàn ông.
Hồ Dương Đông lấy chăn ở sofa bên cạnh ném lên người cô, "Sao em lại nghĩ là cô ta?"
Hồ Tử Hàm: "Mọi thứ đều hướng về cô ta, em có thể nghĩ khác à?"
Hồ Dương Đông: "Có thể do ân oán cá nhân, nhỡ đâu người kia là bạn trai cũ đã chia tay cô ta chẳng hạn?"
Hồ Tử Hàm liếc anh, "Bọn họ không có quan hệ, người đàn ông kia tới đây du lịch."
"Cô ta cũng tới đây du lịch." Hồ Dương Đông cầm quyển sách trên bàn lên, tuỳ ý lật vài trang bên trong.
"Anh buồn chán nên tới phá em đúng không?" Hồ Tử Hàm thuận tay vơ một cái gối ném vào người anh.
Hồ Dương Đông không nói gì, im lặng một lúc, anh cảm thấy quyển sách này quá nhàm chán, đứng dậy về phòng.
"Ngày mai sang phòng làm việc của anh, trên bàn có thứ em cần."
Cửa đóng, Hồ Tử Hàm lơ đãng nhìn trần nhà.
Rõ ràng không quen biết, tại sao lại trở thành nạn nhân?
Rối loạn tâm thần Wendigo?
*Rối loạn tâm thần Wendigo: còn gọi là hội chứng " ăn thịt người". Căn bệnh về thần kinh đề cập tình trạng một người có mong muốn mãnh liệt trong việc ăn thịt người, nhưng khác với các loại thần kinh mất ý thức khác thì người mắc bệnh Wendigo ý thức được hành động mình đang làm. Họ vẫn muốn ăn thịt người mặc dù không rơi vào hoàn cảnh đặc biệt như đói, thiếu thốn thực phẩm...
Hồ Tử Hàm nhớ lại sáng nay, trông cô ta hoàn toàn bình thường, da dẻ trắng trẻo rất có sức sống, không hề có hiểu hiện của người bị mắc bệnh tâm lí.
Nếu thực sự thèm thịt người, không phải bên cạnh cô ta có miếng thịt đầy đủ nạc mỡ sao.
"Ngủ sớm đi, mới ốm dậy đừng có thức khuya. Trị hói không dễ đâu." Tiếng bước chân ngày một nhỏ.
"..."
-
Khách sạn JW.
Trong phòng VIP tầng 18, ánh đèn vàng trên trần nhà càng làm tăng thêm sự ái muội cho bầu không khí lúc này.
"Lại đây" Người đàn ông trung niên mặc áo choàng tắm ngồi trên giường, vẫy tay với cô gái mặc chiếc váy ngủ bằng ren xuyên thấu màu đen gợi cảm.
Trần Nguyệt Cơ chậm rãi đi tới bên giường, ngoan ngoãn ngồi lên đùi Trác Hồng Việt, hai tay ôm cổ ông ta.
Trác Hồng Việt không thể rời mắt khỏi cơ thể người phụ nữ trong lòng, chiếc váy xuyên thấu lộ ra cảnh đẹp bên trong, da thịt trắng hồng càng nổi bật sau lớp vải ren.
Lòng bàn tay xoa nắn bầu ngực căng tròn, Trác Hồng Việt cúi xuống, mút lấy nhũ hoa qua lớp vải ren.
Trần Nguyệt Cơ vặn vẹo cơ thể, tiếng rên rỉ bật ra khiến người đàn ông thêm hưng phấn, mạnh bạo cắn mút nhũ hoa.
Vật bên dưới nóng bỏng ma sát vào đũng quần lót, Trần Nguyệt Cơ ấn đầu người đàn ông vào ngực mình, dâm đãng kêu lên.
Trác Hồng Việt đè cô ta xuống giường, xoa xoa hoa huy*t mấy cái rồi dùng ngón tay ấn lên đũng quần lót, cọ xát lên xuống.
"Ưm..."
"Nóng không?" Trác Hồng Việt nhìn người dưới thân mặt ửng hồng, một tay ma sát đũng quần lót, tay còn lại xoa nắn bầu ngực đẫy đà kia.
"Ưm...nóng. Giúp em với..."
"Được, giúp em." Người đàn ông duỗi tay, vén quần lót sang một bên, ngón tay chậm rãi tiến vào thăm dò.
Cảm nhận được vách thịt mềm ấm nóng bên trong, Trác Hồng Việt rút tay ra, lấy cốc nước đá ở tủ đầu giường.
hoa huy*t đột nhiên bị dị vật mang theo hơi lạnh nhét vào, Trần Nguyệt Cơ cong người rên rỉ: "Aa..ưm...lạnh quá."
Trác Hồng Việt ấn một viên đá vào trong vách thịt, rút tay lấy một viên khác để ngoài cửa huyệt, dùng đũng quần lót để cố định.
"Aaa đừng...ưm không muốn, ngài lấy ra đi mà..."
Khoái cảm mãnh liệt kéo tới khiến Trần Nguyệt Cơ co quắp ngón chân.
"Em yêu, không phải em kêu nóng sao."
"Ưm không cần, lạnh quá..."
Bị nhét vật cứng rắn nóng bỏng vào miệng, Trần Nguyệt Cơ vô thức liếm mút cho người đàn ông.
Thúc sâu mấy cái rồi rút ra, Trác Hồng Việt cởi quần lót bị ướt sũng do nước đá cùng dâm thuỷ của người phụ nữ trên giường, lật người Trần Nguyệt Cơ lại rồi ôm eo cô ta từ phía sau cắm vào.
Bên trong vẫn còn đá chưa tan, vừa lạnh vừa nóng khiến ông ta hưng phấn điên cuồng thúc mạnh.
Bộ phận sinh dục của hai người dính chặt vào nhau, Trần Nguyệt Cơ bị cắm quá hung hãn nên rên rỉ không ngừng.
"Ưm sâu quá..."
"Chậm một chút..."
Âm thanh dâm đãng của người phụ nữ phía trước như thuốc mê, Trác Hồng Việt bị quyến rũ mất kiểm soát, tay vỗ mạnh lên cặp mông mềm mại, không ngừng đâm vào nơi sâu nhất trong hang động ấm nóng.
Vách thịt điên cuồng co rút, hút chặt lấy côn th*t đang ra vào.
Nhìn cặp mông đã bị va chạm đến đỏ bừng của người phụ nữ, Trác Hồng Việt thúc mạnh thêm vài chục cái, tay bóp vòng eo mềm mại phía trước, gầm nhẹ rồi bắn hết vào trong.
Trần Nguyệt Cơ gục xuống giường, thở hổn hển, hai mắt nhắm lại.
Người đàn ông vừa mới bắn nhưng vẫn không có dấu hiệu mệt mỏi, ông ta lật người phụ nữ dưới thân lại, gập chân cô ta thành hình chữ M rồi tiếp tục cắm vào.
"A..." vừa mới qua cao trào nên cơ thể khá mẫn cảm, Trần Nguyệt Cơ túm lấy ga trải giường hét lên.
Trác Hồng Việt cúi đầu hôn lên đôi môi đang rên rỉ kia, tay không ngừng xoa nắn bầu ngực mềm tan như mỡ đông.
Phía dưới không ngừng thô bạo đâm vào, bên trong vẫn còn tinh dịch của đợt hoan ái vừa rồi, cửa huyệt có bọt trắng do tinh dịch chảy ra bị ma sát tạo nên.
...
Nửa đêm, sau khi kết thúc, Trần Nguyệt Cơ nằm trong lòng người đàn ông tận hưởng khoái cảm vẫn chưa tan đi.
Bọn họ đã làm liên tục khắp nơi trong phòng, cô ta cảm nhận được tinh dịch nóng hổi tràn ngập trong hoa huy*t.
Khẽ vuốt ve ngực người bên cạnh, xác định người đàn ông đã ngủ, cô ta lặng lẽ rời giường đi vào phòng tắm.
Tinh dịch bên trong chảy xuống chân, Trần Nguyệt Cơ tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
*Phòng ăn riêng của Hồ Tử Hàm và Hồ Dương Đông ở Thính Nguyệt Phủ.
——————
Nhắc lại một chút:
- Truyện có 'sắc', tôi đã ghi rõ ở phần thể loại. Nhưng sẽ không nhiều vì tập trung vào nội dung. Ban đầu tôi cũng khá phân vân vì chưa viết thể loại này bao giờ. Cuối cùng quyết định cho vào vì muốn phản ánh chân thực những góc khuất, tệ nạn đang tồn tại ở xã hội.
- Vui lòng không suy diễn những tình tiết trong truyện vào thực tế.
Nếu không thích xin hãy rời đi, đừng nặng lời hay ném đá.