Chương 38: Đọc thiệp cưới với tai hamster (1)
“Rất hợp với ngươi.”
Kyle nhìn tôi với nụ cười trên môi. Nụ cười anh ấm áp đến nỗi khuôn mặt ấy lúc này thật đáng đấm.
Ngược lại, tôi hết lần này đến lần khác nhìn anh ta rồi nhìn cơ thể mình một lần, với khuôn mặt đần ra đến mức không thể đần hơn.
Dâu tây.
Dâu tây! Quả dâu chết tiệt của anh ta!
Đó là một bộ quần áo đan.
Bộ quần áo lông mà tôi nghĩ hắn đã từ bỏ vì thiếu kỹ năng giờ đã được mặc trên người. Và với một quả dâu tây lớn gắn sau lưng và ngực.
Tôi đấm vào ngực mình bằng nắm tay siết chặt.
Thật muốn xé ra luôn nhưng thấy cái bản mặt tươi cười kia thì đành chịu. Kích thước cũng được đo chính xác, và quần áo vừa vặn với tôi như một bộ đồ may sẵn.
Cái này còn phải vấn đề kĩ năng không?
Hay cảm quan của ngài dở tệ?
Không biết có hiểu cảm giác của tôi hay không, mà Kyle nhìn như muốn đem đi khoe với cả lâu đài. Xin đừng. Chuột cũng có liên sỉ.
[(¯ u ¯c) ··· ]
Tôi xóa cửa sổ hệ thống dường như đang cố nhịn cười và bằng cách nào đó cố gắng chuyển mạch suy nghĩ sang hướng tốt. Ngay cả đứa con gái năm tuổi của chú tôi trông cũng có vẻ như sẽ không mặc nó, nhưng dù sao, đây vẫn là thứ cho được vào kho đồ.
Bằng cách đó, tôi không cần phải khỏa thân khi 'Biến hoá', và cũng ấm áp vì nó thậm chí còn có lông. Nhìn kỹ đi, [Chức năng sưởi ấm] cũng được bao gồm trong tùy chọn, vì vậy nó có vẻ tốt hơn so với quần áo lông thú đơn thuần.
Nhược điểm là chỉ có quả dâu tây thêu trên đó.
[Đang có | ❤️ × 15]
[Đang có | ❤️ × 18]
[Đang có | ❤️ × 22]
....Điều này có tốt không ư?
Uh? Rất tốt. Cực kì luôn!
Trái tim chồng chất như tuyết theo đúng nghĩa đen trong khi Kyle cười với tôi. Nhưng hơi lạ là nó tích lũy còn nhiều hơn so với khi tôi tặng anh sô cô la.
Nghiêm túc mà nói, tên nghiện hamster chết tiệt...
Tiếp tục thích đi. Tôi sẽ cần rất nhiều trái tim.
“Ta định nói với cậu ấy trước, nhưng lại không thể tìm thấy người đâu. Vì vậy, hãy để ta nói với ngươi đầu tiên. Vì ngươi rất thân với Sen nên ngươi xứng đáng được nghe.”
- Jie, jjiek. (Ngài đang nói về cái gì? Sao lại có Sen?)
Nói rồi, Kyle lấy ra một lá thư từ trong áo.
Tôi trèo lên bức thư anh ấy đặt xuống và bắt đầu đọc từng chữ được viết ngay ngắn.
“Đó là một thiệp cưới.”
- ChiJjik. (Đúng vậy. Nơi lâu đài tình ái trong mùa vạn vật được ban phước...)
“Của Sen và Belial.”
– Jik. (Phải. Sen và Belli….)
.....Gì?
Tôi dụi mắt bằng bàn chân nhỏ của mình. Và đọc lại lời mời. Sen và Belial. Trái tim được vẽ giữa hai cái tên có màu đỏ.
'....Sắp có vụ mới xảy ra.'
Được rồi. Nó đã đến.
Thật ra, tôi không đáng ngạc nhiên lắm. Thay vào đó, mạch câu chuyện vẫn chảy như tôi biết từ trước.
Trong (Trái tim mùa đông), Sen kết hôn với Belial và trở thành Serena.
Dẫu biết nhưng tin ấy đến sớm hơn tôi tưởng, khiến trái tim nhỏ như hạt đậu của tôi khẽ rung lên.
Sau khi trở thành một con chuột, tim tôi dường như đã yếu đi rất nhiều. Tôi giật mình bởi những điều nhỏ nhặt nhất...
Dù sao đi nữa, tôi đã cảm nhận được điều đó khi nghe tin Belial bị tấn công, nhưng chuyện gì sẽ đến cũng phải đến. Đặc biệt, Sen và Belial, nhân vật chính của (Trái tim mùa đông), dường như càng khó đi chệch khỏi quỹ đạo.
Belial, người đã thoát khỏi chiếc đèn chùm rơi khỏi đầu, đã bị tấn công bởi một nhóm mối đe dọa bí ẩn, rồi chính Sen bằng cách nào đó đã dính líu đến Belial và đến lâu đài hoàng gia.
Tất nhiên, trong trường hợp của Sen... … Mặc dù nó có thể hiểu được.
'Nhưng mà...'
Tôi không muốn đưa ra một câu trả lời sáo rỗng và hiển nhiên với cô ấy, người cả đời chỉ sống với ý định trả thù, rằng một điều như vậy là vô ích hay trả thù sẽ chỉ dẫn đến trả thù nhiều hơn.
Tôi muốn bảo vệ cuộc sống của Sen cũng như của Kyle và tôi muốn tôn trọng lựa chọn của cô ấy. Kết quả là Sen quyết định đến lâu đài hoàng gia với Belial.
“Đã một tuần kể từ khi mọi chuyện hạ nhiệt. Quãng đường đến thủ đô khá xa nên sẽ mất khá nhiều thời gian để đến đó. Thật đau lòng khi phải bỏ ngươi ở lại, nhưng ta sẽ mua cho ngươi rất nhiều đồ ăn vặt mà ngươi không thể nếm thử ở miền Bắc, vì vậy hãy kiên nhẫn chờ đợi”.
Tôi đang chìm trong suy nghĩ, nhưng nhanh chóng ngẩng đầu lên khi nghe những lời cuối cùng của Kyle.
'Ngài đang nói gì vậy? Ngài định bỏ tôi sao?
Không thể. Tuyệt đối không. Ngay cả khi phải bám đằng sau xe ngựa, tôi cũng nhất quyết đi theo.
Tôi có để anh ấy đi một mình khi biết chuyện gì sẽ xảy ra trong lễ đính hôn không? Với các nhân vật chính Sen và Belial, và cả Lorenz, Lâu đài Hoàng gia giống như một bãi mìn đối với Kyle. Điều đó có nghĩa là tôi phải lo lắng về việc chúng sẽ nổ với mỗi bước ngài đi.
- Jjiek! Jiejiek jik! (Này! Đem theo tôi nữa! Đừng đi một mình!)
Tôi níu lấy tay anh bằng cả cơ thể mình.
Kyle như liếm khắp người tôi với đôi mắt chết mê chết mệt, có lẽ nghĩ rằng tôi đang làm những điều dễ thương, rồi nói, “Vâng, vâng. Ta biết mà." Sau khi phun ra những lời nhảm nhí tương tự, anh ta đưa tôi trở lại lồng.
Ah.
Có vẻ như tôi sẽ chết trước khi trở lại làm người.
Tôi ôm ngực và nằm xuống đống mùn cưa.
Con chuột chết tiệt! Không có người nào ở đây có thể hiểu được ngôn ngữ của thú sao?
“Đầu tiên, ta phải đến phòng cậu ấy một lần nữa. Tự chơi đi nhé."
- ......
Đúng!
Nếu không thể theo với Cashew, tôi có thể bám theo với Shu.
Tôi lại bật dậy và vội vàng chui vào hầm trú ẩn. Và khoảnh khắc Kyle nắm lấy tay nắm cửa, tôi đã sử dụng 'Biến hoá'.
Một ánh sáng trắng bao trùm cơ thể tôi, và khi tôi mở mắt ra, đó là căn phòng mà anh ấy đã cho tôi.
"Bên dưới… dâu… ”
Tất nhiên, cùng với chiếc áo len dâu tây anh ấy đan cho tôi.
*
Khi Kyle chuẩn bị rời khỏi cửa, anh ấy cảm thấy có ánh sáng lấp lánh phía sau và dừng bước một lúc. Ta tự hỏi liệu mình có nhìn nhầm không vì nó chỉ thoáng qua, nhưng ta cảm thấy một cảm giác deja vu kỳ lạ.
Điều này đã xảy ra trước đây chưa? Ánh sáng phát nổ như một quả lựu đạn chớp nhoáng rồi biến mất.
"......"
Sau khi nhìn quanh phòng một lúc, Kyle nheo mắt và bước ra khỏi cửa.
Bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng nếu có phù thủy lẻn vào, ta phải tìm ra ngay. Ta không thể yên tâm khi nhớ đến những kẻ lẻn vào trước đó đã cố gắng bắt cóc Cashew.
“Hẳn là chổ này.”
Đây. Gần nhà hamster.
Kyle bắt đầu tìm kiếm trong bán kính xung quanh ngôi nhà của chuột.
Dưới bàn, sau rèm cửa. Anh ta thậm chí còn nhìn vào bên trong và bên dưới các ngăn kéo, nhưng thậm chí không có dấu vết của phép thuật, chứ đừng nói đến một phù thủy.
'Đó có phải là ảo ảnh không?
Ta rất vui nếu đúng như vậy
Anh thở dài và nhìn vào ngôi nhà. Ngôi nhà của chuột hamster, làm bằng màng trong suốt, sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
"Cashew."
Khi đến gần ngôi nhà của hamster, ta muốn nhìn thấy nó một lần nữa.
Kyle hắng giọng và thọc tay vào chuồng chuột. Vì nó không ra ngoài, nên dường như đang ở một nơi ẩn náu nào đó. Bởi vì nó thích những nơi hẹp và tối.
Sau khi lướt qua cầu trượt, xích đu, bánh xe và các vật điêu khắc khác, anh đến chỗ trú ẩn. Bình thường mông của nó sẽ lộ ra, nhưng những ngày này, khi có cơ hội, nó đã chạy bánh xe và giảm cân.
Tất nhiên, thật tuyệt khi Cashew không còn bị mắc vào đường trượt, nhưng việc nhìn nó nhỏ từng ngày cũng không khiến ta cảm thấy dễ chịu cho lắm.
Không chỉ thịt gà luộc mà một số đồ ăn nhiều dầu mỡ cũng vậy. Vì chuột đồng phương bắc là loài ăn tạp.
Ta đang bới mùn cưa và nghĩ vậy.....
"Điện hạ!"
Cạch!
Cánh cửa phòng làm việc mở ra với một tiếng động lớn.
*
Khi tôi đá tung cánh cửa phòng làm việc, không thể lấy lại được hơi thở của mình, tôi thấy Kyle đang đứng trước lồng hamster.
"Shu?"
"Đúng! Chính là tôi!"
Tôi cảm thấy như mình sắp ngất, nhưng không hiểu sao tôi lại trả lời qua loa.
Kyle rút bàn tay ra và tiến lại gần tôi. Tôi quên cả mệt mỏi vội nắm lấy cánh tay anh.
"Cái gì?"
"Chúa ơi… Hah. không, uh. Có việc này,....Điện hạ, hah... Tôi nghĩ ngài sẽ muốn nghe."
Bởi vì tôi đã chạy bằng tất cả sức lực của mình, nên câu bị cắt ngang bởi bị cắt ngang bởi tiếng thở dốc. Ngoài ra, Kyle nắm lấy eo tôi và đỡ tôi dậy khi tôi loạng choạng tiến đến.
Ôi, tôi sắp chết rồi
Bất giác, tôi lẩm bẩm một mình và nín thở. May mắn thay, sau khi nghỉ ngơi một chút như vậy, hơi thở của tôi bắt đầu dịu lại.
"Mặc dù vậy, ta đang tính tìm ngươi."
"Vậy sao? Ah! Thời điểm lại hoàn hảo đối với tôi!”
[(⌐_⌐)]
Một cửa sổ hệ thống bật lên trước mặt tôi khi tôi cười. Biểu hiện không hài lòng hiện rõ.
Hiểu rồi, hiểu rồi tất cả là nhờ ngươi. Nếu ngươi không nói với ta, ta sẽ không nghĩ đến việc chạy đến ngay.
Ngay sau khi trở thành một con người. Khi tôi chuẩn bị cởi bộ áo lông dâu tây của mình, một cửa sổ hệ thống hiện ra trước mặt tôi.
Một biểu tượng cảm xúc hình còi báo động được đính kèm ở phía trước, và thậm chí còn mắc lỗi đánh máy, và thông báo được gửi là [Nhà của chuột đang bị xâm ┻ phạm].
Tôi hơi nghi ngờ không biết dấu '┻' ở giữa là nhầm lẫn hay cố ý, nhưng nhờ vậy mà tôi đã có thể thay quần áo và chạy thẳng vào phòng làm việc.
Như bạn thấy đấy, nếu muộn một chút, tôi nghĩ hắn đã lộn ngược lâu đài xuống và nói rằng con ma thú đã biến mất một lần nữa... Tôi không thể rời mắt khỏi ngài, thực sự.
"Vậy, tại sao ngài lại tìm tôi?"
Tôi đã biết nhưng giả vờ không biết và cười. Sau đó, Kyle, người đã thả tôi đi, lấy từ trong ngực ra một tấm thiệp mời đám cưới tồi tệ và đưa nó ra trước mặt tôi.
“Đây là thiệp mời dự lễ đính hôn của Sen và Belial. Vì ngươi và Sen là bạn nên ta nghĩ đi cùng nhau sẽ rất hay ”.
“Tất nhiên là tôi phải đi rồi! Còn nữa!"
Giật lấy tấm thiệp cưới, tôi cười toe toét thêm vào.
“Hãy mang theo cả Cashew nữa"
Kyle nhìn tôi với nụ cười trên môi. Nụ cười anh ấm áp đến nỗi khuôn mặt ấy lúc này thật đáng đấm.
Ngược lại, tôi hết lần này đến lần khác nhìn anh ta rồi nhìn cơ thể mình một lần, với khuôn mặt đần ra đến mức không thể đần hơn.
Dâu tây.
Dâu tây! Quả dâu chết tiệt của anh ta!
Đó là một bộ quần áo đan.
Bộ quần áo lông mà tôi nghĩ hắn đã từ bỏ vì thiếu kỹ năng giờ đã được mặc trên người. Và với một quả dâu tây lớn gắn sau lưng và ngực.
Tôi đấm vào ngực mình bằng nắm tay siết chặt.
Thật muốn xé ra luôn nhưng thấy cái bản mặt tươi cười kia thì đành chịu. Kích thước cũng được đo chính xác, và quần áo vừa vặn với tôi như một bộ đồ may sẵn.
Cái này còn phải vấn đề kĩ năng không?
Hay cảm quan của ngài dở tệ?
Không biết có hiểu cảm giác của tôi hay không, mà Kyle nhìn như muốn đem đi khoe với cả lâu đài. Xin đừng. Chuột cũng có liên sỉ.
[(¯ u ¯c) ··· ]
Tôi xóa cửa sổ hệ thống dường như đang cố nhịn cười và bằng cách nào đó cố gắng chuyển mạch suy nghĩ sang hướng tốt. Ngay cả đứa con gái năm tuổi của chú tôi trông cũng có vẻ như sẽ không mặc nó, nhưng dù sao, đây vẫn là thứ cho được vào kho đồ.
Bằng cách đó, tôi không cần phải khỏa thân khi 'Biến hoá', và cũng ấm áp vì nó thậm chí còn có lông. Nhìn kỹ đi, [Chức năng sưởi ấm] cũng được bao gồm trong tùy chọn, vì vậy nó có vẻ tốt hơn so với quần áo lông thú đơn thuần.
Nhược điểm là chỉ có quả dâu tây thêu trên đó.
[Đang có | ❤️ × 15]
[Đang có | ❤️ × 18]
[Đang có | ❤️ × 22]
....Điều này có tốt không ư?
Uh? Rất tốt. Cực kì luôn!
Trái tim chồng chất như tuyết theo đúng nghĩa đen trong khi Kyle cười với tôi. Nhưng hơi lạ là nó tích lũy còn nhiều hơn so với khi tôi tặng anh sô cô la.
Nghiêm túc mà nói, tên nghiện hamster chết tiệt...
Tiếp tục thích đi. Tôi sẽ cần rất nhiều trái tim.
“Ta định nói với cậu ấy trước, nhưng lại không thể tìm thấy người đâu. Vì vậy, hãy để ta nói với ngươi đầu tiên. Vì ngươi rất thân với Sen nên ngươi xứng đáng được nghe.”
- Jie, jjiek. (Ngài đang nói về cái gì? Sao lại có Sen?)
Nói rồi, Kyle lấy ra một lá thư từ trong áo.
Tôi trèo lên bức thư anh ấy đặt xuống và bắt đầu đọc từng chữ được viết ngay ngắn.
“Đó là một thiệp cưới.”
- ChiJjik. (Đúng vậy. Nơi lâu đài tình ái trong mùa vạn vật được ban phước...)
“Của Sen và Belial.”
– Jik. (Phải. Sen và Belli….)
.....Gì?
Tôi dụi mắt bằng bàn chân nhỏ của mình. Và đọc lại lời mời. Sen và Belial. Trái tim được vẽ giữa hai cái tên có màu đỏ.
'....Sắp có vụ mới xảy ra.'
Được rồi. Nó đã đến.
Thật ra, tôi không đáng ngạc nhiên lắm. Thay vào đó, mạch câu chuyện vẫn chảy như tôi biết từ trước.
Trong (Trái tim mùa đông), Sen kết hôn với Belial và trở thành Serena.
Dẫu biết nhưng tin ấy đến sớm hơn tôi tưởng, khiến trái tim nhỏ như hạt đậu của tôi khẽ rung lên.
Sau khi trở thành một con chuột, tim tôi dường như đã yếu đi rất nhiều. Tôi giật mình bởi những điều nhỏ nhặt nhất...
Dù sao đi nữa, tôi đã cảm nhận được điều đó khi nghe tin Belial bị tấn công, nhưng chuyện gì sẽ đến cũng phải đến. Đặc biệt, Sen và Belial, nhân vật chính của (Trái tim mùa đông), dường như càng khó đi chệch khỏi quỹ đạo.
Belial, người đã thoát khỏi chiếc đèn chùm rơi khỏi đầu, đã bị tấn công bởi một nhóm mối đe dọa bí ẩn, rồi chính Sen bằng cách nào đó đã dính líu đến Belial và đến lâu đài hoàng gia.
Tất nhiên, trong trường hợp của Sen... … Mặc dù nó có thể hiểu được.
'Nhưng mà...'
Tôi không muốn đưa ra một câu trả lời sáo rỗng và hiển nhiên với cô ấy, người cả đời chỉ sống với ý định trả thù, rằng một điều như vậy là vô ích hay trả thù sẽ chỉ dẫn đến trả thù nhiều hơn.
Tôi muốn bảo vệ cuộc sống của Sen cũng như của Kyle và tôi muốn tôn trọng lựa chọn của cô ấy. Kết quả là Sen quyết định đến lâu đài hoàng gia với Belial.
“Đã một tuần kể từ khi mọi chuyện hạ nhiệt. Quãng đường đến thủ đô khá xa nên sẽ mất khá nhiều thời gian để đến đó. Thật đau lòng khi phải bỏ ngươi ở lại, nhưng ta sẽ mua cho ngươi rất nhiều đồ ăn vặt mà ngươi không thể nếm thử ở miền Bắc, vì vậy hãy kiên nhẫn chờ đợi”.
Tôi đang chìm trong suy nghĩ, nhưng nhanh chóng ngẩng đầu lên khi nghe những lời cuối cùng của Kyle.
'Ngài đang nói gì vậy? Ngài định bỏ tôi sao?
Không thể. Tuyệt đối không. Ngay cả khi phải bám đằng sau xe ngựa, tôi cũng nhất quyết đi theo.
Tôi có để anh ấy đi một mình khi biết chuyện gì sẽ xảy ra trong lễ đính hôn không? Với các nhân vật chính Sen và Belial, và cả Lorenz, Lâu đài Hoàng gia giống như một bãi mìn đối với Kyle. Điều đó có nghĩa là tôi phải lo lắng về việc chúng sẽ nổ với mỗi bước ngài đi.
- Jjiek! Jiejiek jik! (Này! Đem theo tôi nữa! Đừng đi một mình!)
Tôi níu lấy tay anh bằng cả cơ thể mình.
Kyle như liếm khắp người tôi với đôi mắt chết mê chết mệt, có lẽ nghĩ rằng tôi đang làm những điều dễ thương, rồi nói, “Vâng, vâng. Ta biết mà." Sau khi phun ra những lời nhảm nhí tương tự, anh ta đưa tôi trở lại lồng.
Ah.
Có vẻ như tôi sẽ chết trước khi trở lại làm người.
Tôi ôm ngực và nằm xuống đống mùn cưa.
Con chuột chết tiệt! Không có người nào ở đây có thể hiểu được ngôn ngữ của thú sao?
“Đầu tiên, ta phải đến phòng cậu ấy một lần nữa. Tự chơi đi nhé."
- ......
Đúng!
Nếu không thể theo với Cashew, tôi có thể bám theo với Shu.
Tôi lại bật dậy và vội vàng chui vào hầm trú ẩn. Và khoảnh khắc Kyle nắm lấy tay nắm cửa, tôi đã sử dụng 'Biến hoá'.
Một ánh sáng trắng bao trùm cơ thể tôi, và khi tôi mở mắt ra, đó là căn phòng mà anh ấy đã cho tôi.
"Bên dưới… dâu… ”
Tất nhiên, cùng với chiếc áo len dâu tây anh ấy đan cho tôi.
*
Khi Kyle chuẩn bị rời khỏi cửa, anh ấy cảm thấy có ánh sáng lấp lánh phía sau và dừng bước một lúc. Ta tự hỏi liệu mình có nhìn nhầm không vì nó chỉ thoáng qua, nhưng ta cảm thấy một cảm giác deja vu kỳ lạ.
Điều này đã xảy ra trước đây chưa? Ánh sáng phát nổ như một quả lựu đạn chớp nhoáng rồi biến mất.
"......"
Sau khi nhìn quanh phòng một lúc, Kyle nheo mắt và bước ra khỏi cửa.
Bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng nếu có phù thủy lẻn vào, ta phải tìm ra ngay. Ta không thể yên tâm khi nhớ đến những kẻ lẻn vào trước đó đã cố gắng bắt cóc Cashew.
“Hẳn là chổ này.”
Đây. Gần nhà hamster.
Kyle bắt đầu tìm kiếm trong bán kính xung quanh ngôi nhà của chuột.
Dưới bàn, sau rèm cửa. Anh ta thậm chí còn nhìn vào bên trong và bên dưới các ngăn kéo, nhưng thậm chí không có dấu vết của phép thuật, chứ đừng nói đến một phù thủy.
'Đó có phải là ảo ảnh không?
Ta rất vui nếu đúng như vậy
Anh thở dài và nhìn vào ngôi nhà. Ngôi nhà của chuột hamster, làm bằng màng trong suốt, sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
"Cashew."
Khi đến gần ngôi nhà của hamster, ta muốn nhìn thấy nó một lần nữa.
Kyle hắng giọng và thọc tay vào chuồng chuột. Vì nó không ra ngoài, nên dường như đang ở một nơi ẩn náu nào đó. Bởi vì nó thích những nơi hẹp và tối.
Sau khi lướt qua cầu trượt, xích đu, bánh xe và các vật điêu khắc khác, anh đến chỗ trú ẩn. Bình thường mông của nó sẽ lộ ra, nhưng những ngày này, khi có cơ hội, nó đã chạy bánh xe và giảm cân.
Tất nhiên, thật tuyệt khi Cashew không còn bị mắc vào đường trượt, nhưng việc nhìn nó nhỏ từng ngày cũng không khiến ta cảm thấy dễ chịu cho lắm.
Không chỉ thịt gà luộc mà một số đồ ăn nhiều dầu mỡ cũng vậy. Vì chuột đồng phương bắc là loài ăn tạp.
Ta đang bới mùn cưa và nghĩ vậy.....
"Điện hạ!"
Cạch!
Cánh cửa phòng làm việc mở ra với một tiếng động lớn.
*
Khi tôi đá tung cánh cửa phòng làm việc, không thể lấy lại được hơi thở của mình, tôi thấy Kyle đang đứng trước lồng hamster.
"Shu?"
"Đúng! Chính là tôi!"
Tôi cảm thấy như mình sắp ngất, nhưng không hiểu sao tôi lại trả lời qua loa.
Kyle rút bàn tay ra và tiến lại gần tôi. Tôi quên cả mệt mỏi vội nắm lấy cánh tay anh.
"Cái gì?"
"Chúa ơi… Hah. không, uh. Có việc này,....Điện hạ, hah... Tôi nghĩ ngài sẽ muốn nghe."
Bởi vì tôi đã chạy bằng tất cả sức lực của mình, nên câu bị cắt ngang bởi bị cắt ngang bởi tiếng thở dốc. Ngoài ra, Kyle nắm lấy eo tôi và đỡ tôi dậy khi tôi loạng choạng tiến đến.
Ôi, tôi sắp chết rồi
Bất giác, tôi lẩm bẩm một mình và nín thở. May mắn thay, sau khi nghỉ ngơi một chút như vậy, hơi thở của tôi bắt đầu dịu lại.
"Mặc dù vậy, ta đang tính tìm ngươi."
"Vậy sao? Ah! Thời điểm lại hoàn hảo đối với tôi!”
[(⌐_⌐)]
Một cửa sổ hệ thống bật lên trước mặt tôi khi tôi cười. Biểu hiện không hài lòng hiện rõ.
Hiểu rồi, hiểu rồi tất cả là nhờ ngươi. Nếu ngươi không nói với ta, ta sẽ không nghĩ đến việc chạy đến ngay.
Ngay sau khi trở thành một con người. Khi tôi chuẩn bị cởi bộ áo lông dâu tây của mình, một cửa sổ hệ thống hiện ra trước mặt tôi.
Một biểu tượng cảm xúc hình còi báo động được đính kèm ở phía trước, và thậm chí còn mắc lỗi đánh máy, và thông báo được gửi là [Nhà của chuột đang bị xâm ┻ phạm].
Tôi hơi nghi ngờ không biết dấu '┻' ở giữa là nhầm lẫn hay cố ý, nhưng nhờ vậy mà tôi đã có thể thay quần áo và chạy thẳng vào phòng làm việc.
Như bạn thấy đấy, nếu muộn một chút, tôi nghĩ hắn đã lộn ngược lâu đài xuống và nói rằng con ma thú đã biến mất một lần nữa... Tôi không thể rời mắt khỏi ngài, thực sự.
"Vậy, tại sao ngài lại tìm tôi?"
Tôi đã biết nhưng giả vờ không biết và cười. Sau đó, Kyle, người đã thả tôi đi, lấy từ trong ngực ra một tấm thiệp mời đám cưới tồi tệ và đưa nó ra trước mặt tôi.
“Đây là thiệp mời dự lễ đính hôn của Sen và Belial. Vì ngươi và Sen là bạn nên ta nghĩ đi cùng nhau sẽ rất hay ”.
“Tất nhiên là tôi phải đi rồi! Còn nữa!"
Giật lấy tấm thiệp cưới, tôi cười toe toét thêm vào.
“Hãy mang theo cả Cashew nữa"