Chương 2
2.
Ngày hôm sau, tôi tỉnh lại trong cơn hỗn loạn, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy cái gương mặt tươi cười như ánh mặt trời của con bạn thân đang dí sát vào mặt tôi.
Cô nàng cười he he, trên mặt là biểu cảm sung sướng khi người gặp họa, cười đến nỗi tôi chẳng hiểu ra làm sao.
“Còn nhớ hôm qua mày đã làm gì không?”
Tôi gõ gõ đầu mình: “Không nhớ lắm, tối qua không phải tao say sao? Làm sao nhớ được cái gì sau đó nữa?”
Cô nàng cười há há vài tiếng, sau đó liền sinh động như thật miêu tả lại “chuyện tốt” tôi làm đêm hôm qua, còn quay cả video ghi lại “chứng cứ phạm tội”.
Trong video là một cô gái trẻ tuổi uống đến say khướt đang bày tỏ nhung nhớ cùng những hành động “yêu thương” đối với anh cảnh sát trẻ tuổi ở trên đường... khung cảnh kịch liệt này, làm tôi xem tới ngẩn cả ra.
Nếu không phải khuôn mặt kia được quay rõ ràng sắc nét full HD không che làm tôi không có cách nào phản bác thì tôi tuyệt đối sẽ mạnh mẽ lên án trò đùa dai này của Hoàng Thiến Thiến.
“Không nghĩ tới nha, nếu không phải uống say, bọn tao cũng thật sự không biết mày sẽ kịch liệt như vậy đó.”
Hoàng Thiến Thiến bla bla nói ra một đống từ hình dung, biểu đạt sự kích động của cô nàng đối với vấn đề này.
Cô nàng còn vô cùng sung sướng dí sát cái màn hình điện thoại tới trước mặt tôi, để tôi nhìn kỹ từng chi tiết một.
Nhìn kỹ xem anh trai nhỏ kia đẹp trai tới mức nào, còn nhìn kỹ được trong lúc khóc lóc ỉ ôi, nước mũi của tôi đều bôi hết lên cảnh phục của người ta luôn rồi...
??? Cho nên sao đám người này còn dám đứng đó cười tới tắc thở, đồng thời còn quay video làm bằng chứng chứ? Là muốn ghi lại lịch sử đen của tôi sau đó uy hiếp tôi có đúng không???
Tôi cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm qua, trí nhớ lại chỉ dừng lại ở ly rượu hồng mà tôi đã uống mà thôi.
Không không, cẩn thận nhớ lại thì vẫn có thể nhớ được mang máng một đoạn ngắn.
Hình như sau khi tôi uống say thì cứ chốc chốc lại gào hát, “Một người thật cô đơn, hai người thì vui hơn ~”
Chốc chốc lại ôm bạn thân, còn chúc mừng cô nàng hạnh phúc mãi mãi, sớm sinh quý tử như thật.
Tiếp sau đó liền nhào vào người cô nàng khóc lóc nỉ non, nước mắt lã chã rơi xuống, kêu rên vì sao bản thân không có đối tượng chứ.
Bạn thân rất xúc động, nói nhất định sẽ giới thiệu cho tôi một anh trai nam tính cao to chất lượng.
Tôi rầm rì lẩm bẩm nói không cần, tôi muốn kiếm được đối tượng bằng chính thực lực của bản thân, còn để cô ấy tin, tôi còn nói sẽ tìm một người ngay trong đêm nay cho cô ấy xem nữa.
Cho nên mới có hiện trường tôi “sàm sỡ” anh trai nhỏ cảnh sát bên đường kia.
Khóc mất, cha má ơi.
“Ê mày biết gì không, sau đó có rất nhiều người tới hóng chuyện, làm bọn tao cũng xấu hổ tới mức chỉ muốn đào hố chôn luôn ở đó. Thế mà mày lại chẳng nhớ gì cả, đúng là may mắn ghê.”
Hmm, lần này thật sự là quá mất mặt, nhưng mà có điều tốt xấu gì cũng có chút may mắn trong bất hạnh.
“Nhưng mà...” Giọng điệu Hoàng Thiến Thiến đột nhiên thay đổi, làm cho người ta có cảm giác mọi chuyện trở nên không ổn.
“Tối hôm qua vì mày mà đã xảy ra một đợt sự cố giao thông đó, mày phải chịu trách nhiệm.”
Tôi còn chưa có bình ổn được trái tim tổn thương của mình thì đã bị một mũi xuyên tim, quả thực là đau thấu trời xanh.
Tôi nuốt nước miếng an ủi bản thân một cái, bảo Hoàng Thiến Thiến kể lại tất cả những chuyện bi thảm ngày hôm qua cho tôi nghe.
Kết quả, càng nghe càng cảm thấy kỳ quái.
Tối hôm qua lúc tôi yêu thương nhung nhớ anh cảnh sát giao thông kia thì anh đang xử lý một vụ vi phạm giao thông, tài xế lái xe đó còn chưa kịp đỗ xe ở ven đường thì đã bị tôi đi lên chặn ngay trước mặt anh cảnh sát.
Tôi như một đứa hổ báo cáo chồn đè anh ấy lại, làm lái xe vô cùng sửng sốt, càng xem càng cảm thấy thú vị, cho nên ngay cả xe cũng không thèm lái đi nữa, ghé vào trên cửa kính mê mẩn thích thú hóng drama.
Sau đó, người tới xem chuyện vui càng ngày càng nhiều, cũng có mấy ô tô đỗ ở ven đường rồi tài xế tới đây hóng hớt.
Quả nhiên, đúng là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa mà, chẳng cần phân biệt già trẻ gái trai gì hết, ai rồi cũng thích hóng drama thôi.
Kết quả có một người lái xe đi qua đó, nhìn tới chăm chú quá nên không chú ý khoảng cách, không cẩn thận đâm sầm vào đít xe ô tô phía trước.
Ồ, hiểu rồi đó, sau đó là một hồi sự cố giao thông rắc rối.
Nghe Hoàng Thiến Thiến nói, sau khi chúng tôi rời đi, anh cảnh sát giao thông kia phải ở lại xử lý mọi chuyện. Nghe nói hai tài xế kia ai cũng không nhường ai, đều nói là không phải lỗi của mình, tình hình trở nên rất phức tạp.
“Tuy nói không có ai bị thương gì, nhưng ngày hôm qua mày sàm sỡ người ta lâu như vậy, còn tự nhiên thêm việc cho người ta nữa... có phải mày nên đi giải thích rồi xin lỗi người ta hay không?”
Tôi trầm tư một lát, thấy cô nàng nói rất có lý, nhưng mà tôi lại hơi chần chừ.
Bảo tôi tìm tới cửa xin lỗi sao? Hu hu nhục lắm!
“Không phải chứ, Khương Tranh Tranh, mày chà đạp người ta lâu như vậy, người ta đã không gô cổ mày vì tội tập kích cảnh sát là tốt lắm rồi đó, dù sao mày cũng phải tỏ thái độ một chút đi chứ?”
Hoàng Thiến Thiến trợn mắt: “Hơn nữa anh ấy siêu cấp man luôn đó, chị em khuyên mày nên tấn công đi, nói không chừng tháng sau sẽ tới lượt bọn tao ăn mừng mày đấy!”
Đừng mà, tha cho tôi đi, để tôi một mình lặng lẽ rời khỏi thế giới này không tốt sao?
“Tao không làm đâu... đúng rồi, video kia là ai quay? Cầu xin chúng mày xóa đi mà!”
Lòng tôi vẫn tâm tâm niệm niệm đoạn video ghi lại lịch sử đen của mình, dù sao chuyện tối qua tôi cũng không nhớ rõ, dù có xấu hổ thẹn thùng thế nào thì chỉ cần vung tay quên hết đi là coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.
Nhưng chuyện... lại cứ tự mình tìm tới cửa.
Điện thoại đột nhiên vang lên, sau khi ấn nghe, một giọng nữ lễ phép chứa ý cười truyền tới: “Xin hỏi là cô Khương Tranh Tranh sao?”
“Là tôi, cô là?”
“Chào cô, chúng tôi là đội cảnh sát giao thông của thành phố. Bên này có một sự cố giao thông có liên quan tới cô, có thể cần cô tới đây nói chuyện với chủ xe một chút...”
Tôi không biết tâm tình hiện tại của bản thân là như thế nào, tôi chỉ có cảm giác thế giới này sắp sụp đổ tới nơi rồi.
3.
Tóm lại, tôi không thể kháng lệnh, vẻ mặt rầu rĩ ra khỏi cửa, làm tốt tinh thần chuẩn bị chịu đòn nhận tội.
Cũng không có trang điểm như mọi ngày, tôi để bộ mặt tái nhợt và mái tóc rối bù sau cơn say rượu ra khỏi nhà.
Ở đội cảnh sát giao thông, cảnh sát tiếp đón tôi bảo chúng tôi ngồi chờ ở một bên, nói cảnh sát phụ trách chuyện này sẽ sớm tới đưa chúng tôi đi.
Hoàng Thiến Thiến ngồi bên cạnh sáng mắt lên, xoa tay: “Có phải anh cảnh sát ở hiện trường hôm qua không ạ?”
Nữ cảnh sát kia sửng sốt nửa giây, lại cười như hoa: “... Đúng thế, có điều lần này không được động thủ nữa nhé, không thì thật sự sẽ bị ghi tội đó.”
?? Từ từ, thế nên chuyện ngày hôm qua mọi người đều biết hết rồi?
Qua một hồi lâu cũng không thấy có ai tới, tôi túm lấy một cảnh sát đi ngang qua hỏi: “Xin chào, cho hỏi anh...”
Đó là một anh cảnh sát nhỏ tuổi sạch sẽ lại non nớt, thoạt nhìn có vẻ chưa làm việc được bao lâu.
Tôi còn chưa có nói xong, cậu ta đã đỏ mặt nói nhanh: “Tôi có bạn gái rồi!”
Không chỉ tuyên bố mà cậu ta còn gấp gáp lùi về sau hai bước.
Không phải... tôi chỉ muốn hỏi anh là có biết khi nào cảnh sát phụ trách tới hay không thôi mà, tôi đâu có quan tâm tới việc anh có bạn gái hay không chứ.
Tôi há mồm, đơ vài giây mới ngồ ngộ ra ý tứ của cậu ta là gì. Tôi vô cùng tuyệt vọng, buông xuôi không muốn hỏi nữa, đi tới bên cạnh Hoàng Thiến Thiến ngồi xuống.
“Sự tích của mày xem ra đã truyền khắp sở cảnh sát giao thông rồi.” Hoàng Thiến Thiến nhìn qua vô cùng khoái trá.
Xong rồi, đời tôi có còn cứu được hay không?
Uể oải vài phút, đột nhiên trước mắt tôi có một trận gió thổi tới. Đúng là mùa thu có khác, trong không khí thoang thoảng hương hoa quế nhè nhẹ luôn.
Cùng với mùi hương mà tôi ngửi được còn có một người đang tiến vào, anh mặc quần áo đơn giản thoải mái, nhìn qua có nét giống Ngô Tôn thời trẻ, ngũ quan đoan chính cân đối.
Dáng người cao ngất, có loại khí thế không giận tự uy, đứng ở chỗ đó còn có cảm giác chính khí hiên ngang không nói rõ thành lời.
Trong nháy mắt khi chạm phải tầm mắt của anh, tôi thực sự... đã rung động, ánh mắt nhìn thẳng không rời.
Nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác người này rất quen mắt. Sao càng nhìn càng thấy quen vậy nè, loại nhan cẩu* như tôi, nếu đã gặp qua người như vậy thì sao có thể không có ấn tượng được chứ?
*Người ham mê nhan sắc
Mà lúc anh ấy nhìn thấy tôi, đột nhiên không hiểu sao mặt lại đỏ lên.
Trong đầu tôi đột nhiên lóe lên một hình ảnh, vẫn là gương mặt tuấn tú này, có điều bị phóng đại lên nhiều lần, cùng với cái gương mặt say xỉn của tôi chỉ cách nhau có khoảng mấy cm.
Anh ấy cũng đỏ mặt như vậy, lúc đó anh cách tôi rất gần, tôi có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông trên da anh, còn có lông mi dày mà rậm nữa.
Thậm chí còn có thể nhớ tới nhiệt độ ấm áp từ hô hấp anh phả lên mặt tôi, nhẹ nhàng khoan khoái như ánh mặt trời, ngập tràn hormone nam tính.
Trên mặt anh có chút bối rối, lộ ra nụ cười xấu hổ, lúc thì ngửa đầu ra đằng sau, lúc thì lại ngượng ngùng nhìn tôi, đôi mắt xinh đẹp như được phủ một tầng hơi nước.
Đầu tôi như có năm tiếng sấm nổ cho tanh bành.
Tôi đã nhớ ra rồi, anh chính là anh trai cảnh sát tối hôm qua đã bị tôi chà đạp sau khi say rượu đây mà.
Hu hu hu, rất xin lỗi rất xin lỗi anh.
Thương tâm là một chuyện, tôi lại đột nhiên nhớ tới chuyện khác, bây giờ gương mặt tôi tái nhợt như tờ giấy, tóc tai bù xù như tổ quạ... tôi cứ như vậy mà đối mặt với một anh đẹp trai đã từng bị tôi chà đạp hay sao?
Ừm, cảm thấy không ổn lắm, chính là có chút không thể thở nổi.
4.
Anh trai vốn là vội vàng tới đây, lúc này lại thả chậm cước bộ thong dong đi tới: “Là Khương Tranh Tranh sao?”
“Phải phải ~” Hoàng Thiến Thiến vui vẻ nhấc tay, “Anh cảnh sát, là chúng tôi.”
Anh trai ho khẽ một tiếng, nâng mắt nhìn qua: “Tôi tên Tiêu Hà, là người phụ trách sự cố tai nạn giao thông tối hôm qua.”
Lúc anh nghiêm túc thật đúng là có cảm giác ngọc thụ lâm phong, thoạt nhìn giống như người chưa từng trải qua chuyện đêm hôm qua vậy.
Chẳng qua khi chạm phải tầm mắt của tôi, anh vẫn bại lộ ra sự xấu hổ trong lòng mình. Quả nhiên...
Tôi càng thêm áy náy hơn, nói như vậy tối hôm qua tôi đã để lại bóng ma tâm lý lớn cho anh cảnh sát chính trực này rồi.
“Cái đó... tối hôm qua...” Tôi vừa định nói lời giải thích thì đã bị Hoàng Thiến Thiến bịt miệng.
“Tôi có việc phải đi trước, cảnh sát Tiêu, Tranh Tranh nhà chúng tôi nhờ anh chăm sóc nhé, tối hôm qua cô ấy uống có hơi nhiều nên làm chuyện có lỗi với anh rồi, cô ấy đã tự trách mình từ sáng tới giờ đó.” Hoàng Thiến Thiến liến thoắng nói.
“Mày nhớ chuẩn bị lời giải thích tỉ mỉ cho người ta đi biết chưa?”
Sau đó cô nàng nháy mắt với tôi, giống như đang âm thầm cổ vũ, sau đó liền vọt mất không thấy thân ảnh đâu.
Hmmm, đúng là con nhỏ nhiều chuyện. Loại tình huống này, dù tôi có tà tâm thì cũng không có gan làm kẻ trộm đâu.
Bảo tôi giải thích? Tôi biết giải thích thế nào bây giờ?
Tối hôm qua hai vị tài xế kia tranh chấp rất gay gắt, hai người liên tục đổ lỗi cho đối phương, cuối cùng lại rất ăn ý nhắc tới thủ phạm chính dẫn tới vụ việc ngày hôm qua, cũng chính là tôi đây.
Lúc mình hóng chuyện thì không thấy to mồm như thế đâu, xảy ra chuyện rồi còn đổ lỗi cho người khác? Chưa gặp phải trường hợp thế này bao giờ.
Tới cửa văn phòng, còn chưa có đi vào thì đã nghe thấy tiếng ồn ào nhao nhao như sắp lật trời ở bên trong.
Tôi lấy hết dũng khí đi vào, nhưng thực ra là cũng chẳng có tác dụng gì mấy. Tiêu Hà thấy tôi như thế cũng dừng lại.
“Bây giờ đã cảm thấy xấu hổ rồi?” Anh có chút buồn cười cong môi, tôi còn đang khẩn trương, lại vì nụ cười này mà tim đập nhanh hơn mấy nhịp.
Người này có biết lúc anh cười lên như thế rất đẹp hay không hả? Lúc nghiêm túc thì giống như ánh mặt trời, lúc cười nhẹ thì lại nhiều thêm vài tia lưu luyến, thực sự có lực sát thương rất lớn đó.
“Có chút... thật ra chuyện tối hôm qua tôi không nhớ rõ gì hết. Đều tại rượu kia, ai bảo nó dễ say như thế chứ?” Tôi chán nán mắng một tiếng.
“Yên tâm, không sao đâu. Chỉ là một chút xô xát nhỏ mà thôi, không có vấn đề gì lớn. Tôi sẽ giúp cô giải thích.”
Hu hu, Tiêu Hà, tối hôm qua anh bị tôi chà đạp như vậy mà hôm nay còn săn sóc như vậy sao, quả nhiên là cảnh sát tốt vì dân phục vụ mà.
Tôi nhìn Tiêu Hà, hai mắt lưng tròng, thật sự càng nhìn càng cảm thấy thuận mắt.
Hai người đàn ông vạm vỡ ở trong phòng cãi nhau đến mặt đỏ tía tai, đầu tiên là chỉ trích đối phương cứ thích hóng chuyện, sau đó lại hỏi đối phương có phải muốn đấm nhau hay không.
Hai người khoa tay múa chân qua lại, lại nhớ tới trọng điểm đêm hôm qua, lại đem trọng điểm đặt tới vấn đề vì sao anh lại muốn hóng chuyện kia đến như vậy.
Tôi tưởng tượng tới cảnh hai người nhe răng trợn mắt hận không thể lao vào đánh một trận, làm cách nào cũng không hòa giải được. Kết quả lúc cửa phòng mở ra, căn phòng lại im phăng phắc, thực sự giống như là ăn trộm vậy.
Thấy tình cảnh như vậy, tôi đang định gào to: “Các người đừng đánh nữa mà”, thì đột nhiên dừng lại.
“Làm gì có người nào uống say vào lại làm ra mấy chuyện như thế, đó là chuyện mà con người có thể làm ra được sao?”
“Uống say thì bình thường mà, chú hai nhà tôi uống xong còn hôn chú ba của tôi đấy.”
Tôi bật cười: “Bọn họ nãy giờ là cãi nhau như vậy đó hả.”
“Đúng thế, khuyên thế nào cũng không được.” Công việc cũng không dễ dàng gì mà.
Tôi vốn còn tưởng bản thân đã gây chuyện lớn rồi, không ngờ tới sở cảnh sát còn có thể nghe được câu chuyện dở khóc dở cười này.
Mắt thấy bọn họ lại tiếp tục vòng trở lại vấn đề cũ, chuẩn bị cãi nhau thêm một lần nữa, tôi cố lấy hết dũng khí vọt vào bên trong:
“Được được được rồi, đều là lỗi của tôi! Tôi không nên uống cái loại rượu chết tiệt kia! Nếu không phải do tôi thì cũng sẽ không có cơ hội để các chú đứng hóng chuyện! Hết bao nhiêu tiền, tôi bồi thường cho hai người có được không?”
Tuy rằng vừa mới nói ra miệng, tôi liền cảm thấy hối hận, nhanh chóng thắp hương cho túi tiền của mình.
Chỉ có thể cầu trời khấn đất, hy vọng xe bọn họ không tốn quá nhiều tiền để sửa.
5.
Hai người đàn ông to con bị một tiếng hô to của tôi làm cho im lặng, nhất nhất nhìn về phía tôi.
Tôi xấu hổ cúi thấp đâu xuống, liên tục giải thích cho họ nghe. Ghi nhớ kỹ những lời Hoàng Thiến Thiến dạy, khép mình thể hiện ra mình là một cô gái xinh đẹp yếu đuối mảnh mai là được.
Áy náy, bất an, thống khổ, tất cả đều viết rõ ở trên mặt tôi, tôi còn cố gắng để bọn họ có thể nhìn thấy rõ sự thương cảm của mình, để bọn họ có thể đồng tình với tôi.
Tiêu Hà bị bộ dáng này của tôi làm cho ngẩn ra hai giây, cũng may là không quên chuyện phải hòa giải.
Hai người đàn ông bặm chợn hung dữ, không thể quá bắt nạt một cô gái mảnh mai xinh đẹp được, anh ân cần khuyên giải mấy câu, lại bảo tôi lần sau đừng có uống nhiều như vậy nữa mà thôi.
Tôi gật đầu liên tục, vô cùng rụt rè. Nhưng ở nơi bọn họ không thấy được, tôi lại đang lặng lẽ giơ ngón cái cho Tiêu Hà.
Hai chiếc xe kia đều có bảo hiểm, sửa chữa chỉ tốn hai ngàn tệ, nhưng chiếc xe bị đâm đòi 4000 tệ, nói 2000 là không đủ để bồi thường, nhất định phải khiến người đâm xe trích ra thêm 2000 tệ nữa.
Nhưng mà xe đâm vào kia cũng không đồng ý gánh hết trách nhiệm lên người mình, luôn cảm thấy nếu xe trước mà không đứng lại hóng chuyện thì sẽ không có chuyện bị đụng tới.
Hai người tranh chấp không ngừng nghỉ, lại nhốn nháo muốn lôi tôi vào.
Nhưng khi nhìn thấy cô gái nhỏ hơn mình mười mấy tuổi đứng ở trước mặt thành khẩn nhận sai, hai người đàn ông ngược lại còn cảm thấy có hơi xấu hổ.
Hơn nữa Tiêu Hà còn đang ở đây, anh nghiêm túc đen mặt nói nếu bọn họ không chấp nhận hòa giải thì sẽ ghi giấy phạt cho cả hai người, dựa theo tình huống khách quan mà nói thì việc phán định sẽ chẳng liên quan gì tới tôi.
Dù sao mình không thích ăn bánh thì cũng không thể trách cái bánh nó dở được đúng không?
Cuối cùng, hai người đều lui một bước, tỏ vẻ chấp nhận hòa giải, ngầm giải quyết sự việc này.
“Cô gái nhỏ, lần sau đừng có gào loạn ở ngoài đường như thế, say rượu gây chuyện là sẽ bị phạt đó có biết chưa? Cô xem xem cảnh sát nhà người ta đã bị cô làm ra thành cái gì rồi, chúng tôi thì không sao, cô cũng nên nói lời xin lỗi với người ta đi chứ.”
“Phải phải phải...” Tôi như gà con mổ thóc.
“Khụ khụ.” Tiêu Hà ở bên cạnh ho khan hai tiếng, bất động thanh sắc muốn đưa người đi.
Rốt cuộc cũng tiễn được hai người đàn ông này đi, trong lòng tôi đau xót bưng túi tiền khóc ròng, bụng còn cồn cào cả lên vì chưa được ăn sáng.
Sắc mặt tôi tái đi một chút, cảm giác bước đi cũng không còn vững.
Tiêu Hà thấy bộ dáng xiêu vẹo của tôi, đi lên hỏi: “Cô ổn chứ?”
“Ổn, tôi ổn mà. Tôi còn chưa viết bản kiểm điểm đâu.”
Tôi ra vẻ kiên cường, nhưng người lại không chút sức lực, thiếu chút nữa là trượt chân ngã sấp xuống, may mà Tiêu Hà đúng lúc đỡ cánh tay tôi.
Cánh tay của Tiêu Hà rất cứng rất mạnh mẽ, giống như có lực lượng cuồn cuộn không ngừng truyền tới. Cho dù đang mặc áo khoác nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra hình dáng cơ thể anh lúc mặc áo ba lỗ vào mùa hè đó.
Nghĩ tới đây, mặt tôi có hơi đỏ, vội vàng tránh khỏi tay anh: “Cảm ơn cảnh sát Tiêu.”
6.
Lãnh đạo của Tiêu Hà đi tới, bắt đầu phê bình giáo dục tôi có hành vi không đúng với chuẩn mực xã hội.
Bla bla nói một đống, ý tứ đại khái là tấn công cảnh sát là phạm tội, may người tôi đụng phải là cảnh sát giao thông, chứ nếu tôi đụng phải vệ binh thì đúng là không thể tưởng tượng được hậu quả.
Cho dù là cảnh sát giao thông cũng không thể làm như vậy, lần này là do Tiêu Hà chưa từng gặp phải chuyện giống vậy nên trong nhất thời mới ngẩn ra, sau này đội cảnh sát sẽ lấy việc này để làm dữ liệu. Nếu sau này có lặp lại thì nhất định sẽ gô cổ tôi vào đồn.
Tôi lại như gà con mổ tóc gật đầu tiên tục.
Bởi vì do tôi, chuyện này cũng bị dán thông báo nhằm răn đe, thật sự là chưa có trường hợp nào như vậy.
Mắng tôi xong, ông ấy còn không quên mắng Tiêu Hà, nói lần này anh quá mất cảnh giác rồi, vạn nhất người nhào vào anh có mục đích không thuần, anh còn có thể làm cảnh sát được hay sao?
Lời này nói vô cùng nghiêm khắc, tuy rằng rất áy náy, nhưng lúc tôi thấy Tiêu Hà rũ mắt, tôi lại tưởng tượng ra 1001 cảnh mỹ nam rơi lệ.
Tôi không đành lòng nhìn mỹ nam thương tâm, cho nên quyết đoán chuyển đề tài, nói ra chuyện khiến tôi xấu hổ nãy giờ.
“Chú cảnh sát, chuyện này đều là lỗi của cháu! Người bình thường sao có thể làm ra loại chuyện này chứ, cho nên cháu đã viết bản tường trình ạ.”
Lãnh đạo của Tiêu Hà thấy thái độ thành khẩn nhận sai của tôi, ông bảo biết mình sai là được, không cần nghiêm túc như vậy.
Nhưng tôi không đồng ý, nếu tôi không nghiêm túc xin lỗi thì sao có thể thể hiện được sự chân thành của mình? Hơn nữa, ban nãy ở trên xe tôi đã chuẩn bị kỹ rồi, không thể lãng phí được.
Tôi nhu thuận giơ bản tường trình lên đọc, từng câu từng chữ, rõ ràng mạch lạc rất chi là chân thành.
Lãnh đạo của Tiêu Hà ngồi ở đối diện, Tiêu Hà đứng bên cạnh tôi, có loại cảm giác học sinh tiểu học cùng với cha mẹ đang đọc bản tường trình cho giáo viên nghe vậy.
“Đều là lỗi của rượu, nó làm não của tôi không thể suy nghĩ được gì, nó chi phối thể xác tôi, thao túng tôi làm ra hành vi không thuộc quyền kiểm soát của bản thân. Tôi thế mà lại chà đạp anh trai cảnh sát, anh là một người cảnh sát quang minh lỗi lạc nghiêm túc, là người giám hộ cho sự an toàn của nhân dân...”
Lúc tôi đọc tới đoạn này, tôi lặng lẽ dùng dư quang liếc qua Tiêu Hà, phát hiện trên mặt anh lại nổi lên rặng mây đỏ.
“Tôi rất đau lòng, tôi vô cùng kiểm điểm đối với hành vi của mình, cho dù nó không phải là chuyện tôi có thể kiểm soát được...”
Bên cạnh có một vị cảnh sát trung niên đang cầm bình giữ nhiệt nhấp ngụm trà, nghe tới đây liền ho khan hai tiếng, thiếu chút nữa là phun cả nước cẩu kỳ trong miệng ra.
Nếu không phải đây còn là trong sở cảnh sát thì nơi này đã vang lên hàng hoạt tiếng cười lớn rồi.
Tiêu Hà nghe nãy giờ cũng đã quen, mặt anh không đỏ tim cũng không đập nhanh nữa, khóe miệng ngậm ý cười thản nhiên nhìn tôi.
Trong mắt tôi đều là gương mặt của Tiêu Hà, lời đã chuẩn bị trước thiếu chút nữa là đọc không có nổi nữa, cuối cùng lại ôm mặt giả vờ lau nước mắt.
“Được rồi đồng chí, chúng tôi biết cháu đau lòng nhường nào rồi. Biết sai là tốt, lần sau đừng uống nhiều như vậy nữa, nhỡ đâu gặp nguy hiểm gì...”
Lãnh đạo của Tiêu Hà như lão cha già giáo dục thêm vài câu, ánh mắt nhìn tôi dường như lại có ý tứ khác.
Sau khi xong việc, tôi đứng lên, đột ngột đứng dậy khiến trước mắt tôi choáng váng một đợt, thiếu chút nữa là ngã xuống, may mà có người đỡ lấy tôi.
Giương mắt nhìn qua, lại là Tiêu Hà, mà xung quanh tôi đều toàn là hơi thở trên người anh, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng an tâm.
“Không sao chứ?’
“Không sao.” Ngoài miệng tôi nói vậy, nhưng thân thể lại rất thành thực không có rời đi, sắc mặt vô cùng suy yếu.
“Hình như tôi bị tụt huyết áp, sáng nay nhận được điện thoại liền chạy ngay tới đây, còn chưa kịp ăn sáng...”
“Tiêu Hà, cậu đưa cô gái nhà người ta về đi, người ta sốt ruột chạy tới đây cũng rất đáng thương. Không phải đúng lúc hôm nay cậu được nghỉ sao, xem xem tiện đường thì đưa cô ấy về.”
Thì ra là vậy, trách không được anh lại vội vàng chạy tới đây, còn không mặc cảnh phục. Là tại chuyện tối hôm qua mới hại anh cuối tuần còn phải tăng ca, tôi cảm thấy tội lỗi trên người mình lại nặng thêm nữa rồi.
Ngày hôm sau, tôi tỉnh lại trong cơn hỗn loạn, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy cái gương mặt tươi cười như ánh mặt trời của con bạn thân đang dí sát vào mặt tôi.
Cô nàng cười he he, trên mặt là biểu cảm sung sướng khi người gặp họa, cười đến nỗi tôi chẳng hiểu ra làm sao.
“Còn nhớ hôm qua mày đã làm gì không?”
Tôi gõ gõ đầu mình: “Không nhớ lắm, tối qua không phải tao say sao? Làm sao nhớ được cái gì sau đó nữa?”
Cô nàng cười há há vài tiếng, sau đó liền sinh động như thật miêu tả lại “chuyện tốt” tôi làm đêm hôm qua, còn quay cả video ghi lại “chứng cứ phạm tội”.
Trong video là một cô gái trẻ tuổi uống đến say khướt đang bày tỏ nhung nhớ cùng những hành động “yêu thương” đối với anh cảnh sát trẻ tuổi ở trên đường... khung cảnh kịch liệt này, làm tôi xem tới ngẩn cả ra.
Nếu không phải khuôn mặt kia được quay rõ ràng sắc nét full HD không che làm tôi không có cách nào phản bác thì tôi tuyệt đối sẽ mạnh mẽ lên án trò đùa dai này của Hoàng Thiến Thiến.
“Không nghĩ tới nha, nếu không phải uống say, bọn tao cũng thật sự không biết mày sẽ kịch liệt như vậy đó.”
Hoàng Thiến Thiến bla bla nói ra một đống từ hình dung, biểu đạt sự kích động của cô nàng đối với vấn đề này.
Cô nàng còn vô cùng sung sướng dí sát cái màn hình điện thoại tới trước mặt tôi, để tôi nhìn kỹ từng chi tiết một.
Nhìn kỹ xem anh trai nhỏ kia đẹp trai tới mức nào, còn nhìn kỹ được trong lúc khóc lóc ỉ ôi, nước mũi của tôi đều bôi hết lên cảnh phục của người ta luôn rồi...
??? Cho nên sao đám người này còn dám đứng đó cười tới tắc thở, đồng thời còn quay video làm bằng chứng chứ? Là muốn ghi lại lịch sử đen của tôi sau đó uy hiếp tôi có đúng không???
Tôi cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm qua, trí nhớ lại chỉ dừng lại ở ly rượu hồng mà tôi đã uống mà thôi.
Không không, cẩn thận nhớ lại thì vẫn có thể nhớ được mang máng một đoạn ngắn.
Hình như sau khi tôi uống say thì cứ chốc chốc lại gào hát, “Một người thật cô đơn, hai người thì vui hơn ~”
Chốc chốc lại ôm bạn thân, còn chúc mừng cô nàng hạnh phúc mãi mãi, sớm sinh quý tử như thật.
Tiếp sau đó liền nhào vào người cô nàng khóc lóc nỉ non, nước mắt lã chã rơi xuống, kêu rên vì sao bản thân không có đối tượng chứ.
Bạn thân rất xúc động, nói nhất định sẽ giới thiệu cho tôi một anh trai nam tính cao to chất lượng.
Tôi rầm rì lẩm bẩm nói không cần, tôi muốn kiếm được đối tượng bằng chính thực lực của bản thân, còn để cô ấy tin, tôi còn nói sẽ tìm một người ngay trong đêm nay cho cô ấy xem nữa.
Cho nên mới có hiện trường tôi “sàm sỡ” anh trai nhỏ cảnh sát bên đường kia.
Khóc mất, cha má ơi.
“Ê mày biết gì không, sau đó có rất nhiều người tới hóng chuyện, làm bọn tao cũng xấu hổ tới mức chỉ muốn đào hố chôn luôn ở đó. Thế mà mày lại chẳng nhớ gì cả, đúng là may mắn ghê.”
Hmm, lần này thật sự là quá mất mặt, nhưng mà có điều tốt xấu gì cũng có chút may mắn trong bất hạnh.
“Nhưng mà...” Giọng điệu Hoàng Thiến Thiến đột nhiên thay đổi, làm cho người ta có cảm giác mọi chuyện trở nên không ổn.
“Tối hôm qua vì mày mà đã xảy ra một đợt sự cố giao thông đó, mày phải chịu trách nhiệm.”
Tôi còn chưa có bình ổn được trái tim tổn thương của mình thì đã bị một mũi xuyên tim, quả thực là đau thấu trời xanh.
Tôi nuốt nước miếng an ủi bản thân một cái, bảo Hoàng Thiến Thiến kể lại tất cả những chuyện bi thảm ngày hôm qua cho tôi nghe.
Kết quả, càng nghe càng cảm thấy kỳ quái.
Tối hôm qua lúc tôi yêu thương nhung nhớ anh cảnh sát giao thông kia thì anh đang xử lý một vụ vi phạm giao thông, tài xế lái xe đó còn chưa kịp đỗ xe ở ven đường thì đã bị tôi đi lên chặn ngay trước mặt anh cảnh sát.
Tôi như một đứa hổ báo cáo chồn đè anh ấy lại, làm lái xe vô cùng sửng sốt, càng xem càng cảm thấy thú vị, cho nên ngay cả xe cũng không thèm lái đi nữa, ghé vào trên cửa kính mê mẩn thích thú hóng drama.
Sau đó, người tới xem chuyện vui càng ngày càng nhiều, cũng có mấy ô tô đỗ ở ven đường rồi tài xế tới đây hóng hớt.
Quả nhiên, đúng là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa mà, chẳng cần phân biệt già trẻ gái trai gì hết, ai rồi cũng thích hóng drama thôi.
Kết quả có một người lái xe đi qua đó, nhìn tới chăm chú quá nên không chú ý khoảng cách, không cẩn thận đâm sầm vào đít xe ô tô phía trước.
Ồ, hiểu rồi đó, sau đó là một hồi sự cố giao thông rắc rối.
Nghe Hoàng Thiến Thiến nói, sau khi chúng tôi rời đi, anh cảnh sát giao thông kia phải ở lại xử lý mọi chuyện. Nghe nói hai tài xế kia ai cũng không nhường ai, đều nói là không phải lỗi của mình, tình hình trở nên rất phức tạp.
“Tuy nói không có ai bị thương gì, nhưng ngày hôm qua mày sàm sỡ người ta lâu như vậy, còn tự nhiên thêm việc cho người ta nữa... có phải mày nên đi giải thích rồi xin lỗi người ta hay không?”
Tôi trầm tư một lát, thấy cô nàng nói rất có lý, nhưng mà tôi lại hơi chần chừ.
Bảo tôi tìm tới cửa xin lỗi sao? Hu hu nhục lắm!
“Không phải chứ, Khương Tranh Tranh, mày chà đạp người ta lâu như vậy, người ta đã không gô cổ mày vì tội tập kích cảnh sát là tốt lắm rồi đó, dù sao mày cũng phải tỏ thái độ một chút đi chứ?”
Hoàng Thiến Thiến trợn mắt: “Hơn nữa anh ấy siêu cấp man luôn đó, chị em khuyên mày nên tấn công đi, nói không chừng tháng sau sẽ tới lượt bọn tao ăn mừng mày đấy!”
Đừng mà, tha cho tôi đi, để tôi một mình lặng lẽ rời khỏi thế giới này không tốt sao?
“Tao không làm đâu... đúng rồi, video kia là ai quay? Cầu xin chúng mày xóa đi mà!”
Lòng tôi vẫn tâm tâm niệm niệm đoạn video ghi lại lịch sử đen của mình, dù sao chuyện tối qua tôi cũng không nhớ rõ, dù có xấu hổ thẹn thùng thế nào thì chỉ cần vung tay quên hết đi là coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.
Nhưng chuyện... lại cứ tự mình tìm tới cửa.
Điện thoại đột nhiên vang lên, sau khi ấn nghe, một giọng nữ lễ phép chứa ý cười truyền tới: “Xin hỏi là cô Khương Tranh Tranh sao?”
“Là tôi, cô là?”
“Chào cô, chúng tôi là đội cảnh sát giao thông của thành phố. Bên này có một sự cố giao thông có liên quan tới cô, có thể cần cô tới đây nói chuyện với chủ xe một chút...”
Tôi không biết tâm tình hiện tại của bản thân là như thế nào, tôi chỉ có cảm giác thế giới này sắp sụp đổ tới nơi rồi.
3.
Tóm lại, tôi không thể kháng lệnh, vẻ mặt rầu rĩ ra khỏi cửa, làm tốt tinh thần chuẩn bị chịu đòn nhận tội.
Cũng không có trang điểm như mọi ngày, tôi để bộ mặt tái nhợt và mái tóc rối bù sau cơn say rượu ra khỏi nhà.
Ở đội cảnh sát giao thông, cảnh sát tiếp đón tôi bảo chúng tôi ngồi chờ ở một bên, nói cảnh sát phụ trách chuyện này sẽ sớm tới đưa chúng tôi đi.
Hoàng Thiến Thiến ngồi bên cạnh sáng mắt lên, xoa tay: “Có phải anh cảnh sát ở hiện trường hôm qua không ạ?”
Nữ cảnh sát kia sửng sốt nửa giây, lại cười như hoa: “... Đúng thế, có điều lần này không được động thủ nữa nhé, không thì thật sự sẽ bị ghi tội đó.”
?? Từ từ, thế nên chuyện ngày hôm qua mọi người đều biết hết rồi?
Qua một hồi lâu cũng không thấy có ai tới, tôi túm lấy một cảnh sát đi ngang qua hỏi: “Xin chào, cho hỏi anh...”
Đó là một anh cảnh sát nhỏ tuổi sạch sẽ lại non nớt, thoạt nhìn có vẻ chưa làm việc được bao lâu.
Tôi còn chưa có nói xong, cậu ta đã đỏ mặt nói nhanh: “Tôi có bạn gái rồi!”
Không chỉ tuyên bố mà cậu ta còn gấp gáp lùi về sau hai bước.
Không phải... tôi chỉ muốn hỏi anh là có biết khi nào cảnh sát phụ trách tới hay không thôi mà, tôi đâu có quan tâm tới việc anh có bạn gái hay không chứ.
Tôi há mồm, đơ vài giây mới ngồ ngộ ra ý tứ của cậu ta là gì. Tôi vô cùng tuyệt vọng, buông xuôi không muốn hỏi nữa, đi tới bên cạnh Hoàng Thiến Thiến ngồi xuống.
“Sự tích của mày xem ra đã truyền khắp sở cảnh sát giao thông rồi.” Hoàng Thiến Thiến nhìn qua vô cùng khoái trá.
Xong rồi, đời tôi có còn cứu được hay không?
Uể oải vài phút, đột nhiên trước mắt tôi có một trận gió thổi tới. Đúng là mùa thu có khác, trong không khí thoang thoảng hương hoa quế nhè nhẹ luôn.
Cùng với mùi hương mà tôi ngửi được còn có một người đang tiến vào, anh mặc quần áo đơn giản thoải mái, nhìn qua có nét giống Ngô Tôn thời trẻ, ngũ quan đoan chính cân đối.
Dáng người cao ngất, có loại khí thế không giận tự uy, đứng ở chỗ đó còn có cảm giác chính khí hiên ngang không nói rõ thành lời.
Trong nháy mắt khi chạm phải tầm mắt của anh, tôi thực sự... đã rung động, ánh mắt nhìn thẳng không rời.
Nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác người này rất quen mắt. Sao càng nhìn càng thấy quen vậy nè, loại nhan cẩu* như tôi, nếu đã gặp qua người như vậy thì sao có thể không có ấn tượng được chứ?
*Người ham mê nhan sắc
Mà lúc anh ấy nhìn thấy tôi, đột nhiên không hiểu sao mặt lại đỏ lên.
Trong đầu tôi đột nhiên lóe lên một hình ảnh, vẫn là gương mặt tuấn tú này, có điều bị phóng đại lên nhiều lần, cùng với cái gương mặt say xỉn của tôi chỉ cách nhau có khoảng mấy cm.
Anh ấy cũng đỏ mặt như vậy, lúc đó anh cách tôi rất gần, tôi có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông trên da anh, còn có lông mi dày mà rậm nữa.
Thậm chí còn có thể nhớ tới nhiệt độ ấm áp từ hô hấp anh phả lên mặt tôi, nhẹ nhàng khoan khoái như ánh mặt trời, ngập tràn hormone nam tính.
Trên mặt anh có chút bối rối, lộ ra nụ cười xấu hổ, lúc thì ngửa đầu ra đằng sau, lúc thì lại ngượng ngùng nhìn tôi, đôi mắt xinh đẹp như được phủ một tầng hơi nước.
Đầu tôi như có năm tiếng sấm nổ cho tanh bành.
Tôi đã nhớ ra rồi, anh chính là anh trai cảnh sát tối hôm qua đã bị tôi chà đạp sau khi say rượu đây mà.
Hu hu hu, rất xin lỗi rất xin lỗi anh.
Thương tâm là một chuyện, tôi lại đột nhiên nhớ tới chuyện khác, bây giờ gương mặt tôi tái nhợt như tờ giấy, tóc tai bù xù như tổ quạ... tôi cứ như vậy mà đối mặt với một anh đẹp trai đã từng bị tôi chà đạp hay sao?
Ừm, cảm thấy không ổn lắm, chính là có chút không thể thở nổi.
4.
Anh trai vốn là vội vàng tới đây, lúc này lại thả chậm cước bộ thong dong đi tới: “Là Khương Tranh Tranh sao?”
“Phải phải ~” Hoàng Thiến Thiến vui vẻ nhấc tay, “Anh cảnh sát, là chúng tôi.”
Anh trai ho khẽ một tiếng, nâng mắt nhìn qua: “Tôi tên Tiêu Hà, là người phụ trách sự cố tai nạn giao thông tối hôm qua.”
Lúc anh nghiêm túc thật đúng là có cảm giác ngọc thụ lâm phong, thoạt nhìn giống như người chưa từng trải qua chuyện đêm hôm qua vậy.
Chẳng qua khi chạm phải tầm mắt của tôi, anh vẫn bại lộ ra sự xấu hổ trong lòng mình. Quả nhiên...
Tôi càng thêm áy náy hơn, nói như vậy tối hôm qua tôi đã để lại bóng ma tâm lý lớn cho anh cảnh sát chính trực này rồi.
“Cái đó... tối hôm qua...” Tôi vừa định nói lời giải thích thì đã bị Hoàng Thiến Thiến bịt miệng.
“Tôi có việc phải đi trước, cảnh sát Tiêu, Tranh Tranh nhà chúng tôi nhờ anh chăm sóc nhé, tối hôm qua cô ấy uống có hơi nhiều nên làm chuyện có lỗi với anh rồi, cô ấy đã tự trách mình từ sáng tới giờ đó.” Hoàng Thiến Thiến liến thoắng nói.
“Mày nhớ chuẩn bị lời giải thích tỉ mỉ cho người ta đi biết chưa?”
Sau đó cô nàng nháy mắt với tôi, giống như đang âm thầm cổ vũ, sau đó liền vọt mất không thấy thân ảnh đâu.
Hmmm, đúng là con nhỏ nhiều chuyện. Loại tình huống này, dù tôi có tà tâm thì cũng không có gan làm kẻ trộm đâu.
Bảo tôi giải thích? Tôi biết giải thích thế nào bây giờ?
Tối hôm qua hai vị tài xế kia tranh chấp rất gay gắt, hai người liên tục đổ lỗi cho đối phương, cuối cùng lại rất ăn ý nhắc tới thủ phạm chính dẫn tới vụ việc ngày hôm qua, cũng chính là tôi đây.
Lúc mình hóng chuyện thì không thấy to mồm như thế đâu, xảy ra chuyện rồi còn đổ lỗi cho người khác? Chưa gặp phải trường hợp thế này bao giờ.
Tới cửa văn phòng, còn chưa có đi vào thì đã nghe thấy tiếng ồn ào nhao nhao như sắp lật trời ở bên trong.
Tôi lấy hết dũng khí đi vào, nhưng thực ra là cũng chẳng có tác dụng gì mấy. Tiêu Hà thấy tôi như thế cũng dừng lại.
“Bây giờ đã cảm thấy xấu hổ rồi?” Anh có chút buồn cười cong môi, tôi còn đang khẩn trương, lại vì nụ cười này mà tim đập nhanh hơn mấy nhịp.
Người này có biết lúc anh cười lên như thế rất đẹp hay không hả? Lúc nghiêm túc thì giống như ánh mặt trời, lúc cười nhẹ thì lại nhiều thêm vài tia lưu luyến, thực sự có lực sát thương rất lớn đó.
“Có chút... thật ra chuyện tối hôm qua tôi không nhớ rõ gì hết. Đều tại rượu kia, ai bảo nó dễ say như thế chứ?” Tôi chán nán mắng một tiếng.
“Yên tâm, không sao đâu. Chỉ là một chút xô xát nhỏ mà thôi, không có vấn đề gì lớn. Tôi sẽ giúp cô giải thích.”
Hu hu, Tiêu Hà, tối hôm qua anh bị tôi chà đạp như vậy mà hôm nay còn săn sóc như vậy sao, quả nhiên là cảnh sát tốt vì dân phục vụ mà.
Tôi nhìn Tiêu Hà, hai mắt lưng tròng, thật sự càng nhìn càng cảm thấy thuận mắt.
Hai người đàn ông vạm vỡ ở trong phòng cãi nhau đến mặt đỏ tía tai, đầu tiên là chỉ trích đối phương cứ thích hóng chuyện, sau đó lại hỏi đối phương có phải muốn đấm nhau hay không.
Hai người khoa tay múa chân qua lại, lại nhớ tới trọng điểm đêm hôm qua, lại đem trọng điểm đặt tới vấn đề vì sao anh lại muốn hóng chuyện kia đến như vậy.
Tôi tưởng tượng tới cảnh hai người nhe răng trợn mắt hận không thể lao vào đánh một trận, làm cách nào cũng không hòa giải được. Kết quả lúc cửa phòng mở ra, căn phòng lại im phăng phắc, thực sự giống như là ăn trộm vậy.
Thấy tình cảnh như vậy, tôi đang định gào to: “Các người đừng đánh nữa mà”, thì đột nhiên dừng lại.
“Làm gì có người nào uống say vào lại làm ra mấy chuyện như thế, đó là chuyện mà con người có thể làm ra được sao?”
“Uống say thì bình thường mà, chú hai nhà tôi uống xong còn hôn chú ba của tôi đấy.”
Tôi bật cười: “Bọn họ nãy giờ là cãi nhau như vậy đó hả.”
“Đúng thế, khuyên thế nào cũng không được.” Công việc cũng không dễ dàng gì mà.
Tôi vốn còn tưởng bản thân đã gây chuyện lớn rồi, không ngờ tới sở cảnh sát còn có thể nghe được câu chuyện dở khóc dở cười này.
Mắt thấy bọn họ lại tiếp tục vòng trở lại vấn đề cũ, chuẩn bị cãi nhau thêm một lần nữa, tôi cố lấy hết dũng khí vọt vào bên trong:
“Được được được rồi, đều là lỗi của tôi! Tôi không nên uống cái loại rượu chết tiệt kia! Nếu không phải do tôi thì cũng sẽ không có cơ hội để các chú đứng hóng chuyện! Hết bao nhiêu tiền, tôi bồi thường cho hai người có được không?”
Tuy rằng vừa mới nói ra miệng, tôi liền cảm thấy hối hận, nhanh chóng thắp hương cho túi tiền của mình.
Chỉ có thể cầu trời khấn đất, hy vọng xe bọn họ không tốn quá nhiều tiền để sửa.
5.
Hai người đàn ông to con bị một tiếng hô to của tôi làm cho im lặng, nhất nhất nhìn về phía tôi.
Tôi xấu hổ cúi thấp đâu xuống, liên tục giải thích cho họ nghe. Ghi nhớ kỹ những lời Hoàng Thiến Thiến dạy, khép mình thể hiện ra mình là một cô gái xinh đẹp yếu đuối mảnh mai là được.
Áy náy, bất an, thống khổ, tất cả đều viết rõ ở trên mặt tôi, tôi còn cố gắng để bọn họ có thể nhìn thấy rõ sự thương cảm của mình, để bọn họ có thể đồng tình với tôi.
Tiêu Hà bị bộ dáng này của tôi làm cho ngẩn ra hai giây, cũng may là không quên chuyện phải hòa giải.
Hai người đàn ông bặm chợn hung dữ, không thể quá bắt nạt một cô gái mảnh mai xinh đẹp được, anh ân cần khuyên giải mấy câu, lại bảo tôi lần sau đừng có uống nhiều như vậy nữa mà thôi.
Tôi gật đầu liên tục, vô cùng rụt rè. Nhưng ở nơi bọn họ không thấy được, tôi lại đang lặng lẽ giơ ngón cái cho Tiêu Hà.
Hai chiếc xe kia đều có bảo hiểm, sửa chữa chỉ tốn hai ngàn tệ, nhưng chiếc xe bị đâm đòi 4000 tệ, nói 2000 là không đủ để bồi thường, nhất định phải khiến người đâm xe trích ra thêm 2000 tệ nữa.
Nhưng mà xe đâm vào kia cũng không đồng ý gánh hết trách nhiệm lên người mình, luôn cảm thấy nếu xe trước mà không đứng lại hóng chuyện thì sẽ không có chuyện bị đụng tới.
Hai người tranh chấp không ngừng nghỉ, lại nhốn nháo muốn lôi tôi vào.
Nhưng khi nhìn thấy cô gái nhỏ hơn mình mười mấy tuổi đứng ở trước mặt thành khẩn nhận sai, hai người đàn ông ngược lại còn cảm thấy có hơi xấu hổ.
Hơn nữa Tiêu Hà còn đang ở đây, anh nghiêm túc đen mặt nói nếu bọn họ không chấp nhận hòa giải thì sẽ ghi giấy phạt cho cả hai người, dựa theo tình huống khách quan mà nói thì việc phán định sẽ chẳng liên quan gì tới tôi.
Dù sao mình không thích ăn bánh thì cũng không thể trách cái bánh nó dở được đúng không?
Cuối cùng, hai người đều lui một bước, tỏ vẻ chấp nhận hòa giải, ngầm giải quyết sự việc này.
“Cô gái nhỏ, lần sau đừng có gào loạn ở ngoài đường như thế, say rượu gây chuyện là sẽ bị phạt đó có biết chưa? Cô xem xem cảnh sát nhà người ta đã bị cô làm ra thành cái gì rồi, chúng tôi thì không sao, cô cũng nên nói lời xin lỗi với người ta đi chứ.”
“Phải phải phải...” Tôi như gà con mổ thóc.
“Khụ khụ.” Tiêu Hà ở bên cạnh ho khan hai tiếng, bất động thanh sắc muốn đưa người đi.
Rốt cuộc cũng tiễn được hai người đàn ông này đi, trong lòng tôi đau xót bưng túi tiền khóc ròng, bụng còn cồn cào cả lên vì chưa được ăn sáng.
Sắc mặt tôi tái đi một chút, cảm giác bước đi cũng không còn vững.
Tiêu Hà thấy bộ dáng xiêu vẹo của tôi, đi lên hỏi: “Cô ổn chứ?”
“Ổn, tôi ổn mà. Tôi còn chưa viết bản kiểm điểm đâu.”
Tôi ra vẻ kiên cường, nhưng người lại không chút sức lực, thiếu chút nữa là trượt chân ngã sấp xuống, may mà Tiêu Hà đúng lúc đỡ cánh tay tôi.
Cánh tay của Tiêu Hà rất cứng rất mạnh mẽ, giống như có lực lượng cuồn cuộn không ngừng truyền tới. Cho dù đang mặc áo khoác nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra hình dáng cơ thể anh lúc mặc áo ba lỗ vào mùa hè đó.
Nghĩ tới đây, mặt tôi có hơi đỏ, vội vàng tránh khỏi tay anh: “Cảm ơn cảnh sát Tiêu.”
6.
Lãnh đạo của Tiêu Hà đi tới, bắt đầu phê bình giáo dục tôi có hành vi không đúng với chuẩn mực xã hội.
Bla bla nói một đống, ý tứ đại khái là tấn công cảnh sát là phạm tội, may người tôi đụng phải là cảnh sát giao thông, chứ nếu tôi đụng phải vệ binh thì đúng là không thể tưởng tượng được hậu quả.
Cho dù là cảnh sát giao thông cũng không thể làm như vậy, lần này là do Tiêu Hà chưa từng gặp phải chuyện giống vậy nên trong nhất thời mới ngẩn ra, sau này đội cảnh sát sẽ lấy việc này để làm dữ liệu. Nếu sau này có lặp lại thì nhất định sẽ gô cổ tôi vào đồn.
Tôi lại như gà con mổ tóc gật đầu tiên tục.
Bởi vì do tôi, chuyện này cũng bị dán thông báo nhằm răn đe, thật sự là chưa có trường hợp nào như vậy.
Mắng tôi xong, ông ấy còn không quên mắng Tiêu Hà, nói lần này anh quá mất cảnh giác rồi, vạn nhất người nhào vào anh có mục đích không thuần, anh còn có thể làm cảnh sát được hay sao?
Lời này nói vô cùng nghiêm khắc, tuy rằng rất áy náy, nhưng lúc tôi thấy Tiêu Hà rũ mắt, tôi lại tưởng tượng ra 1001 cảnh mỹ nam rơi lệ.
Tôi không đành lòng nhìn mỹ nam thương tâm, cho nên quyết đoán chuyển đề tài, nói ra chuyện khiến tôi xấu hổ nãy giờ.
“Chú cảnh sát, chuyện này đều là lỗi của cháu! Người bình thường sao có thể làm ra loại chuyện này chứ, cho nên cháu đã viết bản tường trình ạ.”
Lãnh đạo của Tiêu Hà thấy thái độ thành khẩn nhận sai của tôi, ông bảo biết mình sai là được, không cần nghiêm túc như vậy.
Nhưng tôi không đồng ý, nếu tôi không nghiêm túc xin lỗi thì sao có thể thể hiện được sự chân thành của mình? Hơn nữa, ban nãy ở trên xe tôi đã chuẩn bị kỹ rồi, không thể lãng phí được.
Tôi nhu thuận giơ bản tường trình lên đọc, từng câu từng chữ, rõ ràng mạch lạc rất chi là chân thành.
Lãnh đạo của Tiêu Hà ngồi ở đối diện, Tiêu Hà đứng bên cạnh tôi, có loại cảm giác học sinh tiểu học cùng với cha mẹ đang đọc bản tường trình cho giáo viên nghe vậy.
“Đều là lỗi của rượu, nó làm não của tôi không thể suy nghĩ được gì, nó chi phối thể xác tôi, thao túng tôi làm ra hành vi không thuộc quyền kiểm soát của bản thân. Tôi thế mà lại chà đạp anh trai cảnh sát, anh là một người cảnh sát quang minh lỗi lạc nghiêm túc, là người giám hộ cho sự an toàn của nhân dân...”
Lúc tôi đọc tới đoạn này, tôi lặng lẽ dùng dư quang liếc qua Tiêu Hà, phát hiện trên mặt anh lại nổi lên rặng mây đỏ.
“Tôi rất đau lòng, tôi vô cùng kiểm điểm đối với hành vi của mình, cho dù nó không phải là chuyện tôi có thể kiểm soát được...”
Bên cạnh có một vị cảnh sát trung niên đang cầm bình giữ nhiệt nhấp ngụm trà, nghe tới đây liền ho khan hai tiếng, thiếu chút nữa là phun cả nước cẩu kỳ trong miệng ra.
Nếu không phải đây còn là trong sở cảnh sát thì nơi này đã vang lên hàng hoạt tiếng cười lớn rồi.
Tiêu Hà nghe nãy giờ cũng đã quen, mặt anh không đỏ tim cũng không đập nhanh nữa, khóe miệng ngậm ý cười thản nhiên nhìn tôi.
Trong mắt tôi đều là gương mặt của Tiêu Hà, lời đã chuẩn bị trước thiếu chút nữa là đọc không có nổi nữa, cuối cùng lại ôm mặt giả vờ lau nước mắt.
“Được rồi đồng chí, chúng tôi biết cháu đau lòng nhường nào rồi. Biết sai là tốt, lần sau đừng uống nhiều như vậy nữa, nhỡ đâu gặp nguy hiểm gì...”
Lãnh đạo của Tiêu Hà như lão cha già giáo dục thêm vài câu, ánh mắt nhìn tôi dường như lại có ý tứ khác.
Sau khi xong việc, tôi đứng lên, đột ngột đứng dậy khiến trước mắt tôi choáng váng một đợt, thiếu chút nữa là ngã xuống, may mà có người đỡ lấy tôi.
Giương mắt nhìn qua, lại là Tiêu Hà, mà xung quanh tôi đều toàn là hơi thở trên người anh, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng an tâm.
“Không sao chứ?’
“Không sao.” Ngoài miệng tôi nói vậy, nhưng thân thể lại rất thành thực không có rời đi, sắc mặt vô cùng suy yếu.
“Hình như tôi bị tụt huyết áp, sáng nay nhận được điện thoại liền chạy ngay tới đây, còn chưa kịp ăn sáng...”
“Tiêu Hà, cậu đưa cô gái nhà người ta về đi, người ta sốt ruột chạy tới đây cũng rất đáng thương. Không phải đúng lúc hôm nay cậu được nghỉ sao, xem xem tiện đường thì đưa cô ấy về.”
Thì ra là vậy, trách không được anh lại vội vàng chạy tới đây, còn không mặc cảnh phục. Là tại chuyện tối hôm qua mới hại anh cuối tuần còn phải tăng ca, tôi cảm thấy tội lỗi trên người mình lại nặng thêm nữa rồi.