Chương 1
1.
Chuyện xảy ra như thế này, hôm đó là ngày liên hoan chúc mừng bạn thân tôi hết kiếp cô đơn, tôi đã gọi một ly rượu hồng.
Rượu là thức uống gây hại cho con người, sau nửa chén rượu, người cũng điên rồi.
Không chỉ có kêu rên vì sao bản thân không có đối tượng, tôi còn cá cược với bạn thân nói rằng đêm nay nhất định tôi sẽ tìm được đối tượng cho cô ấy xem.
Kết quả sau đó thì, tôi đã làm ra hành vi nhục muốn đội quần mà cả đời này tôi không thể quên được.
Đi ở trên đường cái, tôi nhìn một vòng xung quanh tia xem có chàng trai nào đang đứng một mình hay không, cuối cùng tôi cũng tìm được người đẹp trai nhất, lắc lư đi về phía anh.
Người đẹp trai nhất là anh cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ.
Anh ấy có cái eo thon, chân dài miên man, chắc phải cao hơn mét 8, toàn thân toát ra khí chất mạnh mẽ.
Anh ấy đang cản lại một chiếc xe ô tô, cầm hóa đơn phạt nói lời chính nghĩa.
Kết quả là, đột nhiên có một cô gái đứng trước mặt anh, nhìn anh đầy ấm ức lại rất nghiêm túc. Bộ dáng hai mắt đẫm lệ lưng tròng, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Anh cảnh sát vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, chuẩn bị hỏi tôi có phải gặp khó khăn gì rồi không, nhưng mà tôi lại giành mở miệng trước, yếu ớt nói:
"Xin chào, xin hỏi anh có thể làm bạn trai em có được không?"
Tài xế lái xe đang bị phạt và nhóm bạn bè của tôi đều kinh hãi tới há mồm trợn mắt.
Đồng tử của anh cảnh sát mở to, vốn chuẩn bị tốt tinh thần quan tâm tới nhân dân thì lại bị nghẹn trở về.
"Này, này không tốt lắm đâu?"
Trong mắt tôi nhanh chóng ngập nước, nước mắt bắt đầu bla bla mà rơi xuống, ấm ấm ức ức lên án:
"Có cái gì mà không tốt chứ? Có phải anh chê em không dễ thương đúng không? Em da trắng chân dài, đường cong cơ thể hoàn hảo, còn có 36C nữa, vì sao mà ngay cả một người bạn trai em cũng không có chứ hu hu hu."
Hmm, đại khái là do nửa câu sau tôi nói quá nhanh nên bạn thân tôi nói là cô ấy thật sự không kịp cản tôi lại.
"Cảnh sát phải có thái độ vì dân phục vụ đúng không, bây giờ dân gặp khó khăn lớn như vậy, không thể giúp đỡ một chút hay sao?"
"Hôm nay anh đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý thì... thì em sẽ cường đoạt dân nam!"
Tôi kiêu ngạo xoa xoa eo, quật cường nhìn chằm chằm đối phương.
Anh cảnh sát dở khóc dở cười: "Tấn công cảnh sát là phạm tội đó, đừng làm loạn."
Bị từ chối rồi... tôi càng nghĩ càng tủi thân, than thở khóc lóc nhào qua, cả người ôm anh cảnh sát như con bạch tuộc, làm thế nào cũng không chịu buông tay.
Ôi bờ vai dày rộng này, cơ ngực rắn chắc này, tư vị nhẹ nhàng khoan khoái của người đàn ông này, thứ này thực sự có thể chạm vào mà không phải trả tiền sao?
Tôi ôm ôm ấp ấp một cái, cường đoạt dân nam, đủ loại chà đạp.
Giờ phút này, tôi đã lâm vào trạng thái hoàn toàn mơ hồ, không nhìn rõ trời đất gì nữa rồi, cũng không nhìn thấy đám bạn vì nhịn cười mà đau sốc cả hông, cùng với những người qua đường đang nghẹn họng trân trối nhìn tôi.
Bạn đừng coi thường một người đang ở trong trạng thái say xỉn, họ có thể làm ra bất cứ hành động sài lang hổ báo gì đó.
Mặt anh cảnh sát đỏ bừng, anh muốn kéo tôi ra, nhưng tôi vẫn nhất quyết bám chặt anh như con bạch tuộc, anh không biết phải làm sao với tôi, sau khi kéo kéo mấy lần, càng giống như con sâu làm rung cây vậy.
Cuối cùng, anh phải nhờ bạn bè tôi giúp đỡ.
Đám bạn tôi cười ngặt nghẽo đến khó thở, nghỉ một lúc rồi mới chịu qua giúp.
Dưới sự nỗ lực của mọi người, cuối cùng tôi cũng có thể kiềm lại được trạng thái hung hãn của mình.
Tôi vẫn còn bứt rứt sau khi bị kéo ra, cho nên nhân lúc không ai chú ý, tôi lại nhào tới, lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, cuối cùng đều bị kéo đi không chút thương tiếc.
Tôi khóc lóc, thậm chí còn dang tay hô to: "Đừng có chia cắt bọn tôi, chúng tôi thực sự yêu nhau mà!"
Khung cảnh tràn ngập tiếng cười bất lực của đám người vây xem.
Anh cảnh sát đỏ bừng mặt, đồng phục xộc xệch, hơi thở gấp gáp, trên trán lấm tấm mồ hôi, người không biết còn tưởng anh vừa trải qua đấu tranh sinh tử gì đó.
Và tôi, cũng cảm nhận được tất cả điều này từ những câu mô tả sống động của bạn thân tôi.
Chuyện xảy ra như thế này, hôm đó là ngày liên hoan chúc mừng bạn thân tôi hết kiếp cô đơn, tôi đã gọi một ly rượu hồng.
Rượu là thức uống gây hại cho con người, sau nửa chén rượu, người cũng điên rồi.
Không chỉ có kêu rên vì sao bản thân không có đối tượng, tôi còn cá cược với bạn thân nói rằng đêm nay nhất định tôi sẽ tìm được đối tượng cho cô ấy xem.
Kết quả sau đó thì, tôi đã làm ra hành vi nhục muốn đội quần mà cả đời này tôi không thể quên được.
Đi ở trên đường cái, tôi nhìn một vòng xung quanh tia xem có chàng trai nào đang đứng một mình hay không, cuối cùng tôi cũng tìm được người đẹp trai nhất, lắc lư đi về phía anh.
Người đẹp trai nhất là anh cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ.
Anh ấy có cái eo thon, chân dài miên man, chắc phải cao hơn mét 8, toàn thân toát ra khí chất mạnh mẽ.
Anh ấy đang cản lại một chiếc xe ô tô, cầm hóa đơn phạt nói lời chính nghĩa.
Kết quả là, đột nhiên có một cô gái đứng trước mặt anh, nhìn anh đầy ấm ức lại rất nghiêm túc. Bộ dáng hai mắt đẫm lệ lưng tròng, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Anh cảnh sát vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, chuẩn bị hỏi tôi có phải gặp khó khăn gì rồi không, nhưng mà tôi lại giành mở miệng trước, yếu ớt nói:
"Xin chào, xin hỏi anh có thể làm bạn trai em có được không?"
Tài xế lái xe đang bị phạt và nhóm bạn bè của tôi đều kinh hãi tới há mồm trợn mắt.
Đồng tử của anh cảnh sát mở to, vốn chuẩn bị tốt tinh thần quan tâm tới nhân dân thì lại bị nghẹn trở về.
"Này, này không tốt lắm đâu?"
Trong mắt tôi nhanh chóng ngập nước, nước mắt bắt đầu bla bla mà rơi xuống, ấm ấm ức ức lên án:
"Có cái gì mà không tốt chứ? Có phải anh chê em không dễ thương đúng không? Em da trắng chân dài, đường cong cơ thể hoàn hảo, còn có 36C nữa, vì sao mà ngay cả một người bạn trai em cũng không có chứ hu hu hu."
Hmm, đại khái là do nửa câu sau tôi nói quá nhanh nên bạn thân tôi nói là cô ấy thật sự không kịp cản tôi lại.
"Cảnh sát phải có thái độ vì dân phục vụ đúng không, bây giờ dân gặp khó khăn lớn như vậy, không thể giúp đỡ một chút hay sao?"
"Hôm nay anh đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý thì... thì em sẽ cường đoạt dân nam!"
Tôi kiêu ngạo xoa xoa eo, quật cường nhìn chằm chằm đối phương.
Anh cảnh sát dở khóc dở cười: "Tấn công cảnh sát là phạm tội đó, đừng làm loạn."
Bị từ chối rồi... tôi càng nghĩ càng tủi thân, than thở khóc lóc nhào qua, cả người ôm anh cảnh sát như con bạch tuộc, làm thế nào cũng không chịu buông tay.
Ôi bờ vai dày rộng này, cơ ngực rắn chắc này, tư vị nhẹ nhàng khoan khoái của người đàn ông này, thứ này thực sự có thể chạm vào mà không phải trả tiền sao?
Tôi ôm ôm ấp ấp một cái, cường đoạt dân nam, đủ loại chà đạp.
Giờ phút này, tôi đã lâm vào trạng thái hoàn toàn mơ hồ, không nhìn rõ trời đất gì nữa rồi, cũng không nhìn thấy đám bạn vì nhịn cười mà đau sốc cả hông, cùng với những người qua đường đang nghẹn họng trân trối nhìn tôi.
Bạn đừng coi thường một người đang ở trong trạng thái say xỉn, họ có thể làm ra bất cứ hành động sài lang hổ báo gì đó.
Mặt anh cảnh sát đỏ bừng, anh muốn kéo tôi ra, nhưng tôi vẫn nhất quyết bám chặt anh như con bạch tuộc, anh không biết phải làm sao với tôi, sau khi kéo kéo mấy lần, càng giống như con sâu làm rung cây vậy.
Cuối cùng, anh phải nhờ bạn bè tôi giúp đỡ.
Đám bạn tôi cười ngặt nghẽo đến khó thở, nghỉ một lúc rồi mới chịu qua giúp.
Dưới sự nỗ lực của mọi người, cuối cùng tôi cũng có thể kiềm lại được trạng thái hung hãn của mình.
Tôi vẫn còn bứt rứt sau khi bị kéo ra, cho nên nhân lúc không ai chú ý, tôi lại nhào tới, lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, cuối cùng đều bị kéo đi không chút thương tiếc.
Tôi khóc lóc, thậm chí còn dang tay hô to: "Đừng có chia cắt bọn tôi, chúng tôi thực sự yêu nhau mà!"
Khung cảnh tràn ngập tiếng cười bất lực của đám người vây xem.
Anh cảnh sát đỏ bừng mặt, đồng phục xộc xệch, hơi thở gấp gáp, trên trán lấm tấm mồ hôi, người không biết còn tưởng anh vừa trải qua đấu tranh sinh tử gì đó.
Và tôi, cũng cảm nhận được tất cả điều này từ những câu mô tả sống động của bạn thân tôi.