Chương 39: Đọc thiệp cưới với tai hamster (2)
"Tại sao? Rất khó để mang theo Cashew vì chúng ta ở xa lâu đài hoàng gia.”
Kyle nhìn tôi ngạc nhiên. Nhận được ánh mắt đó, tôi bình tĩnh cười.
“Mang một con chuột… không, ma thú thì có gì khó khăn? Tại thời điểm này, sẽ không tốt sao nếu đưa nó đến một pháp sư nổi tiếng trong lâu đài hoàng gia, kiểm tra và cho nó ăn thứ gì đó ngon? Điện hạ cũng đang lo lắng về nó mà."
"Hmm."
“Thay vào đó, đừng bao giờ tiêm ma lực! Không, chỉ cần kiểm tra thôi. Dù sao thì ngài có định mang theo không?"
Kyle gật đầu sau một lúc suy nghĩ, rồi lại chìm vào suy nghĩ tiếp.
Dù vậy, anh ấy nói rằng anh coi nó là cả tính mạng của mình, bây giờ chỉ cần nhìn vẻ mặt của anh, tôi có thể đoán được trong đầu đang nghĩ gì.
Bây giờ anh ấy đang cân nhắc nên cho Cashew vào lồng nào, đặt đệm nào và đóng gói đồ ăn nhẹ nào. Nếu nhìn vào đôi mắt dịu dàng hay miệng nhếch lên kia, có lẽ là như vậy.
'Thích nhưng không muốn thể hiện sao.'
Tôi mỉm cười gật đầu hài lòng.
Với điều này, cả Cashew và Shu đều có thể lên xe ngựa đến hoàng cung. Vấn đề là, thủ đô hoàn toàn không phải là quãng đường mà có thể đi trong vài giờ.
'Hệ thống. Mở cửa hàng đi'
Như để đáp lại lời nói của tôi, cửa sổ hệ thống màu xanh lấp lánh hiện lên.
Chẳng mấy chốc, những món đồ ngon và đẹp mắt đã bày ra trước mặt tôi. Tôi đã từng cảm thấy điều này trước đây, nhưng càng sử dụng nhiều trái tim và phép màu, cửa hàng dường như càng nhiều màu sắc.
' Ngươi cũng vất vả rồi.'
Nhìn nó thức trắng đêm mỗi khi cập nhật, khoé mắt tôi ứa nước vì hình ảnh của mình khi làm game cứ ùa về đây.
Người ta nói rằng lập trình viên là sinh vật sống về đêm khi hoạt động lúc trời tối nhiều hơn ngày, nhưng tôi đã phải chịu rất nhiều căng thẳng từ cuộc sống như vậy. Mọi người nên được nhìn thấy ánh sáng thường xuyên. Lúc đó, tôi sẽ không thấy lạ nếu thấy vài cây nấm mốc trên người.
Nhưng thật không may, cuối cùng tôi lại xuyên vài một con vật sống về đêm. Đời không như mơ mà.
Với một tiếng thở dài, tôi gạt đi những suy nghĩ của mình và lật qua các trang của cửa hàng. Lúc đầu chỉ có một hoặc hai trang, nhưng bây giờ là bốn.
Hãy xem nào. Tôi phải tiết kiệm số lượng phép màu nhiều nhất có thể, nhưng tôi cũng có sự biết ơn, vì vậy hãy bắt đầu với việc mua sắm bằng mắt.
'Ồ. Trông ngon quá. Cái này nữa.'
Có vẻ như tất cả các món tráng miệng làm từ các loại hạt. Về thức ăn, tôi chỉ quen với những thứ như súp hay hamburger, nên tôi thường cứ nhìn vào những món ăn được trang trí mà không hề nhận ra.
Tại sao, thức ăn trông ngon cũng có vị ngon. Tất nhiên, bánh quy và bánh mì mà Kyle chuẩn bị rất ngon, nhưng tôi muốn thử mấy món tráng miệng đẹp mắt...
'Đợi đã. Đó có phải là lý do tại sao ngươi làm cho nó như thế này?'
Khi tôi nheo mắt lại và nhìn vào nó, một cửa sổ hệ thống hiện ra từ không trung.
[⚈ _⚈]
Tốt thôi, tốt thôi.
Dù sao tôi cũng không sống bằng cách nhìn chỉ vào hình dáng.
Tôi đang vẫy tay một cách thô bạo và đột nhiên nhận ra một món đồ khiến tôi chú ý. Như thể nó đã được cập nhật lần này, có một nhãn [MỚI] lớn được gắn trên đầu.
MỚI! [Kẹo toffee hạt dẻ cười khẩn cấp x5 | Tiêu hao giá trị kỳ diệu 0,5% | Phát hiện sinh vật đang đến gần khi ngậm kẹo trong miệng.]
Đó là một vật phẩm tốt bao gồm 5 viên kẹo với 0,5% giá trị thần kỳ. Ngoài ra, nó sẽ rất hiệu quả, vì vậy một khi mua, nó sẽ hữu ích bất cứ lúc nào.
Không ngần ngại, tôi mua ngay. Những viên kẹo nhỏ được bọc riêng lẻ vị caramel sẽ ngọt ngào tan chảy khi bạn cho vào miệng. Ngay cả khi tôi muốn ăn nó ngay lập tức, tôi đã kìm lại.
"Ngươi xong chưa?"
"Hả?"
“Ngươi cứ chỉ tay vào không trung."
"......"
Tôi im thít.
Tin tốt là Kyle không bắt tôi giải thích. Giờ thì ngài quyết định lờ đi rồi à? Bởi vì tôi làm rất nhiều điều kỳ lạ... …. Không biết là may mắn hay xui xẻo nữa.
“Ta sẽ chuẩn bị quần áo với kích cỡ như trước đây.”
“Ngài muốn chuẩn bị cả đồ của tôi sao? Tôi ổn."
“Trong lâu đài hoàng gia, việc phớt lờ ai đó bằng vẻ ngoài của họ là điều bình thường. Quần áo hằng ngày của ngươi sẽ không đủ.”
Giọng của Kyle rất bình tĩnh, nhưng tôi không thể nghe thấy nó một cách bình thường.
Biết chứ. Tôi biết rõ hơn bất cứ ai. Đây là những gì bản thân Kyle đã trải qua và là cách các quý tộc của lâu đài hoàng gia đối xử với các thành viên của phương Bắc.
Bỏ qua tác phẩm gốc, tôi cũng đã từng bị đối xử như vậy. Dù sao thì những thứ tôi có so với lứa tuổi của mình không thể sánh được với tiêu chuẩn.
Tôi xoa xoa gáy và gật đầu. Nó không phải là một cái gì đó để xấu hổ. Rốt cuộc, điều này có liên quan đến danh dự của Kyle.
"Vậy, cảm ơn ngài."
"Không sao."
Hai tuần nữa là đến lễ đính hôn của Sen và Belial.
Đó là quá đủ thời gian để chuẩn bị
*
“Đặt cái này ở kia, ah, cái đó thì bên này."
“Đi đến lâu đài hoàng gia mất bao lâu?”
"Ngay cả khi tôi biết là không bao giờ được đến, tôi sẽ không thể đi trong một năm!"
“Giữ dây cương. Kiểm tra toa xe một lần nữa!"
Từ sáng sớm, lâu đài Blake đúng nghĩa là một cái chợ. Ngay cả tôi, người không thể bị đánh thức kể cả khi hàng xóm có đám cưới, cũng thức dậy vào sáng sớm.
Tôi nhìn chằm chằm qua khe hở trên tấm rèm mà ánh sáng lọt qua. Trời vẫn còn tối, nên tôi tự hỏi liệu đã sáu giờ chưa.
– Jji. (Chỉ hôm nay thôi.)
Tôi bật người lên và vươn vai. Và thực sự miễn cưỡng, tôi mặc chiếc áo len dâu tây tự làm của Kyle mà tôi đã giấu trong góc lồng.
Tất nhiên, tay chân tôi ngắn nên chỉ lăn lộn trên mùn cưa vài lần là tôi có thể mặc vào. Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, kích thước thực sự rất vừa vặn.
- Jjiii... …. (Ehh. Tôi không bao giờ thích nổi thứ này mà.)
Vuốt lại chiếc áo len lộn xộn, tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa một lúc trước khi sử dụng 'Biến hoá'.
Kyle dường như chưa có thời gian để để ý đến tôi. Chà, ôm cái lồng hamster trong tay mà chỉ huy thì ngại thật. Nếu không, thì vẫn có tôi ở trong thấy vậy.
'Được rồi...'
Tôi sử dụng biến hình ở một góc.
Khi tôi khẽ mở mắt trong ánh sáng rực rỡ, tôi đang ở trong một căn phòng quen thuộc. Quần áo mà Kyle đã chuẩn bị được đặt ngay ngắn trên giường.
Tôi cởi áo len, cho vào kho và thay bộ đồ đó.
Tấm lụa mỏng manh nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể tôi và duyên dáng chảy xuống. Không có trang trí hào nhoáng, nhưng nó chắc chắn toát lên vẻ sang trọng. Ngay cả số tiền đổ vào từng sợi chỉ vàng này cũng không cảm thấy lãng phí.
'Chiếc quần vừa vặn hoàn hảo ở eo.'
Khi ngắm mình trước gương, tôi nhướng mày với một ý nghĩ bất chợt.
"....Làm thế nào để ngài biết kích thước của tôi?"
Tôi là một người mà anh ấy không thực sự hiểu. Không thể lén đo trong lúc tôi ngủ được, và cũng chưa bao giờ hỏi tôi về việc này.
(Nhìn nhiều là đoán được:v)
Rồi một tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi quay lại và mở cửa. Bên ngoài, người hầu quen thuộc đứng ở phía trước, không giấu được vẻ mặt hưng phấn.
“Kyle Điện hạ bảo tôi mang theo ngài ma pháp sư đến.”
"Ah. Cảm ơn. Nhưng trước đó, tôi cần ghé qua chỗ này đã.”
"Vâng?"
Tôi dẫn đường đến phòng làm việc cùng với người hầu đang chớp mắt ngạc hiện. Sau đó, tôi trải tấm vải đen đã chuẩn bị trước, phủ kín nhà của chú chuột và ôm nó vào lòng.
Bây giờ, có một thứ tuyệt đối phải mua. Chắc chắn ít nhất nửa ngày.
"Đi nào."
Người hầu, người đã nhìn tôi từ đầu đến cuối, vội vàng di chuyển đổi chân của mình trong khi nghiêng đầu.
Tôi đi theo anh ta và kiểm tra trình đồ của mình. Tôi đã mua một vài chiếc bánh quy và kẹo ngày hôm qua, giờ chỉ còn 20%.
Đây cũng là một kỳ tích đạt được nhờ vào việc bánh quy giảm giá bằng cách cướp hệ thống. Vì thế mà suốt ngày tôi phải nhận những lời phàn nàn từ hệ thống chứ không phải phản đối.
[( ¯ヘ¯)]
Này. Lâu lâu giảm giá không được sao?
...Đây đâu phải là nơi tôi lao đầu vào kiếm sống chỉ để cho mình đâu.
“Ngài có thể lên cỗ xe này.”
Người hầu đưa tôi ra ngoài cúi đầu vội vã rời đi. Thấy bước chân anh ta nhẹ tênh như sắp bay đi, hình như cũng sắp lên xe ngựa đến thủ đô
Nhưng. Từ những gì tôi nghe được, đến thủ đô phải mất tận một năm. Thậm chí không dừng giữa ngày. Anh ấy nói rằng nơi đó và miền Bắc có khí hậu và bầu không khí hoàn toàn trái ngược nhau vì ở rất xa, vì vậy có cảm giác như họ đang đến một đất nước xa lạ. Kyle nói tôi, tất nhiên.
"Shu."
"Wow!"
Tôi thực sự đã nhảy lên. Cảm giác như thể trái tim tôi đang đập thình thịch và chuẩn bị phi ra ngoài.
Tôi quay đầu lại và thấy Kyle đang nhìn tôi chằm chằm.
“Hãy ra ra hiệu cho tôi trước đi chứ, ra hiệu!”
“Ta không biết là ngươi có thể nhảy cao như vậy đấy.”
"Ah! Thật là! Đừng chế giễu tôi.”
Khi tôi lầm bầm trong im lặng, anh ấy choàng một chiếc áo choàng quanh vai tôi và cười khẽ.
“Ta cho người gọi ngươi, nhưng ta đã nghĩ họ sẽ phải đi vòng quanh lâu đài một hoặc hai lần. Ngươi đã ở trong phòng sao?"
“Có người thậm chí còn chuẩn bị quần áo cho tôi, tất nhiên. Ah. Tôi cũng mang theo Cashew. Không cần đến phòng làm việc đâu.”
Tôi liếc nhìn cái lồng trong tay và nắm chặt tấm vải. Không bao giờ mở nó. Thậm chí đừng nghĩ đến việc động vào nó.
“Ngươi vất vả rồi. Ta sẽ lấy...”
Kyle với tay tới lồng chuột. Tôi trượt đi và quay người lại.
"Không đời nào. Chỉ cần tôi ôm nó là đủ, đúng không? Cũng không phải ngài chỉ chơi cả quãng đường, vậy nên cứ lo việc của ngài đi.”
“Vậy thì, chỉ liếc thôi……
"Đừng! Bây giờ là mấy giờ! Đừng làm phiền giấc ngủ của nó. Ma thú cũng có thời gian biểu nghiêm ngặt đấy ”
Tôi vội đẩy mình vào toa xe để Kyle không bị chú ý nữa. Sau đó, tôi ngồi xuống và ôm cái lồng trong tay như thể đang giữ hũ vàng.
Kyle, người theo sau tôi, thấy vậy và ngồi xuống đối diện với tôi.
“Ta sẽ không ăn cắp nó, vì vậy ngươi có thể thư giãn.”
"Thật sao?"
"....Ta đã lừa ngươi bao giờ chưa?"
Tôi đoán là như vậy. Tôi không thể chịu được khi nói điều đó và thả lỏng tay và vai.
Vai của tôi, vốn đã căng lên trong suốt thời gian, cảm thấy ê ẩm. Khi tôi đang loay hoay tìm cách giải quyết nó với một tiếng càu nhàu, anh ấy đột nhiên lấy ra một chiếc túi.
“Tuy nhiên, phải cho nó thức ăn...."
"Để tôi!"
Tôi ép mình về phía cửa sổ như một viên đạn. Khi tôi lườm với ánh mắt cảnh giác, anh ấy phá lên cười.
"....Ngươi có ổn không?"
Còn trêu chọc được sao, đồ khốn?
Ngay sau đó, khuôn mặt của Kyle nghiêng đi một góc 30 độ có lẻ, chỉ để lại một nụ cười điềm tĩnh. Đặt tay lên cằm, anh nhìn thẳng vào tôi và mở miệng.
"Ta có cảm giác thoải mái khi ở bên ngươi."
Cùng lúc ấy, xe ngựa bắt đầu di chuyển, và làn gió nhẹ thổi qua cửa sổ nhỏ đang mở hé. Tôi cũng chống tay lên đôi má phồng ra của mình và quay đi.
Có vẻ như chóp tai tôi vẫn còn nóng.
Mặc dù gió lạnh lùa vào.
Kyle nhìn tôi ngạc nhiên. Nhận được ánh mắt đó, tôi bình tĩnh cười.
“Mang một con chuột… không, ma thú thì có gì khó khăn? Tại thời điểm này, sẽ không tốt sao nếu đưa nó đến một pháp sư nổi tiếng trong lâu đài hoàng gia, kiểm tra và cho nó ăn thứ gì đó ngon? Điện hạ cũng đang lo lắng về nó mà."
"Hmm."
“Thay vào đó, đừng bao giờ tiêm ma lực! Không, chỉ cần kiểm tra thôi. Dù sao thì ngài có định mang theo không?"
Kyle gật đầu sau một lúc suy nghĩ, rồi lại chìm vào suy nghĩ tiếp.
Dù vậy, anh ấy nói rằng anh coi nó là cả tính mạng của mình, bây giờ chỉ cần nhìn vẻ mặt của anh, tôi có thể đoán được trong đầu đang nghĩ gì.
Bây giờ anh ấy đang cân nhắc nên cho Cashew vào lồng nào, đặt đệm nào và đóng gói đồ ăn nhẹ nào. Nếu nhìn vào đôi mắt dịu dàng hay miệng nhếch lên kia, có lẽ là như vậy.
'Thích nhưng không muốn thể hiện sao.'
Tôi mỉm cười gật đầu hài lòng.
Với điều này, cả Cashew và Shu đều có thể lên xe ngựa đến hoàng cung. Vấn đề là, thủ đô hoàn toàn không phải là quãng đường mà có thể đi trong vài giờ.
'Hệ thống. Mở cửa hàng đi'
Như để đáp lại lời nói của tôi, cửa sổ hệ thống màu xanh lấp lánh hiện lên.
Chẳng mấy chốc, những món đồ ngon và đẹp mắt đã bày ra trước mặt tôi. Tôi đã từng cảm thấy điều này trước đây, nhưng càng sử dụng nhiều trái tim và phép màu, cửa hàng dường như càng nhiều màu sắc.
' Ngươi cũng vất vả rồi.'
Nhìn nó thức trắng đêm mỗi khi cập nhật, khoé mắt tôi ứa nước vì hình ảnh của mình khi làm game cứ ùa về đây.
Người ta nói rằng lập trình viên là sinh vật sống về đêm khi hoạt động lúc trời tối nhiều hơn ngày, nhưng tôi đã phải chịu rất nhiều căng thẳng từ cuộc sống như vậy. Mọi người nên được nhìn thấy ánh sáng thường xuyên. Lúc đó, tôi sẽ không thấy lạ nếu thấy vài cây nấm mốc trên người.
Nhưng thật không may, cuối cùng tôi lại xuyên vài một con vật sống về đêm. Đời không như mơ mà.
Với một tiếng thở dài, tôi gạt đi những suy nghĩ của mình và lật qua các trang của cửa hàng. Lúc đầu chỉ có một hoặc hai trang, nhưng bây giờ là bốn.
Hãy xem nào. Tôi phải tiết kiệm số lượng phép màu nhiều nhất có thể, nhưng tôi cũng có sự biết ơn, vì vậy hãy bắt đầu với việc mua sắm bằng mắt.
'Ồ. Trông ngon quá. Cái này nữa.'
Có vẻ như tất cả các món tráng miệng làm từ các loại hạt. Về thức ăn, tôi chỉ quen với những thứ như súp hay hamburger, nên tôi thường cứ nhìn vào những món ăn được trang trí mà không hề nhận ra.
Tại sao, thức ăn trông ngon cũng có vị ngon. Tất nhiên, bánh quy và bánh mì mà Kyle chuẩn bị rất ngon, nhưng tôi muốn thử mấy món tráng miệng đẹp mắt...
'Đợi đã. Đó có phải là lý do tại sao ngươi làm cho nó như thế này?'
Khi tôi nheo mắt lại và nhìn vào nó, một cửa sổ hệ thống hiện ra từ không trung.
[⚈ _⚈]
Tốt thôi, tốt thôi.
Dù sao tôi cũng không sống bằng cách nhìn chỉ vào hình dáng.
Tôi đang vẫy tay một cách thô bạo và đột nhiên nhận ra một món đồ khiến tôi chú ý. Như thể nó đã được cập nhật lần này, có một nhãn [MỚI] lớn được gắn trên đầu.
MỚI! [Kẹo toffee hạt dẻ cười khẩn cấp x5 | Tiêu hao giá trị kỳ diệu 0,5% | Phát hiện sinh vật đang đến gần khi ngậm kẹo trong miệng.]
Đó là một vật phẩm tốt bao gồm 5 viên kẹo với 0,5% giá trị thần kỳ. Ngoài ra, nó sẽ rất hiệu quả, vì vậy một khi mua, nó sẽ hữu ích bất cứ lúc nào.
Không ngần ngại, tôi mua ngay. Những viên kẹo nhỏ được bọc riêng lẻ vị caramel sẽ ngọt ngào tan chảy khi bạn cho vào miệng. Ngay cả khi tôi muốn ăn nó ngay lập tức, tôi đã kìm lại.
"Ngươi xong chưa?"
"Hả?"
“Ngươi cứ chỉ tay vào không trung."
"......"
Tôi im thít.
Tin tốt là Kyle không bắt tôi giải thích. Giờ thì ngài quyết định lờ đi rồi à? Bởi vì tôi làm rất nhiều điều kỳ lạ... …. Không biết là may mắn hay xui xẻo nữa.
“Ta sẽ chuẩn bị quần áo với kích cỡ như trước đây.”
“Ngài muốn chuẩn bị cả đồ của tôi sao? Tôi ổn."
“Trong lâu đài hoàng gia, việc phớt lờ ai đó bằng vẻ ngoài của họ là điều bình thường. Quần áo hằng ngày của ngươi sẽ không đủ.”
Giọng của Kyle rất bình tĩnh, nhưng tôi không thể nghe thấy nó một cách bình thường.
Biết chứ. Tôi biết rõ hơn bất cứ ai. Đây là những gì bản thân Kyle đã trải qua và là cách các quý tộc của lâu đài hoàng gia đối xử với các thành viên của phương Bắc.
Bỏ qua tác phẩm gốc, tôi cũng đã từng bị đối xử như vậy. Dù sao thì những thứ tôi có so với lứa tuổi của mình không thể sánh được với tiêu chuẩn.
Tôi xoa xoa gáy và gật đầu. Nó không phải là một cái gì đó để xấu hổ. Rốt cuộc, điều này có liên quan đến danh dự của Kyle.
"Vậy, cảm ơn ngài."
"Không sao."
Hai tuần nữa là đến lễ đính hôn của Sen và Belial.
Đó là quá đủ thời gian để chuẩn bị
*
“Đặt cái này ở kia, ah, cái đó thì bên này."
“Đi đến lâu đài hoàng gia mất bao lâu?”
"Ngay cả khi tôi biết là không bao giờ được đến, tôi sẽ không thể đi trong một năm!"
“Giữ dây cương. Kiểm tra toa xe một lần nữa!"
Từ sáng sớm, lâu đài Blake đúng nghĩa là một cái chợ. Ngay cả tôi, người không thể bị đánh thức kể cả khi hàng xóm có đám cưới, cũng thức dậy vào sáng sớm.
Tôi nhìn chằm chằm qua khe hở trên tấm rèm mà ánh sáng lọt qua. Trời vẫn còn tối, nên tôi tự hỏi liệu đã sáu giờ chưa.
– Jji. (Chỉ hôm nay thôi.)
Tôi bật người lên và vươn vai. Và thực sự miễn cưỡng, tôi mặc chiếc áo len dâu tây tự làm của Kyle mà tôi đã giấu trong góc lồng.
Tất nhiên, tay chân tôi ngắn nên chỉ lăn lộn trên mùn cưa vài lần là tôi có thể mặc vào. Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, kích thước thực sự rất vừa vặn.
- Jjiii... …. (Ehh. Tôi không bao giờ thích nổi thứ này mà.)
Vuốt lại chiếc áo len lộn xộn, tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa một lúc trước khi sử dụng 'Biến hoá'.
Kyle dường như chưa có thời gian để để ý đến tôi. Chà, ôm cái lồng hamster trong tay mà chỉ huy thì ngại thật. Nếu không, thì vẫn có tôi ở trong thấy vậy.
'Được rồi...'
Tôi sử dụng biến hình ở một góc.
Khi tôi khẽ mở mắt trong ánh sáng rực rỡ, tôi đang ở trong một căn phòng quen thuộc. Quần áo mà Kyle đã chuẩn bị được đặt ngay ngắn trên giường.
Tôi cởi áo len, cho vào kho và thay bộ đồ đó.
Tấm lụa mỏng manh nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể tôi và duyên dáng chảy xuống. Không có trang trí hào nhoáng, nhưng nó chắc chắn toát lên vẻ sang trọng. Ngay cả số tiền đổ vào từng sợi chỉ vàng này cũng không cảm thấy lãng phí.
'Chiếc quần vừa vặn hoàn hảo ở eo.'
Khi ngắm mình trước gương, tôi nhướng mày với một ý nghĩ bất chợt.
"....Làm thế nào để ngài biết kích thước của tôi?"
Tôi là một người mà anh ấy không thực sự hiểu. Không thể lén đo trong lúc tôi ngủ được, và cũng chưa bao giờ hỏi tôi về việc này.
(Nhìn nhiều là đoán được:v)
Rồi một tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi quay lại và mở cửa. Bên ngoài, người hầu quen thuộc đứng ở phía trước, không giấu được vẻ mặt hưng phấn.
“Kyle Điện hạ bảo tôi mang theo ngài ma pháp sư đến.”
"Ah. Cảm ơn. Nhưng trước đó, tôi cần ghé qua chỗ này đã.”
"Vâng?"
Tôi dẫn đường đến phòng làm việc cùng với người hầu đang chớp mắt ngạc hiện. Sau đó, tôi trải tấm vải đen đã chuẩn bị trước, phủ kín nhà của chú chuột và ôm nó vào lòng.
Bây giờ, có một thứ tuyệt đối phải mua. Chắc chắn ít nhất nửa ngày.
"Đi nào."
Người hầu, người đã nhìn tôi từ đầu đến cuối, vội vàng di chuyển đổi chân của mình trong khi nghiêng đầu.
Tôi đi theo anh ta và kiểm tra trình đồ của mình. Tôi đã mua một vài chiếc bánh quy và kẹo ngày hôm qua, giờ chỉ còn 20%.
Đây cũng là một kỳ tích đạt được nhờ vào việc bánh quy giảm giá bằng cách cướp hệ thống. Vì thế mà suốt ngày tôi phải nhận những lời phàn nàn từ hệ thống chứ không phải phản đối.
[( ¯ヘ¯)]
Này. Lâu lâu giảm giá không được sao?
...Đây đâu phải là nơi tôi lao đầu vào kiếm sống chỉ để cho mình đâu.
“Ngài có thể lên cỗ xe này.”
Người hầu đưa tôi ra ngoài cúi đầu vội vã rời đi. Thấy bước chân anh ta nhẹ tênh như sắp bay đi, hình như cũng sắp lên xe ngựa đến thủ đô
Nhưng. Từ những gì tôi nghe được, đến thủ đô phải mất tận một năm. Thậm chí không dừng giữa ngày. Anh ấy nói rằng nơi đó và miền Bắc có khí hậu và bầu không khí hoàn toàn trái ngược nhau vì ở rất xa, vì vậy có cảm giác như họ đang đến một đất nước xa lạ. Kyle nói tôi, tất nhiên.
"Shu."
"Wow!"
Tôi thực sự đã nhảy lên. Cảm giác như thể trái tim tôi đang đập thình thịch và chuẩn bị phi ra ngoài.
Tôi quay đầu lại và thấy Kyle đang nhìn tôi chằm chằm.
“Hãy ra ra hiệu cho tôi trước đi chứ, ra hiệu!”
“Ta không biết là ngươi có thể nhảy cao như vậy đấy.”
"Ah! Thật là! Đừng chế giễu tôi.”
Khi tôi lầm bầm trong im lặng, anh ấy choàng một chiếc áo choàng quanh vai tôi và cười khẽ.
“Ta cho người gọi ngươi, nhưng ta đã nghĩ họ sẽ phải đi vòng quanh lâu đài một hoặc hai lần. Ngươi đã ở trong phòng sao?"
“Có người thậm chí còn chuẩn bị quần áo cho tôi, tất nhiên. Ah. Tôi cũng mang theo Cashew. Không cần đến phòng làm việc đâu.”
Tôi liếc nhìn cái lồng trong tay và nắm chặt tấm vải. Không bao giờ mở nó. Thậm chí đừng nghĩ đến việc động vào nó.
“Ngươi vất vả rồi. Ta sẽ lấy...”
Kyle với tay tới lồng chuột. Tôi trượt đi và quay người lại.
"Không đời nào. Chỉ cần tôi ôm nó là đủ, đúng không? Cũng không phải ngài chỉ chơi cả quãng đường, vậy nên cứ lo việc của ngài đi.”
“Vậy thì, chỉ liếc thôi……
"Đừng! Bây giờ là mấy giờ! Đừng làm phiền giấc ngủ của nó. Ma thú cũng có thời gian biểu nghiêm ngặt đấy ”
Tôi vội đẩy mình vào toa xe để Kyle không bị chú ý nữa. Sau đó, tôi ngồi xuống và ôm cái lồng trong tay như thể đang giữ hũ vàng.
Kyle, người theo sau tôi, thấy vậy và ngồi xuống đối diện với tôi.
“Ta sẽ không ăn cắp nó, vì vậy ngươi có thể thư giãn.”
"Thật sao?"
"....Ta đã lừa ngươi bao giờ chưa?"
Tôi đoán là như vậy. Tôi không thể chịu được khi nói điều đó và thả lỏng tay và vai.
Vai của tôi, vốn đã căng lên trong suốt thời gian, cảm thấy ê ẩm. Khi tôi đang loay hoay tìm cách giải quyết nó với một tiếng càu nhàu, anh ấy đột nhiên lấy ra một chiếc túi.
“Tuy nhiên, phải cho nó thức ăn...."
"Để tôi!"
Tôi ép mình về phía cửa sổ như một viên đạn. Khi tôi lườm với ánh mắt cảnh giác, anh ấy phá lên cười.
"....Ngươi có ổn không?"
Còn trêu chọc được sao, đồ khốn?
Ngay sau đó, khuôn mặt của Kyle nghiêng đi một góc 30 độ có lẻ, chỉ để lại một nụ cười điềm tĩnh. Đặt tay lên cằm, anh nhìn thẳng vào tôi và mở miệng.
"Ta có cảm giác thoải mái khi ở bên ngươi."
Cùng lúc ấy, xe ngựa bắt đầu di chuyển, và làn gió nhẹ thổi qua cửa sổ nhỏ đang mở hé. Tôi cũng chống tay lên đôi má phồng ra của mình và quay đi.
Có vẻ như chóp tai tôi vẫn còn nóng.
Mặc dù gió lạnh lùa vào.