Chương 16
Diệp Quân trầm mặc, thấy hơi bất ngờ.
Nạp Lan Danh lại nói: “Tiểu Quân, hiện giờ ngươi đang ở vào thời điểm khó khăn của đời người, ta sẽ không giậu đổ bìm leo vào lúc này, nhưng tất cả những việc tiếp theo đây cần ngươi tự mình giải quyết! Ta nói thật cho ngươi biết, áp lực của Tiểu Ca cũng rất lớn, bởi vì Phí đạo sư của thư viện vẫn luôn không đồng ý cho con bé đến với ngươi. Hơn nữa những người theo đuổi Tiểu Ca ở thư viện Quan Huyên cũng không ít, một số kẻ trong số đó không chỉ có thực lực đáng nể mà sau lưng cũng có thế lực to lớn”.
Ông ấy vừa nói vừa nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Những việc này đều cần ngươi tự mình giải quyết!”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu!”
Nói xong, hắn đứng dậy đi về phía Nạp Lan Ca.
Nạp Lan Danh không nói gì.
Diệp Quân đi tới trước mặt Nạp Lan Ca, Nạp Lan Ca khẽ mỉm cười.
Diệp Quân cười nói: “Muội thích ta không?”
Nạp Lan Ca lắc đầu: “Chưa tới mức thích, thế nhưng không ghét!”
Diệp Quân khẽ cười: “Năm đó tại sao lại đồng ý đính hôn với ta?”
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: “Huynh đẹp trai!”
Diệp Quân cười nói: “Hôn sự của muội và ta là việc của hai chúng ta, ta có thể hủy bỏ hôn ước, muội cũng có thể giải trừ hôn ước, nhưng người ngoài thì không thể”.
Nạp Lan Ca chớp mắt: “Ngày mai sư phụ của muội sẽ tới đây, đến vì huynh đấy, tính khí của bà ấy không được tốt lắm, có thể giết người luôn!”
Diệp Quân chớp mắt: “Ta là một người biết nói đạo lý!”
Hắn lấy ra viên Hỗn Nguyên Đan, sau đó nghiêm túc nói: “Cảm ơn đan dược của muội, cho dù tương lai ta và muội có thể trở thành vợ chồng hay không thì Diệp Quân ta vẫn sẽ ghi nhớ suốt đời việc muội tặng đan dược cho ta!”
Hắn vừa nói vừa quay người rời đi, lúc đi tới đại sảnh còn khẽ hành lễ với Nạp Lan Danh: “Bác, xin cáo từ!”
Dứt lời, hắn quay người rời đi.
Nạp Lan Danh liếc nhìn Diệp Quân, sau đó đi tới bên cạnh Nạp Lan Ca, nhẹ giọng bảo: “Người này ung dung bình thản, phong thái như vậy thật sự hiếm có trong lớp thanh niên hiện nay!”
Nạp Lan Ca đột nhiên nói: “Huynh ấy vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt con!”
Nạp Lan Danh nhìn Nạp Lan Ca, Nạp Lan Ca khẽ cười: “Huynh ấy rất tự tin, sự tự tin của đàn ông bắt nguồn từ hai điểm, thực lực hoặc bối cảnh, cha, cha cảm thấy sự tự tin của huynh ấy là vì đâu?”
Nạp Lan Danh ngơ ngác.
Nạp Lan Ca nhìn cuốn sách cổ trong tay, cười nói: “Con thấy hơi thích huynh ấy rồi!”
Nạp Lan Danh nhìn về phía Nạp Lan Ca, Nạp Lan Ca cười nói: “Thích sự tự tin của huynh ấy, thích sự tiết chế của huynh ấy, thích sự chân thật của huynh ấy…đương nhiên, còn thích cả tướng mạo của huynh ấy nữa! Vẻ ngoài đúng thật là anh tuấn!”
Nạp Lan Danh ngơ ngác.
Về đến gia tộc họ Diệp, Diệp Quân đến sau núi Diệp phủ.
Nơi này là nơi hắn thường đến tu luyện, không có người ngoài đến.
Nạp Lan Danh lại nói: “Tiểu Quân, hiện giờ ngươi đang ở vào thời điểm khó khăn của đời người, ta sẽ không giậu đổ bìm leo vào lúc này, nhưng tất cả những việc tiếp theo đây cần ngươi tự mình giải quyết! Ta nói thật cho ngươi biết, áp lực của Tiểu Ca cũng rất lớn, bởi vì Phí đạo sư của thư viện vẫn luôn không đồng ý cho con bé đến với ngươi. Hơn nữa những người theo đuổi Tiểu Ca ở thư viện Quan Huyên cũng không ít, một số kẻ trong số đó không chỉ có thực lực đáng nể mà sau lưng cũng có thế lực to lớn”.
Ông ấy vừa nói vừa nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Những việc này đều cần ngươi tự mình giải quyết!”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu!”
Nói xong, hắn đứng dậy đi về phía Nạp Lan Ca.
Nạp Lan Danh không nói gì.
Diệp Quân đi tới trước mặt Nạp Lan Ca, Nạp Lan Ca khẽ mỉm cười.
Diệp Quân cười nói: “Muội thích ta không?”
Nạp Lan Ca lắc đầu: “Chưa tới mức thích, thế nhưng không ghét!”
Diệp Quân khẽ cười: “Năm đó tại sao lại đồng ý đính hôn với ta?”
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: “Huynh đẹp trai!”
Diệp Quân cười nói: “Hôn sự của muội và ta là việc của hai chúng ta, ta có thể hủy bỏ hôn ước, muội cũng có thể giải trừ hôn ước, nhưng người ngoài thì không thể”.
Nạp Lan Ca chớp mắt: “Ngày mai sư phụ của muội sẽ tới đây, đến vì huynh đấy, tính khí của bà ấy không được tốt lắm, có thể giết người luôn!”
Diệp Quân chớp mắt: “Ta là một người biết nói đạo lý!”
Hắn lấy ra viên Hỗn Nguyên Đan, sau đó nghiêm túc nói: “Cảm ơn đan dược của muội, cho dù tương lai ta và muội có thể trở thành vợ chồng hay không thì Diệp Quân ta vẫn sẽ ghi nhớ suốt đời việc muội tặng đan dược cho ta!”
Hắn vừa nói vừa quay người rời đi, lúc đi tới đại sảnh còn khẽ hành lễ với Nạp Lan Danh: “Bác, xin cáo từ!”
Dứt lời, hắn quay người rời đi.
Nạp Lan Danh liếc nhìn Diệp Quân, sau đó đi tới bên cạnh Nạp Lan Ca, nhẹ giọng bảo: “Người này ung dung bình thản, phong thái như vậy thật sự hiếm có trong lớp thanh niên hiện nay!”
Nạp Lan Ca đột nhiên nói: “Huynh ấy vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt con!”
Nạp Lan Danh nhìn Nạp Lan Ca, Nạp Lan Ca khẽ cười: “Huynh ấy rất tự tin, sự tự tin của đàn ông bắt nguồn từ hai điểm, thực lực hoặc bối cảnh, cha, cha cảm thấy sự tự tin của huynh ấy là vì đâu?”
Nạp Lan Danh ngơ ngác.
Nạp Lan Ca nhìn cuốn sách cổ trong tay, cười nói: “Con thấy hơi thích huynh ấy rồi!”
Nạp Lan Danh nhìn về phía Nạp Lan Ca, Nạp Lan Ca cười nói: “Thích sự tự tin của huynh ấy, thích sự tiết chế của huynh ấy, thích sự chân thật của huynh ấy…đương nhiên, còn thích cả tướng mạo của huynh ấy nữa! Vẻ ngoài đúng thật là anh tuấn!”
Nạp Lan Danh ngơ ngác.
Về đến gia tộc họ Diệp, Diệp Quân đến sau núi Diệp phủ.
Nơi này là nơi hắn thường đến tu luyện, không có người ngoài đến.