Chương : 2
22h.Phòng hồi sức đặc biệt
Một cô gái nằm hôn mê trên giường bệnh, bác sĩ nói cô vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm, hiện tại bất cứ lúc nào cô cũng có thể ra đi, nhưng mà làm sao ai biết được cô bất tỉnh nhưng cô cùng tỉnh táo, cô có thể nghe, có thể hiểu, có thể cảm nhận, cũng có thể đau lòng.
“Cao Quỳnh Phương, mình không trách cậu nữa cậu tỉnh lại đi có được không?” – Triệu Minh Minh giàn giụa nước mắt, cầm chặt tay Cao Quỳnh Phương nghẹn ngào. Trên đời này, Triệu Minh Minh chỉ có hai người chị em là Cao Quỳnh Phương và Dương Băng Vũ, dù cô có giận như thế nào thì họ mãi mãi là chị em tốt của cô, tình yêu không có cũng không sao, Triệu Minh Minh chỉ hi vọng Cao Quỳnh Phương có thể tỉnh lại, cô sẵn sàng đem tất cả cho cô.
“Mình thật sự rất nhớ cậu, rất nhớ Phương tỷ hung dữ luôn bảo vệ cho mình, mình biết cậu nghe được mà, mình cũng tin cậu có thể ngồi dậy mà có đúng không?”
Dĩ nhiên là cô có thể nghe được nhưng mà Triệu Minh Minh, cậu nói đi bây giờ cô phải làm sao đây, nằm bất động trên giường ngoài việc nghe cô không thể làm được gì nữa, cô rất khó chịu, cũng rất sợ hãi, cô sợ mình vĩnh viễn không thể ngồi dậy, ngày mai của cô sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi ở chỗ này.
Triệu Minh Minh rời khỏi không bao lâu thì Trình Tử Khiêm đến, anh nắm lấy tay cô, bàn tay ấy dường như chay sạn hơn nhiều, có lẽ mấy ngày nay anh rất vất vả để lo toan ổn thỏa mọi việc. Trình Tử Khiêm không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm chặt bàn tay cô, anh muốn cho cô thêm sức mạnh cũng để cho bản thân mình thêm một chút yên bình.
“Anh phải nói gì đây? Anh cũng không biết nhưng mà anh lại không thể ngồi ở nhà, anh rất sợ, sợ ngày mai thức dậy sẽ không còn em trên cuộc đời này nữa. Quỳnh Phương, em có biết không? Nhiều lúc anh thật sự rất ghen tỵ với Khải Phong, anh là người gặp em trước, là người thích em trước, còn mặc kệ thời gian mà thích em hơn mười mấy năm, nhưng mà em chưa từng để ý tới tình cảm của anh, em chỉ chung thủy với một mình cậu ấy, chỉ thích một mình cậu ấy.”
“Bao nhiêu năm qua, hai người hợp tan tan hợp biết bao nhiêu lần, cũng là bao nhiêu lần hi vọng của anh được đốt lên rồi tàn lụi, nhưng mà bây giờ anh biết mình cần gì rồi, anh muốn được chính tay anh giao em cho cậu ấy, muốn nhìn em được hạnh phúc, được vui vẻ, chỉ như vậy anh mới có thể an lòng.”
Tại sao anh phải như vậy? Nếu như ngày đó anh không gặp cô, nếu như anh không dính líu gì tới cô thì có phải giờ anh đang rất hạnh phúc không? Tại sao định mệnh lại bắt một người đàn ông tốt như anh gặp phải con người rắc rối như cô. Cuộc đời cô lận đận là số mệnh sắp đặt nhưng tại sao lại lôi kéo những người cô yêu thương nhất vào những nỗi đau đó. Cô rất muốn vươn tay ôm lấy anh, cô muốn khóc thật lâu trên vai anh, muốn nói với anh hai từ xin lỗi, nhưng làm sao có thể? Giọt nước mắt theo khóe mi cô lặng lẽ rơi xuống, Trình Tử Khiêm làm sao anh biết là cô cũng từng rung động, cũng từng nghĩ sẽ cùng anh thử yêu một lần nhưng có rất nhiều thứ ép cô phải đẩy nó ra khỏi trí óc mình, cô luôn tự nói với bản thân không được, cô và Trình Tử Khiêm tuyệt đối không được.
Đã hơn 12h khuya, có lẽ Trình Tử Khiêm là vị khách cuối cùng tới thăm cô. Nhưng tận sâu trong trái tim cô vẫn lặng lẽ đợi một người, có thể anh sẽ không tới nhưng cô vẫn sẽ đợi bởi trái tim chắp vá này vĩnh viễn tồn tại vì anh. Nhưng mà liệu trái tim anh còn có cô khi mà cô đã cho anh quá nhiều nỗi đau, quá nhiều vết thương, có phải đối diện với cô luôn làm vết thương anh nhói đau. Chính vì thế cô không thể trách anh, là chính cô vứt bỏ tình yêu của anh dành cho cô, nhưng cô rất nhớ anh, cô rất cần hơi ấm của anh, rất cần vòng tay của anh, cũng rất cần anh hạnh phúc, cô mong anh có thể vui vẻ mà sống quãng đời còn lại, còn cô, Cao Quỳnh Phương sẽ lặng lẽ yêu anh, lặng lẽ giấu những kỉ niệm đẹp cho một mình cô, chỉ mình cô thôi.
20 năm trước. Trại mồ côi.
“Ui da…….” Trái banh từ trên không trung nhắm thẳng Triệu Minh Minh mà bay xuống, xem ra lực đá trái banh này không nhẹ nên vầng trán của Triệu Minh Minh sưng đỏ lên, cô ngồi bệt xuống đât khóc toáng lên.
Những đứa trẻ khác thấy vậy cũng bắt đầu náo loạn.
“Phương tỷ, có yêu quái.”
Một cô nhóc mặt mày nhăn nhó không biết chui từ đâu ra, đứng bên cạnh Triệu Minh Minh với thái độ vô cùng tức giận.
“Yêu quái đâu?”
“Sân trước.” Cả đám nhóc đồng loạt chỉ tay ra phái cổng.
Vậy là cả bọn trẻ với cô nhóc bé con kia dẫn đầu hùng hổ tiến ra cổng trước để truy tìm con “yêu quái” kia. Nhưng mà sân trước vô cùng tĩnh lặng, không một dấu tích nào của “yêu quái” to lớn, ngược lại chỉ có một cậu bé ăn mặc sang trọng đang cười khoái chí.
“Cậu, đá trái banh đó phải không?” - Cô nhóc chỉ thẳng mặt cậu bé, bực dọc hỏi.
“Thì sao?” – Cậu bé kia vô vùng bình thản, thách thức hỏi lại.
“Tôi muốn cậu phải xin lỗi Minh Minh.”
“Tôi xin lỗi cậu ấy?” – Cậu nhóc chỉ tay vào Triệu Minh Minh đang khóc thút thít sau lưng cô nhóc, rồi phá lên cười.
“Được, vậy tôi hỏi cậu một câu nếu cậu trả lời không được thì cậu phải xin lỗi cậu ấy.”
“Được.” – Cậu bé này vô cùng tự tin với chỉ số IQ của mình, không do dự trả lời.
Cô nhóc cười lém lỉnh, rồi tiến thẳng về phía trước sát mặt cậu bé, hỏi “Ở đây, có một tên vô cùng xấc láo, vô cùng đáng ghét, vô cùng bất lịch sự, gây lỗi lại không nhận, mặc bộ đồ tây đứng trước mặt tôi, cậu có biết đó là ai không?”
Cậu bé tự tin vừa rồi nhất thời cứng họng, chẳng phải người đó chính là cậu sao, nhưng mà làm sao cậu có thể tự nói mình ra. Nhìn biểu hiện cứng đơ của cậu, bọn trẻ phá lên cười.
“Cậu thua rồi.” – Cô nhóc đảo qua đảo lại, chỉ tay vào Triệu Minh Minh hàm ý kêu cậu thực hiện lời giao kèo vừa rồi.
“Tôi….xin lỗi.” – Cậu vừa không cam tâm, vừa xấu hổ làm theo giao kèo.
Cuối cùng cũng đã đạt được mục đích, bọn trẻ cũng vừa lòng kéo vào trong. Cả bọn rất vui vẻ sau vụ lúc nãy, đặc biệt tán thưởng cô nhóc kia.
“Cậu giỏi thiệt đó, hạ tên nhà giàu kia cứng họng luôn.”
“”Tôi là Cao Quỳnh Phương mà.” – Cô dương dương tự đắc trả lời.
Ba chữ “Cao Quỳnh Phương” này không vừa vặn, không đúng lúc lọt vào tay cậu bé đang dậm chận tức giận kia.
“Trình Tử Khiêm, tôi nhất định đòi lại ngày hôm nay.”
Sau đó, cậu quay lưng bỏ đi. Ai biết được bắt đầu từ giây phút đó cuộc đời Trình Tử Khiêm lại gắn với Cao Quỳnh Phương, định mệnh đã sắp đặt như vậy, làm sao có thể thay đổi, nhưng mà nếu như có thể biết ngày hôm nay khiến anh đau khổ như vậy, cô tuyệt đối không xuất hiện.
Một cô gái nằm hôn mê trên giường bệnh, bác sĩ nói cô vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm, hiện tại bất cứ lúc nào cô cũng có thể ra đi, nhưng mà làm sao ai biết được cô bất tỉnh nhưng cô cùng tỉnh táo, cô có thể nghe, có thể hiểu, có thể cảm nhận, cũng có thể đau lòng.
“Cao Quỳnh Phương, mình không trách cậu nữa cậu tỉnh lại đi có được không?” – Triệu Minh Minh giàn giụa nước mắt, cầm chặt tay Cao Quỳnh Phương nghẹn ngào. Trên đời này, Triệu Minh Minh chỉ có hai người chị em là Cao Quỳnh Phương và Dương Băng Vũ, dù cô có giận như thế nào thì họ mãi mãi là chị em tốt của cô, tình yêu không có cũng không sao, Triệu Minh Minh chỉ hi vọng Cao Quỳnh Phương có thể tỉnh lại, cô sẵn sàng đem tất cả cho cô.
“Mình thật sự rất nhớ cậu, rất nhớ Phương tỷ hung dữ luôn bảo vệ cho mình, mình biết cậu nghe được mà, mình cũng tin cậu có thể ngồi dậy mà có đúng không?”
Dĩ nhiên là cô có thể nghe được nhưng mà Triệu Minh Minh, cậu nói đi bây giờ cô phải làm sao đây, nằm bất động trên giường ngoài việc nghe cô không thể làm được gì nữa, cô rất khó chịu, cũng rất sợ hãi, cô sợ mình vĩnh viễn không thể ngồi dậy, ngày mai của cô sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi ở chỗ này.
Triệu Minh Minh rời khỏi không bao lâu thì Trình Tử Khiêm đến, anh nắm lấy tay cô, bàn tay ấy dường như chay sạn hơn nhiều, có lẽ mấy ngày nay anh rất vất vả để lo toan ổn thỏa mọi việc. Trình Tử Khiêm không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm chặt bàn tay cô, anh muốn cho cô thêm sức mạnh cũng để cho bản thân mình thêm một chút yên bình.
“Anh phải nói gì đây? Anh cũng không biết nhưng mà anh lại không thể ngồi ở nhà, anh rất sợ, sợ ngày mai thức dậy sẽ không còn em trên cuộc đời này nữa. Quỳnh Phương, em có biết không? Nhiều lúc anh thật sự rất ghen tỵ với Khải Phong, anh là người gặp em trước, là người thích em trước, còn mặc kệ thời gian mà thích em hơn mười mấy năm, nhưng mà em chưa từng để ý tới tình cảm của anh, em chỉ chung thủy với một mình cậu ấy, chỉ thích một mình cậu ấy.”
“Bao nhiêu năm qua, hai người hợp tan tan hợp biết bao nhiêu lần, cũng là bao nhiêu lần hi vọng của anh được đốt lên rồi tàn lụi, nhưng mà bây giờ anh biết mình cần gì rồi, anh muốn được chính tay anh giao em cho cậu ấy, muốn nhìn em được hạnh phúc, được vui vẻ, chỉ như vậy anh mới có thể an lòng.”
Tại sao anh phải như vậy? Nếu như ngày đó anh không gặp cô, nếu như anh không dính líu gì tới cô thì có phải giờ anh đang rất hạnh phúc không? Tại sao định mệnh lại bắt một người đàn ông tốt như anh gặp phải con người rắc rối như cô. Cuộc đời cô lận đận là số mệnh sắp đặt nhưng tại sao lại lôi kéo những người cô yêu thương nhất vào những nỗi đau đó. Cô rất muốn vươn tay ôm lấy anh, cô muốn khóc thật lâu trên vai anh, muốn nói với anh hai từ xin lỗi, nhưng làm sao có thể? Giọt nước mắt theo khóe mi cô lặng lẽ rơi xuống, Trình Tử Khiêm làm sao anh biết là cô cũng từng rung động, cũng từng nghĩ sẽ cùng anh thử yêu một lần nhưng có rất nhiều thứ ép cô phải đẩy nó ra khỏi trí óc mình, cô luôn tự nói với bản thân không được, cô và Trình Tử Khiêm tuyệt đối không được.
Đã hơn 12h khuya, có lẽ Trình Tử Khiêm là vị khách cuối cùng tới thăm cô. Nhưng tận sâu trong trái tim cô vẫn lặng lẽ đợi một người, có thể anh sẽ không tới nhưng cô vẫn sẽ đợi bởi trái tim chắp vá này vĩnh viễn tồn tại vì anh. Nhưng mà liệu trái tim anh còn có cô khi mà cô đã cho anh quá nhiều nỗi đau, quá nhiều vết thương, có phải đối diện với cô luôn làm vết thương anh nhói đau. Chính vì thế cô không thể trách anh, là chính cô vứt bỏ tình yêu của anh dành cho cô, nhưng cô rất nhớ anh, cô rất cần hơi ấm của anh, rất cần vòng tay của anh, cũng rất cần anh hạnh phúc, cô mong anh có thể vui vẻ mà sống quãng đời còn lại, còn cô, Cao Quỳnh Phương sẽ lặng lẽ yêu anh, lặng lẽ giấu những kỉ niệm đẹp cho một mình cô, chỉ mình cô thôi.
20 năm trước. Trại mồ côi.
“Ui da…….” Trái banh từ trên không trung nhắm thẳng Triệu Minh Minh mà bay xuống, xem ra lực đá trái banh này không nhẹ nên vầng trán của Triệu Minh Minh sưng đỏ lên, cô ngồi bệt xuống đât khóc toáng lên.
Những đứa trẻ khác thấy vậy cũng bắt đầu náo loạn.
“Phương tỷ, có yêu quái.”
Một cô nhóc mặt mày nhăn nhó không biết chui từ đâu ra, đứng bên cạnh Triệu Minh Minh với thái độ vô cùng tức giận.
“Yêu quái đâu?”
“Sân trước.” Cả đám nhóc đồng loạt chỉ tay ra phái cổng.
Vậy là cả bọn trẻ với cô nhóc bé con kia dẫn đầu hùng hổ tiến ra cổng trước để truy tìm con “yêu quái” kia. Nhưng mà sân trước vô cùng tĩnh lặng, không một dấu tích nào của “yêu quái” to lớn, ngược lại chỉ có một cậu bé ăn mặc sang trọng đang cười khoái chí.
“Cậu, đá trái banh đó phải không?” - Cô nhóc chỉ thẳng mặt cậu bé, bực dọc hỏi.
“Thì sao?” – Cậu bé kia vô vùng bình thản, thách thức hỏi lại.
“Tôi muốn cậu phải xin lỗi Minh Minh.”
“Tôi xin lỗi cậu ấy?” – Cậu nhóc chỉ tay vào Triệu Minh Minh đang khóc thút thít sau lưng cô nhóc, rồi phá lên cười.
“Được, vậy tôi hỏi cậu một câu nếu cậu trả lời không được thì cậu phải xin lỗi cậu ấy.”
“Được.” – Cậu bé này vô cùng tự tin với chỉ số IQ của mình, không do dự trả lời.
Cô nhóc cười lém lỉnh, rồi tiến thẳng về phía trước sát mặt cậu bé, hỏi “Ở đây, có một tên vô cùng xấc láo, vô cùng đáng ghét, vô cùng bất lịch sự, gây lỗi lại không nhận, mặc bộ đồ tây đứng trước mặt tôi, cậu có biết đó là ai không?”
Cậu bé tự tin vừa rồi nhất thời cứng họng, chẳng phải người đó chính là cậu sao, nhưng mà làm sao cậu có thể tự nói mình ra. Nhìn biểu hiện cứng đơ của cậu, bọn trẻ phá lên cười.
“Cậu thua rồi.” – Cô nhóc đảo qua đảo lại, chỉ tay vào Triệu Minh Minh hàm ý kêu cậu thực hiện lời giao kèo vừa rồi.
“Tôi….xin lỗi.” – Cậu vừa không cam tâm, vừa xấu hổ làm theo giao kèo.
Cuối cùng cũng đã đạt được mục đích, bọn trẻ cũng vừa lòng kéo vào trong. Cả bọn rất vui vẻ sau vụ lúc nãy, đặc biệt tán thưởng cô nhóc kia.
“Cậu giỏi thiệt đó, hạ tên nhà giàu kia cứng họng luôn.”
“”Tôi là Cao Quỳnh Phương mà.” – Cô dương dương tự đắc trả lời.
Ba chữ “Cao Quỳnh Phương” này không vừa vặn, không đúng lúc lọt vào tay cậu bé đang dậm chận tức giận kia.
“Trình Tử Khiêm, tôi nhất định đòi lại ngày hôm nay.”
Sau đó, cậu quay lưng bỏ đi. Ai biết được bắt đầu từ giây phút đó cuộc đời Trình Tử Khiêm lại gắn với Cao Quỳnh Phương, định mệnh đã sắp đặt như vậy, làm sao có thể thay đổi, nhưng mà nếu như có thể biết ngày hôm nay khiến anh đau khổ như vậy, cô tuyệt đối không xuất hiện.