Chương 4
Mấy ngày sau đó Hồ Tử Hàm bận rộn vùi mình ở viện pháp y.
Khi mọi manh mối đều đang hướng về một người, bên công an đột nhiên thông báo có thêm một nạn nhân bị sát hại.
Thời điểm bọn họ nhân được tin là vào sáng sớm, nạn nhân tử vong do bị cắn xé.
Khi tổ chuyên án tới hiện trường, tất cả đều ngạc nhiên bởi khung cảnh trước mắt.
Căn phòng nhuốm màu đỏ của máu, nạn nhân nằm ngửa trên sàn nhà, phần bụng bị nghiêm trọng nhất.
"Oẹ..." Mùi tanh xộc vào mũi, một bác sĩ pháp y không nhịn được chạy ra ngoài giải quyết cơn buồn nôn của bản thân.
Hồ Tử Hàm nhìn vài mảnh thịt trên thi thể bị ném quanh căn phòng.
Máu bắn lên rèm cửa, tường nhà, TV treo tường,...
Đội pháp y sau khi ghi lại hiện trường, cẩn thận thu dọn những mảnh thịt vào túi đựng thi thể.
Trên sàn nhà có vệt máu kéo dài từ sofa đến chỗ thi thể, chứng tỏ nạn nhân đã cố gắng phản kháng.
"Có vẻ như hung thủ mới ra tay, vết máu vẫn chưa khô." Tống Ninh Mạn lại gần TV treo tường, giọt máu trên màn hình đang chảy nhỏ giọt xuống sàn.
"Hiện trường vẫn còn nguyên, chưa bị phá huỷ." Người đàn ông cao lớn bước vào, đây là đội trưởng đội hình sự, Bạch Cảnh.
Hung thủ rất tàn nhẫn, không chỉ ném những mảnh thịt khắp nơi, hắn còn bẻ gãy xương sườn, vặn cổ, bẻ ngón tay của nạn nhân.
Có thể thấy nạn nhân đau đớn khiến hắn rất phấn khích, đây là một hành vi biến thái cực đoan.
Nạn nhân là một người đàn ông trưởng thành, khoảng 26 tuổi, cơ thể có rèn luyện thể dục.
Một người phụ nữ có thể khống chế người đàn ông này? Hồ Tử Hàm cảm thấy điều này bất hợp lí.
Thời đại của công nghệ, tin tức nhanh chóng được lan truyền.
Sau khi xử lí hiện trường, bọn họ rời đi.
Bình thường thi thể nạn nhân sẽ được pháp y của sở cảnh sát mang đi, tuy nhiên quy mô của chuỗi vụ án này đã vượt tầm kiểm soát, phía trên chỉ đạo đích danh viện pháp y xử lí.
Hồ Tử Hàm không quay về cùng mọi người, cô lái xe tới một quán cà phê đối diện khách sạn JW.
Khoảng nửa tiếng sau, một chiếc xe sang đỗ trước cửa khách sạn, Hồ Tử Hàm đứng dậy cầm ly cà phê lên xe.
Qua cửa kính ô tô, cô nhìn thấy Trác Hồng Việt và Trần Nguyệt Cơ lần lượt từ trong khách sạn đi ra.
"Cốc cốc..." Một người đàn ông đội mũ lưỡi chai che khuất mặt gõ vào tấm kính cửa xe.
Hồ Tử Hàm nhấn hạ kính.
"Mấy hôm nay cô ta đều đi ra ngoài cùng người đàn ông đó, buổi tối cũng không rời khỏi phòng một mình."
"Sáng sớm nay thì sao?"
"Tôi đảm bảo cô ta không rời khỏi phòng."
"Được, anh chú ý một chút."
Người đàn ông rời đi, Hồ Tử Hàm trở về viện pháp y.
-
Phó Nhất Minh vừa xuống máy bay lập tức tới thẳng công ty, đột ngột trở về Thượng Hải khiến khối lượng công việc của anh tăng lên gấp đôi bình thường.
Hứa Lộ Triết đẩy cửa bước vào, thản nhiên ngồi xuống sofa vắt chéo chân.
Phó Nhất Minh một cái liếc mắt cũng lười, uống cà phê rồi tiếp tục đọc tài liệu.
Hứa Lộ Triết lấy laptop từ trong túi đặt lên bàn, tiếng đánh máy vang lên.
Một lúc sau.
"Có chuyện gì?"
Tiếng gõ bàn phím ngừng lại, "Tối nay chúng ta ra ngoài ăn một bữa đi, lâu rồi không tụ tập."
Phó Nhất Minh nhìn đống tài liệu trên bàn, thần sắc lãnh đạm, "Để khi khác đi."
"Nghe nói trước kia mỗi tháng cậu đều bay qua London."
"Ừ."
"Có tìm thấy không?"
"Không."
Bốn năm trước sau khi sự việc kia xảy ra, Hồ Dương Đông đã bí mật đưa người rời đi, bọn họ tìm khắp nơi cũng không có tung tích.
Sau đó họ vô tình biết được Hồ Dương Đông thường hay lui tới London từ trợ lý trong một hội nghị.
London là nơi Hồ Dương Đông có thể một tay che trời, bọn họ chắc chắn Hồ Tử Hàm ở đó.
"Lần này con bé tự ý trở về, nhiều năm rồi nhưng tính khí đó vẫn chẳng thay đổi." Hứa Lộ Triết tựa lưng vào ghế, thở dài.
Ánh mắt Phó Nhất Minh không rời khỏi tài liệu, nhưng khoé môi cong lên.
-
Buổi tối, Hồ Tử Hàm trở về Thiên Thành thay quần áo.
Thiên Thành là khu đất thuộc sở hữu của nhà họ Hồ. Hồ gia tuy không phải dòng dõi quý tộc giàu có nhưng lại vô cùng nổi tiếng trong lĩnh vực y học.
Dù không lắm tiền nhiều của như nhà họ Phó nhưng cũng không thiếu vài mảnh đất cho con cháu.
Sau khi Hồ Dương Đông tiếp quản, những chỗ đất khác đã được đầu tư thành khu biệt thự. Chỉ riêng Thiên Thành có tầm nhìn khá tốt, Hồ Tử Hàm lại không thích gặp người lạ nên anh đã giữ lại xây thành một khu riêng biệt chỉ có nhà bọn họ.
Dù không có ai nhưng biệt thự vẫn sáng đèn, đây là do Hồ Dương Đông điều chỉnh đèn trong nhà sau 18h sẽ tự bật qua điện thoại.
Từ khi anh bay về New York, cô cũng ở luôn tại viện pháp y.
Đang chọn quần áo, màn hình điện thoại phát sáng hiển thị có cuộc gọi, là của Hồ Dương Đông.
"Ăn gì chưa?"
"Em ăn rồi."
"Mấy hôm nay không về nhà?"
Hồ Tử Hàm để quần áo đã chọn lên ghế nhung dài ở giữa phòng, "Bận xong cũng muộn rồi, em ở lại viện pháp y luôn."
Bên kia có tiếng ồn ào, cô đoán: "Anh ở ngoài à?"
Hồ Dương Đông: "Ừ. Công việc bên này có chút rắc rối, chắc phải một tháng nữa anh mới về."
Hồ Tử Hàm: "Không cần vội, anh cứ từ từ giải quyết."
Im lặng một lúc.
"Lucasta Wright."
"Dạ?"
"Đừng thể hiện rõ cảm xúc như vậy."
"..."
Cúp điện thoại, Hồ Tử Hàm thay đồ rồi ra ban công ngồi.
Biệt thự ở sườn núi, từ ban công phòng cô có thể nhìn được toàn cảnh thành phố.
Đã từng, cô mong một ngày có thể hoà mình vào nơi nhộn nhịp xoa hoa kia.
Khi đó mỗi ngày đều cố gắng làm những việc trước kia rất chán ghét.
Khoảng thời gian ấy, cô chẳng khác nào một con rối.
-
Mấy ngày bận rộn làm việc, Hồ Tử Hàm ngủ một giấc tới khi tự tỉnh đã là buổi trưa.
Cầm điện thoại, màn hình hiện một dãy dài thông báo.
Vệ sinh cá nhân rồi rời khỏi nhà, Hồ Tử Hàm mua một chiếc hamburger để 'ăn sáng'.
Tới viện pháp y, cô vào phòng khám nghiệm tử thi.
Thi thể đã được đội pháp y phục hồi.
Đeo khẩu trang, găng tay và mặc quần áo bảo hộ, Hồ Tử Hàm vén tấm vải trắng đang đắp trên thi thể lên.
Có dấu răng trên cổ nạn nhân, không phải của đàn ông.
Bả vai có vết móng tay, cũng không phải của đàn ông.
"Cô nghĩ là ai?" Bạch Cảnh không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau.
Hồ Tử Hàm không quay lại nhìn anh ta, "Tôi có nghi ngờ một người."
"Là?"
"Trần Nguyệt Cơ, người phụ nữ đi cùng ông lớn ở khách sạn JW." Hồ Tử Hàm kiểm tra phần đầu của nạn nhân, phía sau bị chấn thương, có vẻ là do bị một vật cứng nào đó đập vào.
Bạch Cảnh ngạc nhiên: "Nhưng nạn nhân đa số là đàn ông trưởng thành."
"Đó cũng là điều tôi đang đau đầu, hiện tại mọi chứng cứ đều ám chỉ cô ta. Hôm xảy ra sự việc ở phòng 1703, tôi đã xem đoạn camera trong thang máy, hơn ba giờ sáng cô ta có xuống tầng 17, đây là chi tiết quan trọng nhất. Tuy nhiên cũng có khả năng hung thủ sử dụng cầu thang bộ hoặc cách khác để vào phòng. Nhưng câu hỏi đặt ra ở đây là tại sao cô ta lại xuống tầng 17 vào thời điểm đó? Camera hành lang cũng bị hỏng, trùng hợp như vậy?"
Bạch Cảnh hơi bất ngờ sau khi nghe Hồ Tử Hàm nói.
Đoạn camera trong thang máy tổ chuyên án đã xin sự can thiệp của cấp trên nhưng vẫn chưa có hồi âm, bọn họ đều ngầm hiểu là không có hi vọng, ông lớn kia dù gì cũng là nhân vật của giới chính trị, phó thị trưởng của một thành phố.
Vậy mà cô gái này lại có được.
"Đội trưởng Bạch?"
"À xin lỗi, tôi đang suy nghĩ một chút." Bạch Cảnh thoát khỏi những suy nghĩ trong đầu.
"Người của tôi đã quan sát cô ta mấy ngày nay rồi, sáng nay lúc xảy ra vụ án cô ta không rời khỏi khách sạn."
Đắp lại tấm vải trắng lên thi thể, Hồ Tử Hàm cất dụng cụ vào đúng nơi.
-
Ba giờ chiều, cuộc họp khẩn diễn ra.
Bạch Cảnh nói với mọi người về việc nghi ngờ Trần Nguyệt Cơ.
Hồ Tử Hàm nói thêm một số chi tiết cô vừa phát hiện trên thi thể nạn nhân.
Sau khi nghe xong mọi người đều trầm mặc, sự việc ngày càng vượt xa so với ban đầu. Bọn họ chưa từng nghĩ hung thủ lại một người phụ nữ.
Trong phút chốc mọi nỗ lực suốt thời gian qua của tổ chuyên án gần như đổ xuống biển, tâm trạng mọi người ai cũng nặng nề.
"Nếu đã nghi ngờ, vậy thì phải đi tìm câu trả lời thôi." Cục trưởng ngồi ở chiếc ghế đầu tiên, sau khi xem đoạn video Hồ Tử Hàm mang tới, ông nhíu mày.
"Trước mắt tôi nghĩ chúng ta nên theo sát cô ta, chẳng biết lúc nào cô ta sẽ lại ra tay, không thể cứ để án mạng liên tục xảy ra như vậy được." Một thành viên của đội điều tra lên tiếng.
"Tử Hàm, cháu cảm thấy thế nào?" Cục trưởng hỏi.
Hồ Tử Hàm nhìn tập tài liệu trước mặt, "Cháu nghĩ mọi người nên hành động theo nhóm, nạn nhân sáng nay là một ví dụ."
"Cứ vậy đi, việc chia nhóm mọi người tự quyết định." Cục trưởng đứng dậy rời khỏi phòng họp.
4 nhóm nhỏ được thành lập, mỗi nhóm gồm 3 người.
Theo kế hoạch, 3 nhóm sẽ giả làm nhân viên khách sạn và 1 nhóm ở bên ngoài quan sát.
Hồ Tử Hàm không tham gia với bọn họ, hai người đã chạm mặt nhau, xuất hiện ở khách sạn quá nhiều sẽ khiến cô ta càng cảnh giác hơn.
Năm ngày liên tiếp trôi qua, Trần Nguyệt Cơ không hề có hành động lạ nào, điều này càng khiến tổ chuyên án lo lắng.
Khi mọi người đang căng thẳng sợ rằng đã bị phát hiện, đêm thứ sáu, ba giờ sáng cô ta rời khỏi khách sạn.
Cảnh sát nhanh chóng bám theo chiếc xe Trần Nguyệt Cơ đã lên.
Có lẽ vì đang căng thẳng, Trần Nguyệt Cơ không hề chú ý tới tài xế phía trước vẫn luôn quan sát biểu cảm của cô ta.
Thời điểm này trên đường rất vắng, chiếc xe di chuyển với tốc độ lớn.
Xe cảnh sát bám theo phía sau, đến một ngã tư, chiếc xe đột nhiên vượt đèn đỏ khiến cho bọn họ trở tay không kịp.
Xe ô tô vượt qua đầu container, cảnh sát bị mất dấu.
Hai tiếng sau, chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự bỏ hoang sâu trong rừng.
Trần Nguyệt Cơ xuống xe, vội vàng đi vào bên trong.
Cô ta không hề biết, tài xế cũng xuống xe ngay sau đó không lâu.
Trong biệt thự bỏ hoang.
Trần Nguyệt Cơ mở cánh cửa lớn trước mặt, chậm rãi bước vào.
Giữa phòng có một bộ Sofa cao cấp, bốn người đàn ông đang ngồi uống rượu, hai cô gái ăn mặc sang trọng đang ngồi chơi điện thoại.
Sau khi cánh cửa khép lại, vệt sáng từ trong căn phòng chiếu ra hành lang dần thu hẹp.
Khi vệt sáng biến mất, phía cuối hành lang, một bóng đàn ông dần tiến lại gần cánh cửa, người này không ai khác chính là tài xế đã đưa Trần Nguyệt Cơ tới đây.
-
Hơn tám giờ sáng, Hồ Tử Hàm trở về biệt thự.
Vừa lên đến phòng ngủ, điện thoại rung lên, có người gọi tới.
"Alo?"
"Tài xế lái xe đã tỉnh, cô định xử lí thế nào?"
Hồ Tử Hàm để túi xách lên sofa, đi vào phòng tắm, "Cứ giữ anh ta ở đó, chờ tôi tới."
"Được."
Tắt máy, Hồ Tử Hàm ngước lên nhìn gương mặt xa lạ trong gương.
Chậm rãi lột lớp mặt nạ da người đặt sang một bên, cô dùng bông tẩy trang thấm dung dịch lau sạch bụi bẩn và lấy đi mùi silicon dính trên da.
Rửa mặt sạch sẽ, Hồ Tử Hàm bắt đầu cởi bộ quần áo không phù hợp trên người, bên trong cùng là một lớp quần áo ôm sát như áo giữ nhiệt.
Cô rất ghét mặc đồ ôm sát cơ thể, nhưng vì đây không phải quần áo của mình, chẳng còn cách nào khác buộc phải mặc thêm bên trong để da không tiếp xúc trực tiếp với quần áo người ta.
Thay một bộ đồ thoải mái, Hồ Tử Hàm bỏ bộ quần áo kia vào túi, rửa tay hai lần rồi cầm túi trên sofa rời khỏi nhà.
Quả nhiên vẫn là đồ rộng thoải mái nhất.
Lái xe tới một căn nhà ở ngoại ô, Hồ Tử Hàm đi theo người đàn ông đội mũ lưỡi chai che khuất mặt mấy hôm trước vào bên trong.
"Cho anh ta mặc quần áo đi." Hồ Tử Hàm đưa túi quần áo trong tay cho người đàn ông bên cạnh.
Mười phút sau.
"Chúng tôi sẽ không làm hại anh, nhưng anh phải thành thật trả lời, nếu không trung thực tội sẽ rất nặng." Hồ Tử Hàm nhìn người đàn ông đối diện.
"Tôi...tôi không biết gì cả, tôi chỉ làm theo lệnh thôi." Người đàn ông run rẩy.
"Tôi biết, vậy nên hãy bình tĩnh phối hợp với chúng tôi, anh sẽ được an toàn."
"Tôi sẽ khai hết những gì mình biết, nhưng mà các người có thể bảo vệ cả gia đình tôi không, nếu như chúng biết họ sẽ bị giết." Người đàn ông không giấu được sự lo lắng, sợ hãi cúi đầu.
"Bọn họ sẽ an toàn." Hồ Tử Hàm nói.
-
Trời đã về khuya, Hồ Tử Hàm tới phòng của Cục trưởng.
"Cốc cốc cốc..."
"Vào đi."
Mở cửa bước vào, Hồ Tử Hàm ngồi xuống sofa trong phòng.
Cục trưởng ngồi phía đối diện cô, "Tìm chú gấp như vậy, sắp hết thời gian rồi?"
"Vâng, cháu chỉ có một tháng để giải quyết vụ này thôi."
"Cháu cắt đuôi bọn họ?" Cục trưởng mở hũ trà, lấy một lượng vừa phải bỏ vào ấm.
Hồ Tử Hàm tựa lưng vào ghế, cầm cây bút trên bàn xoay xoay mấy cái.
"Chú Lý, ván cờ sắp tới của cháu không thể trì hoãn. Vì sao bên trên lại chỉ đích danh cháu giải quyết vụ này, trong những người ở đây chú hẳn là hiểu rõ nhất."
Cục trưởng họ Lý, tên đầy đủ là Lý Lôi.
"Chú biết." Ông đổ nước sôi vào ấm trà.
Sau khi rời khỏi phòng Cục trưởng, Hồ Tử Hàm tới phòng của Tống Ninh Mạn.
"Hai nạn nhân đúng là đều có xung đột với người của giới thượng lưu trước đó." Tống Ninh Mạn đưa tập tài liệu mới điều tra được cho Hồ Tử Hàm.
Nạn nhân phòng 1703 có bạn gái bị thiếu gia nhà họ Chu từng suýt cưỡng hiếp. Nạn nhân cố gắng bảo vệ bạn gái sau đó đã xảy ra xung đột, cuối cùng công an tới giải quyết. Thiếu gia kia tiếp tục quấy rầy đã bị cô gái báo cảnh sát nhưng vì dùng tiền nên vụ việc nhanh chóng qua đi.
Nạn nhân gần đây nhất liên quan đến tiểu thư nhà họ Nguyễn. Cô ta lái xe khi say rượu đâm chết anh trai nạn nhân. Sau đó gia đình nạn nhân nộp đơn kiện, nhà họ Nguyễn đã mua chuộc thẩm phán nên cô ta không bị trừng phạt. Nạn nhân cố tìm chứng cứ để đòi lại công bằng cho anh trai nhưng nhiều lần bị ngăn cản.
"Bọn họ xoá dấu vết rất sạch sẽ, đội điều tra đang cố gắng tìm kiếm nhưng không khả thi lắm." Tống Ninh Mạn nói.
"Kĩ đến đâu cũng có lúc sai sót." Hồ Tử Hàm đứng dậy, "Có gì thì gọi điện nhé, em về đây."
-
Vào cửa hàng tiện lợi mua mấy chai nước cùng đồ ăn vặt, lúc bước ra ngoài một cơn gió lạnh thổi qua, Hồ Tử Hàm vô thức rùng mình một cái.
Nhìn về hướng xe ô tô, cô thấy phía xa có một ông cụ đang ngồi bên lề đường.
Cất đồ mới mua lên xe rồi nhanh chóng đi tới chỗ ông cụ, Hồ Tử Hàm cúi người, "Ông ơi trời lạnh lắm, sao ông lại ngồi đây?"
Ông cụ ngẩng đầu, lẩm bẩm: "Tôi không có nhà."
Hồ Tử Hàm ngây người.
Xung quanh ông chẳng có gì cả, trên người chỉ có một cái áo dài tay.
"Ông chờ cháu một chút."
Ông cụ nhìn theo bóng cô gái đang chạy đi.
Hồ Tử Hàm đi vào cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn. Lúc thanh toán cô nhờ nhân viên hâm nóng giúp.
Mở cửa xe lấy đồ giữ ấm ở ghế sau, cô chạy đến chỗ ông cụ.
Hồ Dương Đông lo cô bị lạnh, bình thường luôn chuẩn bị thêm khăn, mũ,... thậm chí có cả bình giữ nhiệt và thuốc để trên xe.
"Ông ăn lúc nóng cho ấm người đi ạ." Hồ Tử Hàm gỡ bao bì hộp thức ăn sẵn đưa cho ông cụ, đặt khăn cùng găng tay một bên, đội mũ len cho ông.
Cũng may cô thích màu tối, mấy thứ này đều không loè loẹt, rất phù hợp.
Ông cụ nhìn đống đồ bên cạnh mình, "Sao cháu mua nhiều thế, đi làm vất vả đừng phung phí như vậy."
Hồ Tử Hàm khẽ cười, "Cháu nhiều tiền lắm, ông đừng lo."
Ông cụ bị câu nói của cô chọc cười, đặt hộp đồ ăn xuống, đưa đồ giữ ấm cho cô, "Muộn rồi cháu về đi, mấy thứ này ông không nhận đâu, mua đồ ăn nhiều như vậy là đủ rồi."
Hồ Tử Hàm không nhận, nhét bình giữ nhiệt vào tay ông, để lại một câu "Ông giữ gìn sức khoẻ." rồi chạy mất.
Sau khi Hồ Tử Hàm rời đi, chiếc Rolls Royce từ phía xa nhanh chóng di chuyển theo.
Trần Bách theo bản năng nhìn người đàn ông ngồi phía sau.
"Sắp xếp đưa ông ấy đến viện dưỡng lão."
"Vâng, Phó tổng."
Khi mọi manh mối đều đang hướng về một người, bên công an đột nhiên thông báo có thêm một nạn nhân bị sát hại.
Thời điểm bọn họ nhân được tin là vào sáng sớm, nạn nhân tử vong do bị cắn xé.
Khi tổ chuyên án tới hiện trường, tất cả đều ngạc nhiên bởi khung cảnh trước mắt.
Căn phòng nhuốm màu đỏ của máu, nạn nhân nằm ngửa trên sàn nhà, phần bụng bị nghiêm trọng nhất.
"Oẹ..." Mùi tanh xộc vào mũi, một bác sĩ pháp y không nhịn được chạy ra ngoài giải quyết cơn buồn nôn của bản thân.
Hồ Tử Hàm nhìn vài mảnh thịt trên thi thể bị ném quanh căn phòng.
Máu bắn lên rèm cửa, tường nhà, TV treo tường,...
Đội pháp y sau khi ghi lại hiện trường, cẩn thận thu dọn những mảnh thịt vào túi đựng thi thể.
Trên sàn nhà có vệt máu kéo dài từ sofa đến chỗ thi thể, chứng tỏ nạn nhân đã cố gắng phản kháng.
"Có vẻ như hung thủ mới ra tay, vết máu vẫn chưa khô." Tống Ninh Mạn lại gần TV treo tường, giọt máu trên màn hình đang chảy nhỏ giọt xuống sàn.
"Hiện trường vẫn còn nguyên, chưa bị phá huỷ." Người đàn ông cao lớn bước vào, đây là đội trưởng đội hình sự, Bạch Cảnh.
Hung thủ rất tàn nhẫn, không chỉ ném những mảnh thịt khắp nơi, hắn còn bẻ gãy xương sườn, vặn cổ, bẻ ngón tay của nạn nhân.
Có thể thấy nạn nhân đau đớn khiến hắn rất phấn khích, đây là một hành vi biến thái cực đoan.
Nạn nhân là một người đàn ông trưởng thành, khoảng 26 tuổi, cơ thể có rèn luyện thể dục.
Một người phụ nữ có thể khống chế người đàn ông này? Hồ Tử Hàm cảm thấy điều này bất hợp lí.
Thời đại của công nghệ, tin tức nhanh chóng được lan truyền.
Sau khi xử lí hiện trường, bọn họ rời đi.
Bình thường thi thể nạn nhân sẽ được pháp y của sở cảnh sát mang đi, tuy nhiên quy mô của chuỗi vụ án này đã vượt tầm kiểm soát, phía trên chỉ đạo đích danh viện pháp y xử lí.
Hồ Tử Hàm không quay về cùng mọi người, cô lái xe tới một quán cà phê đối diện khách sạn JW.
Khoảng nửa tiếng sau, một chiếc xe sang đỗ trước cửa khách sạn, Hồ Tử Hàm đứng dậy cầm ly cà phê lên xe.
Qua cửa kính ô tô, cô nhìn thấy Trác Hồng Việt và Trần Nguyệt Cơ lần lượt từ trong khách sạn đi ra.
"Cốc cốc..." Một người đàn ông đội mũ lưỡi chai che khuất mặt gõ vào tấm kính cửa xe.
Hồ Tử Hàm nhấn hạ kính.
"Mấy hôm nay cô ta đều đi ra ngoài cùng người đàn ông đó, buổi tối cũng không rời khỏi phòng một mình."
"Sáng sớm nay thì sao?"
"Tôi đảm bảo cô ta không rời khỏi phòng."
"Được, anh chú ý một chút."
Người đàn ông rời đi, Hồ Tử Hàm trở về viện pháp y.
-
Phó Nhất Minh vừa xuống máy bay lập tức tới thẳng công ty, đột ngột trở về Thượng Hải khiến khối lượng công việc của anh tăng lên gấp đôi bình thường.
Hứa Lộ Triết đẩy cửa bước vào, thản nhiên ngồi xuống sofa vắt chéo chân.
Phó Nhất Minh một cái liếc mắt cũng lười, uống cà phê rồi tiếp tục đọc tài liệu.
Hứa Lộ Triết lấy laptop từ trong túi đặt lên bàn, tiếng đánh máy vang lên.
Một lúc sau.
"Có chuyện gì?"
Tiếng gõ bàn phím ngừng lại, "Tối nay chúng ta ra ngoài ăn một bữa đi, lâu rồi không tụ tập."
Phó Nhất Minh nhìn đống tài liệu trên bàn, thần sắc lãnh đạm, "Để khi khác đi."
"Nghe nói trước kia mỗi tháng cậu đều bay qua London."
"Ừ."
"Có tìm thấy không?"
"Không."
Bốn năm trước sau khi sự việc kia xảy ra, Hồ Dương Đông đã bí mật đưa người rời đi, bọn họ tìm khắp nơi cũng không có tung tích.
Sau đó họ vô tình biết được Hồ Dương Đông thường hay lui tới London từ trợ lý trong một hội nghị.
London là nơi Hồ Dương Đông có thể một tay che trời, bọn họ chắc chắn Hồ Tử Hàm ở đó.
"Lần này con bé tự ý trở về, nhiều năm rồi nhưng tính khí đó vẫn chẳng thay đổi." Hứa Lộ Triết tựa lưng vào ghế, thở dài.
Ánh mắt Phó Nhất Minh không rời khỏi tài liệu, nhưng khoé môi cong lên.
-
Buổi tối, Hồ Tử Hàm trở về Thiên Thành thay quần áo.
Thiên Thành là khu đất thuộc sở hữu của nhà họ Hồ. Hồ gia tuy không phải dòng dõi quý tộc giàu có nhưng lại vô cùng nổi tiếng trong lĩnh vực y học.
Dù không lắm tiền nhiều của như nhà họ Phó nhưng cũng không thiếu vài mảnh đất cho con cháu.
Sau khi Hồ Dương Đông tiếp quản, những chỗ đất khác đã được đầu tư thành khu biệt thự. Chỉ riêng Thiên Thành có tầm nhìn khá tốt, Hồ Tử Hàm lại không thích gặp người lạ nên anh đã giữ lại xây thành một khu riêng biệt chỉ có nhà bọn họ.
Dù không có ai nhưng biệt thự vẫn sáng đèn, đây là do Hồ Dương Đông điều chỉnh đèn trong nhà sau 18h sẽ tự bật qua điện thoại.
Từ khi anh bay về New York, cô cũng ở luôn tại viện pháp y.
Đang chọn quần áo, màn hình điện thoại phát sáng hiển thị có cuộc gọi, là của Hồ Dương Đông.
"Ăn gì chưa?"
"Em ăn rồi."
"Mấy hôm nay không về nhà?"
Hồ Tử Hàm để quần áo đã chọn lên ghế nhung dài ở giữa phòng, "Bận xong cũng muộn rồi, em ở lại viện pháp y luôn."
Bên kia có tiếng ồn ào, cô đoán: "Anh ở ngoài à?"
Hồ Dương Đông: "Ừ. Công việc bên này có chút rắc rối, chắc phải một tháng nữa anh mới về."
Hồ Tử Hàm: "Không cần vội, anh cứ từ từ giải quyết."
Im lặng một lúc.
"Lucasta Wright."
"Dạ?"
"Đừng thể hiện rõ cảm xúc như vậy."
"..."
Cúp điện thoại, Hồ Tử Hàm thay đồ rồi ra ban công ngồi.
Biệt thự ở sườn núi, từ ban công phòng cô có thể nhìn được toàn cảnh thành phố.
Đã từng, cô mong một ngày có thể hoà mình vào nơi nhộn nhịp xoa hoa kia.
Khi đó mỗi ngày đều cố gắng làm những việc trước kia rất chán ghét.
Khoảng thời gian ấy, cô chẳng khác nào một con rối.
-
Mấy ngày bận rộn làm việc, Hồ Tử Hàm ngủ một giấc tới khi tự tỉnh đã là buổi trưa.
Cầm điện thoại, màn hình hiện một dãy dài thông báo.
Vệ sinh cá nhân rồi rời khỏi nhà, Hồ Tử Hàm mua một chiếc hamburger để 'ăn sáng'.
Tới viện pháp y, cô vào phòng khám nghiệm tử thi.
Thi thể đã được đội pháp y phục hồi.
Đeo khẩu trang, găng tay và mặc quần áo bảo hộ, Hồ Tử Hàm vén tấm vải trắng đang đắp trên thi thể lên.
Có dấu răng trên cổ nạn nhân, không phải của đàn ông.
Bả vai có vết móng tay, cũng không phải của đàn ông.
"Cô nghĩ là ai?" Bạch Cảnh không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau.
Hồ Tử Hàm không quay lại nhìn anh ta, "Tôi có nghi ngờ một người."
"Là?"
"Trần Nguyệt Cơ, người phụ nữ đi cùng ông lớn ở khách sạn JW." Hồ Tử Hàm kiểm tra phần đầu của nạn nhân, phía sau bị chấn thương, có vẻ là do bị một vật cứng nào đó đập vào.
Bạch Cảnh ngạc nhiên: "Nhưng nạn nhân đa số là đàn ông trưởng thành."
"Đó cũng là điều tôi đang đau đầu, hiện tại mọi chứng cứ đều ám chỉ cô ta. Hôm xảy ra sự việc ở phòng 1703, tôi đã xem đoạn camera trong thang máy, hơn ba giờ sáng cô ta có xuống tầng 17, đây là chi tiết quan trọng nhất. Tuy nhiên cũng có khả năng hung thủ sử dụng cầu thang bộ hoặc cách khác để vào phòng. Nhưng câu hỏi đặt ra ở đây là tại sao cô ta lại xuống tầng 17 vào thời điểm đó? Camera hành lang cũng bị hỏng, trùng hợp như vậy?"
Bạch Cảnh hơi bất ngờ sau khi nghe Hồ Tử Hàm nói.
Đoạn camera trong thang máy tổ chuyên án đã xin sự can thiệp của cấp trên nhưng vẫn chưa có hồi âm, bọn họ đều ngầm hiểu là không có hi vọng, ông lớn kia dù gì cũng là nhân vật của giới chính trị, phó thị trưởng của một thành phố.
Vậy mà cô gái này lại có được.
"Đội trưởng Bạch?"
"À xin lỗi, tôi đang suy nghĩ một chút." Bạch Cảnh thoát khỏi những suy nghĩ trong đầu.
"Người của tôi đã quan sát cô ta mấy ngày nay rồi, sáng nay lúc xảy ra vụ án cô ta không rời khỏi khách sạn."
Đắp lại tấm vải trắng lên thi thể, Hồ Tử Hàm cất dụng cụ vào đúng nơi.
-
Ba giờ chiều, cuộc họp khẩn diễn ra.
Bạch Cảnh nói với mọi người về việc nghi ngờ Trần Nguyệt Cơ.
Hồ Tử Hàm nói thêm một số chi tiết cô vừa phát hiện trên thi thể nạn nhân.
Sau khi nghe xong mọi người đều trầm mặc, sự việc ngày càng vượt xa so với ban đầu. Bọn họ chưa từng nghĩ hung thủ lại một người phụ nữ.
Trong phút chốc mọi nỗ lực suốt thời gian qua của tổ chuyên án gần như đổ xuống biển, tâm trạng mọi người ai cũng nặng nề.
"Nếu đã nghi ngờ, vậy thì phải đi tìm câu trả lời thôi." Cục trưởng ngồi ở chiếc ghế đầu tiên, sau khi xem đoạn video Hồ Tử Hàm mang tới, ông nhíu mày.
"Trước mắt tôi nghĩ chúng ta nên theo sát cô ta, chẳng biết lúc nào cô ta sẽ lại ra tay, không thể cứ để án mạng liên tục xảy ra như vậy được." Một thành viên của đội điều tra lên tiếng.
"Tử Hàm, cháu cảm thấy thế nào?" Cục trưởng hỏi.
Hồ Tử Hàm nhìn tập tài liệu trước mặt, "Cháu nghĩ mọi người nên hành động theo nhóm, nạn nhân sáng nay là một ví dụ."
"Cứ vậy đi, việc chia nhóm mọi người tự quyết định." Cục trưởng đứng dậy rời khỏi phòng họp.
4 nhóm nhỏ được thành lập, mỗi nhóm gồm 3 người.
Theo kế hoạch, 3 nhóm sẽ giả làm nhân viên khách sạn và 1 nhóm ở bên ngoài quan sát.
Hồ Tử Hàm không tham gia với bọn họ, hai người đã chạm mặt nhau, xuất hiện ở khách sạn quá nhiều sẽ khiến cô ta càng cảnh giác hơn.
Năm ngày liên tiếp trôi qua, Trần Nguyệt Cơ không hề có hành động lạ nào, điều này càng khiến tổ chuyên án lo lắng.
Khi mọi người đang căng thẳng sợ rằng đã bị phát hiện, đêm thứ sáu, ba giờ sáng cô ta rời khỏi khách sạn.
Cảnh sát nhanh chóng bám theo chiếc xe Trần Nguyệt Cơ đã lên.
Có lẽ vì đang căng thẳng, Trần Nguyệt Cơ không hề chú ý tới tài xế phía trước vẫn luôn quan sát biểu cảm của cô ta.
Thời điểm này trên đường rất vắng, chiếc xe di chuyển với tốc độ lớn.
Xe cảnh sát bám theo phía sau, đến một ngã tư, chiếc xe đột nhiên vượt đèn đỏ khiến cho bọn họ trở tay không kịp.
Xe ô tô vượt qua đầu container, cảnh sát bị mất dấu.
Hai tiếng sau, chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự bỏ hoang sâu trong rừng.
Trần Nguyệt Cơ xuống xe, vội vàng đi vào bên trong.
Cô ta không hề biết, tài xế cũng xuống xe ngay sau đó không lâu.
Trong biệt thự bỏ hoang.
Trần Nguyệt Cơ mở cánh cửa lớn trước mặt, chậm rãi bước vào.
Giữa phòng có một bộ Sofa cao cấp, bốn người đàn ông đang ngồi uống rượu, hai cô gái ăn mặc sang trọng đang ngồi chơi điện thoại.
Sau khi cánh cửa khép lại, vệt sáng từ trong căn phòng chiếu ra hành lang dần thu hẹp.
Khi vệt sáng biến mất, phía cuối hành lang, một bóng đàn ông dần tiến lại gần cánh cửa, người này không ai khác chính là tài xế đã đưa Trần Nguyệt Cơ tới đây.
-
Hơn tám giờ sáng, Hồ Tử Hàm trở về biệt thự.
Vừa lên đến phòng ngủ, điện thoại rung lên, có người gọi tới.
"Alo?"
"Tài xế lái xe đã tỉnh, cô định xử lí thế nào?"
Hồ Tử Hàm để túi xách lên sofa, đi vào phòng tắm, "Cứ giữ anh ta ở đó, chờ tôi tới."
"Được."
Tắt máy, Hồ Tử Hàm ngước lên nhìn gương mặt xa lạ trong gương.
Chậm rãi lột lớp mặt nạ da người đặt sang một bên, cô dùng bông tẩy trang thấm dung dịch lau sạch bụi bẩn và lấy đi mùi silicon dính trên da.
Rửa mặt sạch sẽ, Hồ Tử Hàm bắt đầu cởi bộ quần áo không phù hợp trên người, bên trong cùng là một lớp quần áo ôm sát như áo giữ nhiệt.
Cô rất ghét mặc đồ ôm sát cơ thể, nhưng vì đây không phải quần áo của mình, chẳng còn cách nào khác buộc phải mặc thêm bên trong để da không tiếp xúc trực tiếp với quần áo người ta.
Thay một bộ đồ thoải mái, Hồ Tử Hàm bỏ bộ quần áo kia vào túi, rửa tay hai lần rồi cầm túi trên sofa rời khỏi nhà.
Quả nhiên vẫn là đồ rộng thoải mái nhất.
Lái xe tới một căn nhà ở ngoại ô, Hồ Tử Hàm đi theo người đàn ông đội mũ lưỡi chai che khuất mặt mấy hôm trước vào bên trong.
"Cho anh ta mặc quần áo đi." Hồ Tử Hàm đưa túi quần áo trong tay cho người đàn ông bên cạnh.
Mười phút sau.
"Chúng tôi sẽ không làm hại anh, nhưng anh phải thành thật trả lời, nếu không trung thực tội sẽ rất nặng." Hồ Tử Hàm nhìn người đàn ông đối diện.
"Tôi...tôi không biết gì cả, tôi chỉ làm theo lệnh thôi." Người đàn ông run rẩy.
"Tôi biết, vậy nên hãy bình tĩnh phối hợp với chúng tôi, anh sẽ được an toàn."
"Tôi sẽ khai hết những gì mình biết, nhưng mà các người có thể bảo vệ cả gia đình tôi không, nếu như chúng biết họ sẽ bị giết." Người đàn ông không giấu được sự lo lắng, sợ hãi cúi đầu.
"Bọn họ sẽ an toàn." Hồ Tử Hàm nói.
-
Trời đã về khuya, Hồ Tử Hàm tới phòng của Cục trưởng.
"Cốc cốc cốc..."
"Vào đi."
Mở cửa bước vào, Hồ Tử Hàm ngồi xuống sofa trong phòng.
Cục trưởng ngồi phía đối diện cô, "Tìm chú gấp như vậy, sắp hết thời gian rồi?"
"Vâng, cháu chỉ có một tháng để giải quyết vụ này thôi."
"Cháu cắt đuôi bọn họ?" Cục trưởng mở hũ trà, lấy một lượng vừa phải bỏ vào ấm.
Hồ Tử Hàm tựa lưng vào ghế, cầm cây bút trên bàn xoay xoay mấy cái.
"Chú Lý, ván cờ sắp tới của cháu không thể trì hoãn. Vì sao bên trên lại chỉ đích danh cháu giải quyết vụ này, trong những người ở đây chú hẳn là hiểu rõ nhất."
Cục trưởng họ Lý, tên đầy đủ là Lý Lôi.
"Chú biết." Ông đổ nước sôi vào ấm trà.
Sau khi rời khỏi phòng Cục trưởng, Hồ Tử Hàm tới phòng của Tống Ninh Mạn.
"Hai nạn nhân đúng là đều có xung đột với người của giới thượng lưu trước đó." Tống Ninh Mạn đưa tập tài liệu mới điều tra được cho Hồ Tử Hàm.
Nạn nhân phòng 1703 có bạn gái bị thiếu gia nhà họ Chu từng suýt cưỡng hiếp. Nạn nhân cố gắng bảo vệ bạn gái sau đó đã xảy ra xung đột, cuối cùng công an tới giải quyết. Thiếu gia kia tiếp tục quấy rầy đã bị cô gái báo cảnh sát nhưng vì dùng tiền nên vụ việc nhanh chóng qua đi.
Nạn nhân gần đây nhất liên quan đến tiểu thư nhà họ Nguyễn. Cô ta lái xe khi say rượu đâm chết anh trai nạn nhân. Sau đó gia đình nạn nhân nộp đơn kiện, nhà họ Nguyễn đã mua chuộc thẩm phán nên cô ta không bị trừng phạt. Nạn nhân cố tìm chứng cứ để đòi lại công bằng cho anh trai nhưng nhiều lần bị ngăn cản.
"Bọn họ xoá dấu vết rất sạch sẽ, đội điều tra đang cố gắng tìm kiếm nhưng không khả thi lắm." Tống Ninh Mạn nói.
"Kĩ đến đâu cũng có lúc sai sót." Hồ Tử Hàm đứng dậy, "Có gì thì gọi điện nhé, em về đây."
-
Vào cửa hàng tiện lợi mua mấy chai nước cùng đồ ăn vặt, lúc bước ra ngoài một cơn gió lạnh thổi qua, Hồ Tử Hàm vô thức rùng mình một cái.
Nhìn về hướng xe ô tô, cô thấy phía xa có một ông cụ đang ngồi bên lề đường.
Cất đồ mới mua lên xe rồi nhanh chóng đi tới chỗ ông cụ, Hồ Tử Hàm cúi người, "Ông ơi trời lạnh lắm, sao ông lại ngồi đây?"
Ông cụ ngẩng đầu, lẩm bẩm: "Tôi không có nhà."
Hồ Tử Hàm ngây người.
Xung quanh ông chẳng có gì cả, trên người chỉ có một cái áo dài tay.
"Ông chờ cháu một chút."
Ông cụ nhìn theo bóng cô gái đang chạy đi.
Hồ Tử Hàm đi vào cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn. Lúc thanh toán cô nhờ nhân viên hâm nóng giúp.
Mở cửa xe lấy đồ giữ ấm ở ghế sau, cô chạy đến chỗ ông cụ.
Hồ Dương Đông lo cô bị lạnh, bình thường luôn chuẩn bị thêm khăn, mũ,... thậm chí có cả bình giữ nhiệt và thuốc để trên xe.
"Ông ăn lúc nóng cho ấm người đi ạ." Hồ Tử Hàm gỡ bao bì hộp thức ăn sẵn đưa cho ông cụ, đặt khăn cùng găng tay một bên, đội mũ len cho ông.
Cũng may cô thích màu tối, mấy thứ này đều không loè loẹt, rất phù hợp.
Ông cụ nhìn đống đồ bên cạnh mình, "Sao cháu mua nhiều thế, đi làm vất vả đừng phung phí như vậy."
Hồ Tử Hàm khẽ cười, "Cháu nhiều tiền lắm, ông đừng lo."
Ông cụ bị câu nói của cô chọc cười, đặt hộp đồ ăn xuống, đưa đồ giữ ấm cho cô, "Muộn rồi cháu về đi, mấy thứ này ông không nhận đâu, mua đồ ăn nhiều như vậy là đủ rồi."
Hồ Tử Hàm không nhận, nhét bình giữ nhiệt vào tay ông, để lại một câu "Ông giữ gìn sức khoẻ." rồi chạy mất.
Sau khi Hồ Tử Hàm rời đi, chiếc Rolls Royce từ phía xa nhanh chóng di chuyển theo.
Trần Bách theo bản năng nhìn người đàn ông ngồi phía sau.
"Sắp xếp đưa ông ấy đến viện dưỡng lão."
"Vâng, Phó tổng."