Chương 3
(Phần 3)
7.
"Cảnh sát Tiêu, nhà anh ở hướng nào thế? Nếu không tiện đường thì cũng không cần đưa tôi về đâu." Tôi ngay lập tức bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn thiện lương am hiểu lòng người.
"Không sao đâu, để tôi đưa cô về."
Tôi vốn tưởng là mình sẽ được ngồi trên con xe mô tô gắn máy ngầu lòi mà mấy anh cảnh sát hay đi, ai ngờ đứng trước mặt tôi lại là một con BMW bóng loáng đắt tiền.
Tôi sửng sốt một lúc lâu: "... Không phải xe mô tô sao?"
"Nghĩ gì vậy, tư dùng xe để làm việc là bị xử phạt đấy." Tiêu Hà cười xán lạn, thanh âm của anh khiến tôi nghe đến có chút chân mềm nhũn ra.
Dường như trong mắt anh còn có mấy chấm nhỏ li ti sáng lấp lánh, quả thực giống như màn sao vậy.
Tiêu Hà lái xe ngồi rất nghiêm chỉnh, tay lái nắm chắc, kỹ thuật lái rất ổn định.
Thỉnh thoảng tôi sẽ dùng dư quang để ngắm anh, trong lòng có hàng vạn con nai con chạy loạn, đang suy nghĩ xem nên bắt chuyện như thế nào mới giảm bớt sự xấu hổ tối ngày hôm qua đây.
Tiêu Hà dường như cũng chú ý tới sắc mặt tôi không tốt lắm: "Còn chịu được không? Người ta bảo tụt huyết áp thì nên nhanh chóng đi ăn cái gì đó, hay là tôi dẫn cô tới quán ăn gần đây nhé."
Có thể lời của anh chỉ là khách sáo mà thôi, nhưng lại làm cho đầu óc tôi hoạt động rất nhanh.
"Được, hình như tôi nhịn không nổi nữa rồi. Cảnh sát Tiêu, hay là tôi mời anh một bữa nhé, tối qua là tôi vô ý với anh, coi như là để xin lỗi anh đi."
"Làm ơn đi mà, cho tôi cơ hội để xin lỗi có được không, không thì tôi sẽ áy náy cả tháng không ngủ được mất."
Dưới sự chân thành tha thiết của tôi, Tiêu Hà cũng không từ chối, sau đó chúng tôi tìm một quán ăn để ăn cơm.
"Ngại quá cảnh sát Tiêu, hại anh hôm nay phải tăng ca rồi."
"Không sao, chúng tôi vì dân phục vụ mà." Tiêu Hà ngồi xuống, lưng thẳng tắp, dáng người nghiêm chỉnh anh tuấn.
Càng nhìn tôi càng có cảm giác tối hôm qua thật là thần kỳ, tuy làm ra hành động chẳng giống ai, có điều ánh mắt tôi dù say hay không say thì cũng đúng là perfect mà.
8.
Sau khi trở về, Hoàng Thiến Thiến kích động lăn tới dò hỏi tiến triển tới đâu rồi: "Sao rồi sao rồi?"
"Aizz, suýt nữa thì tổn thất 2000 tệ."
"Nói cái này làm gì, tao đang hỏi tiến triển giữa mày với cảnh sát Tiêu ấy, liệu tháng sau bọn tao có cơ hội tổ chức tiệc chúc mừng cho mày hay không?"
Tôi phiền muộn ngồi xuống: "Tao có WeChat của anh ấy rồi, có điều sau này cũng chẳng biết lấy lí do gì để tiếp xúc nữa..."
Mỹ nam đẹp trai tới mức độ đó, thế mà chỉ có duyên say rượu, thật sự khiến người ta đau lòng muốn chết mà.
"Anh ấy cho mày WeChat rồi? Đây là chuyện tốt nha. Tao nói chứ Khương Tranh Tranh, thời điểm nào rồi, đừng có giữ giá làm gì, phải xông lên biết chưa! Mày cứ phô ra cái tư thế nữ đè nam như đêm qua cho tao!"
"Mày có biết vì sao mọi người đã đổi 7749 người yêu rồi mà mỗi lần tụ hội chỉ có một mình mày còn độc thân hay không? Phàm là nếu mày có một nửa khí thế của mày tối hôm qua, tao cũng không cần thiết phải giới thiệu đối tượng cho mày làm gì."
Còn có đối tượng nào tốt hơn được nữa chứ, Tiêu Hà ngay trước mắt không phải là quá OK rồi sao?
Hơn nữa vừa nhìn thấy Tiêu Hà, tôi liền biết trong lòng tôi không chứa nổi tên đàn ông nào khác nữa, hu hu hu.
Hoàng Thiến Thiến nói lời thấm thía vỗ vỗ vai tôi: "Nếu mày lo lắng không thành công, vậy cứ yên tâm, đã có quân sư là tao rồi, cam đoan mày mã đáo thành công."
Sau khi có được sự cho phép của tôi, Hoàng Thiến Thiến nhanh chóng liệt kê ra đủ các loại phương án tác chiến, ngay cả việc Tiêu Hà có thể đứng trực ở chỗ nào cô nàng cũng biết rõ ràng rành mạch.
Tôi chấn kinh: "Sao ngay cả chuyện này mà mày cũng biết thế, mày là ma quỷ à?"
Hoàng Thiến Thiến cười ngầu lòi: "Vì hạnh phúc nửa đời sau của chị em tốt, tao đã huy động nhân mạch của bảy cô tám dì họ hàng nhà tao đấy."
Sau đó, cô nàng cười hì hì nhỏ giọng nói: "Dáng người này của Tiêu Hà, vừa nhìn là biết nửa đời sau của mày toàn là phúc rồi. Bỏ qua cái thôn này sẽ không còn cái thôn nào tốt hơn đâu..."
Tôi vừa giận vừa thẹn trừng mắt liếc cô ấy một cái, lòng bàn chân lại như có gắn mô tơ chạy vọt vào trong phòng ngủ.
Giường lớn rất mềm, đầu óc tôi lại toàn là xúc cảm tối hôm qua lúc ôm Tiêu Hà.
Ngực của anh ấy thật săn chắc, thắt rưng rộng, cơ bụng sáu múi, cái gì nên sờ thì ngày hôm qua tôi đều đã vô tình sờ soạng mấy lần rồi.
Nói tới cũng kỳ, sau khi trí nhớ ùa tới, ngay cả xúc cảm lẫn khứu giác cũng đều trở nên rõ ràng hơn.
Cảm giác được ôm anh, cảm giác sờ lên eo anh, cảm giác khi hơi thở của anh phả tới, cùng với hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh... thôi xong rồi, tôi rơi vào tay giặc rồi.
9.
Sáng ngày hôm sau, tôi liền lấy hết can đảm đi qua con đường Tiêu Hà đứng trực.
Ngã tư ngày rất đông xe cộ, dòng người qua đường lớn, thỉnh thoảng sẽ có cảnh sát giao thông đứng ở đây chỉ huy.
Dựa theo những gì Hoàng quân sư nói, tôi phải nghĩ cách xoát độ hảo cảm mới được, tốt nhất là làm chút chuyện "người tốt việc tốt", bởi vì anh cảnh sát có dáng vẻ chính nghĩa thế kia, hẳn là cũng sẽ rất thích những người vừa đẹp vừa lương thiện.
Tiêu Hà đứng ở ven đường, dáng người cao một mét tám, lưng thẳng tắp, ăn mặc cảnh phục chỉn chu tỉ mỉ, trông vô cùng đẹp trai.
Anh đứng thẳng tắp ở đó giống như cây đại thụ che trời vậy, cả người đều tỏa ra hơi thở phấn chấn tinh thần đầy nhiệt huyết.
Nhìn từ góc độ này, tôi có thể nhìn thấy rõ đường cong sườn mặt tuấn tú của Tiêu Hà, hu hu hu, chắc cả đời này tôi sẽ không gặp được anh cảnh sát giao thông nào đẹp trai như vậy quá.
Tôi nương theo dòng người nhốn nháo, ánh mắt làm càn nhìn chằm chằm Tiêu Hà như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Kết quả, đi đi lại lại giữa hai đường lần thứ 20, tôi vẫn chẳng thấy một bà lão hay công cụ nào cần giúp qua đường cả.
Ngay cả một em học sinh tiểu học cần giúp qua đường cũng không có, đến nỗi trẻ em lạc đường... cũng không luôn.
Người tốt việc tốt còn chưa có làm được, tôi đã mệt tới mức thở như chó.
Nhưng đúng lúc này lại có một em học sinh mặc đồng phục, âm thanh ngọt ngào đi tới hỏi: "Chị ơi, chị vừa mới đi qua đường rồi mà, sao lại quay lại đây vậy?"
"Vì hạnh phúc nửa đời sau của chị." Tôi nghiêm túc nói đùa.
Kết quả, mẹ của em học sinh đó lại chạy ngay tới đây ôm lấy con mình vào lòng rồi đi mất, tôi còn có thể nghe loáng thoáng được mấy câu thấm thía cô ấy dặn con mình:
"Không phải mẹ đã nói với con rồi hay sao, đi ra ngoài không được nói chuyện với người lạ..."
"Mẹ, mẹ chỉ nói là không được nói chuyện với chú lạ, dì lạ thôi mà, chị gái xinh đẹp kia cũng là người lạ sao?"
Ui, đứa bé này đúng là chỉ được cái nói đúng. Nếu ngay cả người qua đường cũng nhận rõ nhan sắc của tôi như vậy, vậy tôi đây liền tự tin hơn nhiều rồi.
Sau mấy tiếng lượn vòng vòng, tôi cũng không thể không đi làm, đưa mắt nhìn qua Tiêu Hà, tôi thầm chào tạm biệt anh ở trong lòng...
Cũng không biết anh có thấy tôi hay không nữa.
Sau khi trở về, Hoàng Thiến Thiến nghe được chiến tích một ngày của tôi, cô nàng cười như ngả rạ.
Mà tôi còn đang ngồi ở cạnh bồn hoa vặt lá: "Anh ấy thấy mình, anh ấy không thấy mình..."
"Thôi, tao cảm thấy không có tác dụng đâu, trách nhiệm của bọn họ hẳn là lúc nào cũng phải chú ý tới xe cộ, còn có an nguy của người dân nữa. Trên đường cái nhiều người như vậy, sao có thể để tâm chú ý tới việc khác chứ, có thể ở trong mắt họ, người xung quanh cũng chỉ là mấy củ cải trắng mà thôi."
"Đừng mà! Khương Tranh Tranh, mày sao lại nhụt chí thành thế này rồi!" Hoàng Thiến Thiến gào khóc đi lên giật lấy bông hoa trong tay thôi.
Tôi căm giận nói: "Không được, cho dù là củ cải trắng, tao cũng là củ cải trắng béo tròn thơm ngọt nhất."
Ngày hôm sau, tôi vẫn đi ra ngã tư như cũ, không chỉ đi mà còn ăn mặc xinh đẹp, trên mặt cũng trang điểm thành kiểu dáng rất có lực sát thương với đám con trai ngay thẳng. Lần trước gặp mặt trong tình trạng đầu tóc bù xù như tổ quạ, bây giờ tuyệt đối không thể phát sinh nữa.
Kết quả, Tiêu Hà không có ở đây, chắc hôm nay không phải là ca của anh.
Tôi không hề thấy giận, quyết định không ngừng cố gắng, ngày mai lại tiếp tục.
Cứ như vậy tới tới lui lui đã gần một tuần rồi, trước khi đi làm tới, mà sau khi làm xong cũng tới, tôi đã mệt tới mức sụt đi ba cân.
Hầy, cho dù không bắt được Tiêu Hà thì việc tôi có thể giảm cân thì tính ra cũng không lỗ.
Rất nhanh, tôi liền nghênh đón cơ hội gặp mặt với Tiêu Hà, nhưng mà không nghĩ tới... mọi chuyện lại trở nên xấu hổ như vậy.
10.
Cuối tuần, tôi vẫn như cũ đứng ở ngã tư muốn bắt được cơ hội tiếp cận Tiêu Hà.
Đại khái là sáng nay vội đi ra ngoài nên tôi chưa ăn được cái gì, một lúc sau, tôi đột nhiên có cảm giác mắt mờ đi.
Tôi chỉ nhìn thấy có một anh cảnh sát đi qua chỗ Tiêu Hà, dường như là thay ca với anh.
Từ từ, Tiêu Hà muốn tan tầm sao? Tôi đây cũng vừa lúc có thể làm bộ ngẫu nhiên say hi với anh: "Hi cảnh sát Tiêu, trùng hợp quá."
Tiếp theo sẽ hỏi xem có phải anh tan tầm rồi hay không, sau đó thuận theo mà hỏi anh có thời gian không, sau đó lại mời anh ăn cơm để cảm ơn chuyện lần trước.
Ngay cả việc nếu bị Tiêu Hà từ chối, tôi nên trả lời thế nào, tôi cũng đã nghĩ xong: "Cảnh sát Tiêu, tôi thấy có thể là do lần trước mời cơm anh quá qua loa, cho nên mấy ngày hôm nay tôi đều gặp ác mộng cả, trong mộng luôn có người bắt lấy tôi nói nhất định phải mời được anh một bữa cơm."
Đã nói là phải làm, hành động quyết định thắng bại!
Nhân lúc Tiêu Hà đi vào ven đường, tôi liền chạy chậm qua.
Kết quả dường như là đột ngột thay đổi trạng thái, chỉ chạy có vài bước mà trước mắt tôi đã tối sầm, thiếu chút nữa là ngã quỵ trên mặt đất.
Ngay khi tôi nghĩ thân thể yếu ớt của mình sẽ tiếp xúc thân mật với mặt đường sỏi đá cứng ngắc kia thì lại được ai đó mềm mại ôm lấy.
Nâng mắt nhìn qua, là gương mặt đẹp trai của Tiêu Hà, ánh mắt anh mang theo vẻ lo lắng: "Cô không sao chứ, Khương Tranh Tranh?"
Ánh mắt trời chiếu rọi xuống phía sau Tiêu Hà, cả người anh như tắm trong ánh nắng, quanh thân có một màu vàng nhạt nhu hòa bao phủ.
Tôi nửa dựa vào cánh tay Tiêu Hà, toàn thân bị hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của anh vây quanh. Khác với mùi hương thơm mềm trên người con gái, mùi hương của anh có loại cảm giác vô cùng sạch sẽ thanh mát.
Tựa như chỉ cần ngửi được mùi hương này, tôi liền có thể liên tưởng được tới... rất nhiều thứ.
Lòng tôi hoảng loạn... khác với cái ôm lúc say khướt kia, lần này là xúc cảm cùng với hơi thở rất chân thật.
Tôi thề, hai mươi năm cuộc đời tôi chưa từng gặp qua tình trạng kích động nào như vậy, thế cho nên tôi đang nghĩ, có phải mình nằm mơ hay không.
Tôi ngã rồi, còn ngã trong lòng Tiêu Hà? Tiêu Hà thế mà còn nhớ tên tôi?
Không, chắc chắn là tôi đang mơ rồi.
Hôm nay là cuối tuần, còn là sáng sớm ngày cuối tuần, tôi hẳn là nên còn trong chăn ngủ mới đúng, cho dù có là Tiêu Hà túm chăn kéo tôi dậy thì hẳn là cũng không gọi được tôi mới đúng chứ.
Vì thế, tôi an tĩnh nhắm mắt lại. Thôi được rồi, ngủ tiếp mơ tiếp nào.
"Khương Tranh Tranh, Khương Tranh Tranh! Tỉnh tỉnh..."
Kết quả, Tiêu Hà hoảng sợ càng dùng sức hơn, ngữ khí lo lắng, có loại cảm giác như nhìn thấy người đang sống sờ sờ bỗng dưng buông xuôi tất cả chấm dứt cuộc đời vậy.
Khoan đã, này cũng quá chân thật rồi.
Tôi lập tức phát hiện ra có gì đó không đúng, vừa mới trợn mắt lên chuẩn bị nhìn xem rốt cuộc là tình huống gì, kết quả lại phát hiện Tiêu Hà đã ôm tôi lên theo kiểu công chúa.
??? Anh ổn chứ?
Tôi còn chưa phản ứng lại, cả người đã lơ lửng giữa không trung, đầu óc choáng váng.
Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiêu Hà, tấm tắc.
Trong đầu tôi bây giờ chỉ có một suy nghĩ: Đây là thật sao????
A a a a a dù đây là nằm mơ, tôi cũng tình nguyện!!!
11.
Tiêu Hà nhíu mày, ánh mắt nhìn sang bên trái, tôi nhìn theo mắt anh, thấy đèn giao thông đã bắt đầu chuyển từ vàng sang đỏ.
Ban nãy là nhân lúc đèn xanh tôi mới chạy qua đường cái tìm Tiêu Hà, ai ngờ vừa mới chạy được vài bước thì đã suýt ngã quỵ xuống, còn bị Tiêu Hà đón được. Ngay lúc anh đang hoảng hốt gọi tôi thì đèn đã chạy hết màu xanh, anh tưởng là tôi ngất xỉu thật cho nên dưới tình thế cấp bách mới có cái ôm công chúa như thế này đây.
Ừm, nói cẩn thận thì chính là như vậy... giờ tôi không biết là mình nên giả chết hay làm gì nữa đây.
Thời gian được anh ôm cũng không dài, đại khái là chưa tới mười giây tôi đã được Tiêu Hà đưa tới ven đường.
Anh để tôi dựa vào góc tường, bắt đầu tiếp tục gọi tên tôi.
Tôi chậm rãi mở mắt ra: "Cảnh sát Tiêu, sao anh lại ở đây..."
Đôi lông mày đang nhíu chặt của Tiêu Hà hơi thả lỏng ra một chút: "Bị tụt huyết áp sao?"
Tiêu Hà thế mà còn nhớ rõ tôi, còn nhớ rõ tôi bị tụt huyết áp. Hu hu hu, tôi cảm giác bản thân lại đầy năng lượng rồi.
"Ừm, chắc là thế, sáng nay chưa kịp ăn gì..."
"Có mang theo cái gì để ăn không?" Anh nhìn bộ dáng xinh đẹp của tôi, nhưng trên quần áo lại không có cái túi nào, nhíu mày, tiếp theo liền lấy túi tiền ra đưa tôi một cái kẹo: "Ăn trước lót dạ đã."
Tôi nhét kẹo vào miệng, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: Sao một người đàn ông to cao như Tiêu Hà lại mang kẹo bên người.
Chưa kịp suy nghĩ sâu xa thì đã nghe thấy anh nói: "Sáng không ăn cơm còn ra chỗ này đứng lâu như vậy, dù sao cũng phải yêu quý thân thể mình chứ..."
Thanh âm anh rất nhẹ, mang theo chút than thở bất đắc dĩ, tôi nghe tới mức vành tai cũng đỏ lên.
??? Không đúng... sao Tiêu Hà biết tôi đứng đây lâu rồi.
Cho nên, từ lúc tôi đứng đây cho tới bây giờ, đều bị Tiêu Hà nhìn thấy rồi? Cứu, thở không được, cứu em mấy chị ơi!!
"Anh thấy hết sao?"
Trên mặt Tiêu Hà hiện lên tia xấu hổ không bình thường: "Bởi vì hôm nay ít người, cho nên thấy rõ hơn."
Hôm nay...? Cho nên còn có ngày hôm qua, ngày hôm kia, ngày hôm kìa nữa? Cả một tuần tôi đứng đây, Tiêu Hà đều thấy sao?
Ôi, ánh mắt tôi không ngừng phát sáng.
Tôi còn không biết xấu hổ hỏi ra, Tiêu Hà liền phủ nhận ngay: "Không phải, ý tôi là hôm nay đúng lúc thấy cô... cô đang tìm đồ sao?"
Hừ, Tiêu Hà này, khiến tôi quê chết mất.
Vì thế, tôi thuận theo nói: "Đúng, tôi đánh mất một thứ rất quan trọng, tìm đã lâu rồi."
"Mất gì thế? Cô ở đây nghỉ đi, tôi giúp cô tìm?" Tiêu Hà nghiêm túc nói lời chính nghĩa.
Cái gì à, là trái tim của tôi đó, cảnh sát Tiêu.
Tôi đã muốn leo theo bậc thang để đỡ quê rồi, anh còn thật sự hỏi ra, làm tôi chỉ biết cười.
"Thôi vậy, mất rồi thì mất đi, sau này kiếm cái khác... Cảnh sát Tiêu, thật sự cảm ơn anh, anh đã giúp tôi hai lần rồi, lần này nếu không có anh, tôi không biết mình sẽ ra sao nữa."
"Anh thay ca rồi đúng không? Tan làm chưa, có muốn đi ăn cơm không, tôi mời anh, coi như cảm ơn."
Rốt cuộc vẫn nói ra lời kịch này, xem như ông trời cũng đang giúp tôi.
"Không cần cảm ơn, giúp đỡ mọi người là điều nên làm." Tiêu Hà cười hiền lành.
Não tôi load rất nhanh: "Không giống, ban nãy anh là cảnh sát, tan làm rồi thì là Tiêu Hà, là một công dân bình thường. Tôi muốn mời người đã cứu tôi một bữa cơm. Làm ơn nhé."
Tiêu Hà sửng sốt.
"Vậy, cô có thể gọi tôi là Tiêu Hà."
Tôi cũng ngẩn ra, trong lòng giật mình một cái, sau đó liền vui sướng gọi: "Ừm, Tiêu Hà."
7.
"Cảnh sát Tiêu, nhà anh ở hướng nào thế? Nếu không tiện đường thì cũng không cần đưa tôi về đâu." Tôi ngay lập tức bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn thiện lương am hiểu lòng người.
"Không sao đâu, để tôi đưa cô về."
Tôi vốn tưởng là mình sẽ được ngồi trên con xe mô tô gắn máy ngầu lòi mà mấy anh cảnh sát hay đi, ai ngờ đứng trước mặt tôi lại là một con BMW bóng loáng đắt tiền.
Tôi sửng sốt một lúc lâu: "... Không phải xe mô tô sao?"
"Nghĩ gì vậy, tư dùng xe để làm việc là bị xử phạt đấy." Tiêu Hà cười xán lạn, thanh âm của anh khiến tôi nghe đến có chút chân mềm nhũn ra.
Dường như trong mắt anh còn có mấy chấm nhỏ li ti sáng lấp lánh, quả thực giống như màn sao vậy.
Tiêu Hà lái xe ngồi rất nghiêm chỉnh, tay lái nắm chắc, kỹ thuật lái rất ổn định.
Thỉnh thoảng tôi sẽ dùng dư quang để ngắm anh, trong lòng có hàng vạn con nai con chạy loạn, đang suy nghĩ xem nên bắt chuyện như thế nào mới giảm bớt sự xấu hổ tối ngày hôm qua đây.
Tiêu Hà dường như cũng chú ý tới sắc mặt tôi không tốt lắm: "Còn chịu được không? Người ta bảo tụt huyết áp thì nên nhanh chóng đi ăn cái gì đó, hay là tôi dẫn cô tới quán ăn gần đây nhé."
Có thể lời của anh chỉ là khách sáo mà thôi, nhưng lại làm cho đầu óc tôi hoạt động rất nhanh.
"Được, hình như tôi nhịn không nổi nữa rồi. Cảnh sát Tiêu, hay là tôi mời anh một bữa nhé, tối qua là tôi vô ý với anh, coi như là để xin lỗi anh đi."
"Làm ơn đi mà, cho tôi cơ hội để xin lỗi có được không, không thì tôi sẽ áy náy cả tháng không ngủ được mất."
Dưới sự chân thành tha thiết của tôi, Tiêu Hà cũng không từ chối, sau đó chúng tôi tìm một quán ăn để ăn cơm.
"Ngại quá cảnh sát Tiêu, hại anh hôm nay phải tăng ca rồi."
"Không sao, chúng tôi vì dân phục vụ mà." Tiêu Hà ngồi xuống, lưng thẳng tắp, dáng người nghiêm chỉnh anh tuấn.
Càng nhìn tôi càng có cảm giác tối hôm qua thật là thần kỳ, tuy làm ra hành động chẳng giống ai, có điều ánh mắt tôi dù say hay không say thì cũng đúng là perfect mà.
8.
Sau khi trở về, Hoàng Thiến Thiến kích động lăn tới dò hỏi tiến triển tới đâu rồi: "Sao rồi sao rồi?"
"Aizz, suýt nữa thì tổn thất 2000 tệ."
"Nói cái này làm gì, tao đang hỏi tiến triển giữa mày với cảnh sát Tiêu ấy, liệu tháng sau bọn tao có cơ hội tổ chức tiệc chúc mừng cho mày hay không?"
Tôi phiền muộn ngồi xuống: "Tao có WeChat của anh ấy rồi, có điều sau này cũng chẳng biết lấy lí do gì để tiếp xúc nữa..."
Mỹ nam đẹp trai tới mức độ đó, thế mà chỉ có duyên say rượu, thật sự khiến người ta đau lòng muốn chết mà.
"Anh ấy cho mày WeChat rồi? Đây là chuyện tốt nha. Tao nói chứ Khương Tranh Tranh, thời điểm nào rồi, đừng có giữ giá làm gì, phải xông lên biết chưa! Mày cứ phô ra cái tư thế nữ đè nam như đêm qua cho tao!"
"Mày có biết vì sao mọi người đã đổi 7749 người yêu rồi mà mỗi lần tụ hội chỉ có một mình mày còn độc thân hay không? Phàm là nếu mày có một nửa khí thế của mày tối hôm qua, tao cũng không cần thiết phải giới thiệu đối tượng cho mày làm gì."
Còn có đối tượng nào tốt hơn được nữa chứ, Tiêu Hà ngay trước mắt không phải là quá OK rồi sao?
Hơn nữa vừa nhìn thấy Tiêu Hà, tôi liền biết trong lòng tôi không chứa nổi tên đàn ông nào khác nữa, hu hu hu.
Hoàng Thiến Thiến nói lời thấm thía vỗ vỗ vai tôi: "Nếu mày lo lắng không thành công, vậy cứ yên tâm, đã có quân sư là tao rồi, cam đoan mày mã đáo thành công."
Sau khi có được sự cho phép của tôi, Hoàng Thiến Thiến nhanh chóng liệt kê ra đủ các loại phương án tác chiến, ngay cả việc Tiêu Hà có thể đứng trực ở chỗ nào cô nàng cũng biết rõ ràng rành mạch.
Tôi chấn kinh: "Sao ngay cả chuyện này mà mày cũng biết thế, mày là ma quỷ à?"
Hoàng Thiến Thiến cười ngầu lòi: "Vì hạnh phúc nửa đời sau của chị em tốt, tao đã huy động nhân mạch của bảy cô tám dì họ hàng nhà tao đấy."
Sau đó, cô nàng cười hì hì nhỏ giọng nói: "Dáng người này của Tiêu Hà, vừa nhìn là biết nửa đời sau của mày toàn là phúc rồi. Bỏ qua cái thôn này sẽ không còn cái thôn nào tốt hơn đâu..."
Tôi vừa giận vừa thẹn trừng mắt liếc cô ấy một cái, lòng bàn chân lại như có gắn mô tơ chạy vọt vào trong phòng ngủ.
Giường lớn rất mềm, đầu óc tôi lại toàn là xúc cảm tối hôm qua lúc ôm Tiêu Hà.
Ngực của anh ấy thật săn chắc, thắt rưng rộng, cơ bụng sáu múi, cái gì nên sờ thì ngày hôm qua tôi đều đã vô tình sờ soạng mấy lần rồi.
Nói tới cũng kỳ, sau khi trí nhớ ùa tới, ngay cả xúc cảm lẫn khứu giác cũng đều trở nên rõ ràng hơn.
Cảm giác được ôm anh, cảm giác sờ lên eo anh, cảm giác khi hơi thở của anh phả tới, cùng với hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh... thôi xong rồi, tôi rơi vào tay giặc rồi.
9.
Sáng ngày hôm sau, tôi liền lấy hết can đảm đi qua con đường Tiêu Hà đứng trực.
Ngã tư ngày rất đông xe cộ, dòng người qua đường lớn, thỉnh thoảng sẽ có cảnh sát giao thông đứng ở đây chỉ huy.
Dựa theo những gì Hoàng quân sư nói, tôi phải nghĩ cách xoát độ hảo cảm mới được, tốt nhất là làm chút chuyện "người tốt việc tốt", bởi vì anh cảnh sát có dáng vẻ chính nghĩa thế kia, hẳn là cũng sẽ rất thích những người vừa đẹp vừa lương thiện.
Tiêu Hà đứng ở ven đường, dáng người cao một mét tám, lưng thẳng tắp, ăn mặc cảnh phục chỉn chu tỉ mỉ, trông vô cùng đẹp trai.
Anh đứng thẳng tắp ở đó giống như cây đại thụ che trời vậy, cả người đều tỏa ra hơi thở phấn chấn tinh thần đầy nhiệt huyết.
Nhìn từ góc độ này, tôi có thể nhìn thấy rõ đường cong sườn mặt tuấn tú của Tiêu Hà, hu hu hu, chắc cả đời này tôi sẽ không gặp được anh cảnh sát giao thông nào đẹp trai như vậy quá.
Tôi nương theo dòng người nhốn nháo, ánh mắt làm càn nhìn chằm chằm Tiêu Hà như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Kết quả, đi đi lại lại giữa hai đường lần thứ 20, tôi vẫn chẳng thấy một bà lão hay công cụ nào cần giúp qua đường cả.
Ngay cả một em học sinh tiểu học cần giúp qua đường cũng không có, đến nỗi trẻ em lạc đường... cũng không luôn.
Người tốt việc tốt còn chưa có làm được, tôi đã mệt tới mức thở như chó.
Nhưng đúng lúc này lại có một em học sinh mặc đồng phục, âm thanh ngọt ngào đi tới hỏi: "Chị ơi, chị vừa mới đi qua đường rồi mà, sao lại quay lại đây vậy?"
"Vì hạnh phúc nửa đời sau của chị." Tôi nghiêm túc nói đùa.
Kết quả, mẹ của em học sinh đó lại chạy ngay tới đây ôm lấy con mình vào lòng rồi đi mất, tôi còn có thể nghe loáng thoáng được mấy câu thấm thía cô ấy dặn con mình:
"Không phải mẹ đã nói với con rồi hay sao, đi ra ngoài không được nói chuyện với người lạ..."
"Mẹ, mẹ chỉ nói là không được nói chuyện với chú lạ, dì lạ thôi mà, chị gái xinh đẹp kia cũng là người lạ sao?"
Ui, đứa bé này đúng là chỉ được cái nói đúng. Nếu ngay cả người qua đường cũng nhận rõ nhan sắc của tôi như vậy, vậy tôi đây liền tự tin hơn nhiều rồi.
Sau mấy tiếng lượn vòng vòng, tôi cũng không thể không đi làm, đưa mắt nhìn qua Tiêu Hà, tôi thầm chào tạm biệt anh ở trong lòng...
Cũng không biết anh có thấy tôi hay không nữa.
Sau khi trở về, Hoàng Thiến Thiến nghe được chiến tích một ngày của tôi, cô nàng cười như ngả rạ.
Mà tôi còn đang ngồi ở cạnh bồn hoa vặt lá: "Anh ấy thấy mình, anh ấy không thấy mình..."
"Thôi, tao cảm thấy không có tác dụng đâu, trách nhiệm của bọn họ hẳn là lúc nào cũng phải chú ý tới xe cộ, còn có an nguy của người dân nữa. Trên đường cái nhiều người như vậy, sao có thể để tâm chú ý tới việc khác chứ, có thể ở trong mắt họ, người xung quanh cũng chỉ là mấy củ cải trắng mà thôi."
"Đừng mà! Khương Tranh Tranh, mày sao lại nhụt chí thành thế này rồi!" Hoàng Thiến Thiến gào khóc đi lên giật lấy bông hoa trong tay thôi.
Tôi căm giận nói: "Không được, cho dù là củ cải trắng, tao cũng là củ cải trắng béo tròn thơm ngọt nhất."
Ngày hôm sau, tôi vẫn đi ra ngã tư như cũ, không chỉ đi mà còn ăn mặc xinh đẹp, trên mặt cũng trang điểm thành kiểu dáng rất có lực sát thương với đám con trai ngay thẳng. Lần trước gặp mặt trong tình trạng đầu tóc bù xù như tổ quạ, bây giờ tuyệt đối không thể phát sinh nữa.
Kết quả, Tiêu Hà không có ở đây, chắc hôm nay không phải là ca của anh.
Tôi không hề thấy giận, quyết định không ngừng cố gắng, ngày mai lại tiếp tục.
Cứ như vậy tới tới lui lui đã gần một tuần rồi, trước khi đi làm tới, mà sau khi làm xong cũng tới, tôi đã mệt tới mức sụt đi ba cân.
Hầy, cho dù không bắt được Tiêu Hà thì việc tôi có thể giảm cân thì tính ra cũng không lỗ.
Rất nhanh, tôi liền nghênh đón cơ hội gặp mặt với Tiêu Hà, nhưng mà không nghĩ tới... mọi chuyện lại trở nên xấu hổ như vậy.
10.
Cuối tuần, tôi vẫn như cũ đứng ở ngã tư muốn bắt được cơ hội tiếp cận Tiêu Hà.
Đại khái là sáng nay vội đi ra ngoài nên tôi chưa ăn được cái gì, một lúc sau, tôi đột nhiên có cảm giác mắt mờ đi.
Tôi chỉ nhìn thấy có một anh cảnh sát đi qua chỗ Tiêu Hà, dường như là thay ca với anh.
Từ từ, Tiêu Hà muốn tan tầm sao? Tôi đây cũng vừa lúc có thể làm bộ ngẫu nhiên say hi với anh: "Hi cảnh sát Tiêu, trùng hợp quá."
Tiếp theo sẽ hỏi xem có phải anh tan tầm rồi hay không, sau đó thuận theo mà hỏi anh có thời gian không, sau đó lại mời anh ăn cơm để cảm ơn chuyện lần trước.
Ngay cả việc nếu bị Tiêu Hà từ chối, tôi nên trả lời thế nào, tôi cũng đã nghĩ xong: "Cảnh sát Tiêu, tôi thấy có thể là do lần trước mời cơm anh quá qua loa, cho nên mấy ngày hôm nay tôi đều gặp ác mộng cả, trong mộng luôn có người bắt lấy tôi nói nhất định phải mời được anh một bữa cơm."
Đã nói là phải làm, hành động quyết định thắng bại!
Nhân lúc Tiêu Hà đi vào ven đường, tôi liền chạy chậm qua.
Kết quả dường như là đột ngột thay đổi trạng thái, chỉ chạy có vài bước mà trước mắt tôi đã tối sầm, thiếu chút nữa là ngã quỵ trên mặt đất.
Ngay khi tôi nghĩ thân thể yếu ớt của mình sẽ tiếp xúc thân mật với mặt đường sỏi đá cứng ngắc kia thì lại được ai đó mềm mại ôm lấy.
Nâng mắt nhìn qua, là gương mặt đẹp trai của Tiêu Hà, ánh mắt anh mang theo vẻ lo lắng: "Cô không sao chứ, Khương Tranh Tranh?"
Ánh mắt trời chiếu rọi xuống phía sau Tiêu Hà, cả người anh như tắm trong ánh nắng, quanh thân có một màu vàng nhạt nhu hòa bao phủ.
Tôi nửa dựa vào cánh tay Tiêu Hà, toàn thân bị hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của anh vây quanh. Khác với mùi hương thơm mềm trên người con gái, mùi hương của anh có loại cảm giác vô cùng sạch sẽ thanh mát.
Tựa như chỉ cần ngửi được mùi hương này, tôi liền có thể liên tưởng được tới... rất nhiều thứ.
Lòng tôi hoảng loạn... khác với cái ôm lúc say khướt kia, lần này là xúc cảm cùng với hơi thở rất chân thật.
Tôi thề, hai mươi năm cuộc đời tôi chưa từng gặp qua tình trạng kích động nào như vậy, thế cho nên tôi đang nghĩ, có phải mình nằm mơ hay không.
Tôi ngã rồi, còn ngã trong lòng Tiêu Hà? Tiêu Hà thế mà còn nhớ tên tôi?
Không, chắc chắn là tôi đang mơ rồi.
Hôm nay là cuối tuần, còn là sáng sớm ngày cuối tuần, tôi hẳn là nên còn trong chăn ngủ mới đúng, cho dù có là Tiêu Hà túm chăn kéo tôi dậy thì hẳn là cũng không gọi được tôi mới đúng chứ.
Vì thế, tôi an tĩnh nhắm mắt lại. Thôi được rồi, ngủ tiếp mơ tiếp nào.
"Khương Tranh Tranh, Khương Tranh Tranh! Tỉnh tỉnh..."
Kết quả, Tiêu Hà hoảng sợ càng dùng sức hơn, ngữ khí lo lắng, có loại cảm giác như nhìn thấy người đang sống sờ sờ bỗng dưng buông xuôi tất cả chấm dứt cuộc đời vậy.
Khoan đã, này cũng quá chân thật rồi.
Tôi lập tức phát hiện ra có gì đó không đúng, vừa mới trợn mắt lên chuẩn bị nhìn xem rốt cuộc là tình huống gì, kết quả lại phát hiện Tiêu Hà đã ôm tôi lên theo kiểu công chúa.
??? Anh ổn chứ?
Tôi còn chưa phản ứng lại, cả người đã lơ lửng giữa không trung, đầu óc choáng váng.
Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiêu Hà, tấm tắc.
Trong đầu tôi bây giờ chỉ có một suy nghĩ: Đây là thật sao????
A a a a a dù đây là nằm mơ, tôi cũng tình nguyện!!!
11.
Tiêu Hà nhíu mày, ánh mắt nhìn sang bên trái, tôi nhìn theo mắt anh, thấy đèn giao thông đã bắt đầu chuyển từ vàng sang đỏ.
Ban nãy là nhân lúc đèn xanh tôi mới chạy qua đường cái tìm Tiêu Hà, ai ngờ vừa mới chạy được vài bước thì đã suýt ngã quỵ xuống, còn bị Tiêu Hà đón được. Ngay lúc anh đang hoảng hốt gọi tôi thì đèn đã chạy hết màu xanh, anh tưởng là tôi ngất xỉu thật cho nên dưới tình thế cấp bách mới có cái ôm công chúa như thế này đây.
Ừm, nói cẩn thận thì chính là như vậy... giờ tôi không biết là mình nên giả chết hay làm gì nữa đây.
Thời gian được anh ôm cũng không dài, đại khái là chưa tới mười giây tôi đã được Tiêu Hà đưa tới ven đường.
Anh để tôi dựa vào góc tường, bắt đầu tiếp tục gọi tên tôi.
Tôi chậm rãi mở mắt ra: "Cảnh sát Tiêu, sao anh lại ở đây..."
Đôi lông mày đang nhíu chặt của Tiêu Hà hơi thả lỏng ra một chút: "Bị tụt huyết áp sao?"
Tiêu Hà thế mà còn nhớ rõ tôi, còn nhớ rõ tôi bị tụt huyết áp. Hu hu hu, tôi cảm giác bản thân lại đầy năng lượng rồi.
"Ừm, chắc là thế, sáng nay chưa kịp ăn gì..."
"Có mang theo cái gì để ăn không?" Anh nhìn bộ dáng xinh đẹp của tôi, nhưng trên quần áo lại không có cái túi nào, nhíu mày, tiếp theo liền lấy túi tiền ra đưa tôi một cái kẹo: "Ăn trước lót dạ đã."
Tôi nhét kẹo vào miệng, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: Sao một người đàn ông to cao như Tiêu Hà lại mang kẹo bên người.
Chưa kịp suy nghĩ sâu xa thì đã nghe thấy anh nói: "Sáng không ăn cơm còn ra chỗ này đứng lâu như vậy, dù sao cũng phải yêu quý thân thể mình chứ..."
Thanh âm anh rất nhẹ, mang theo chút than thở bất đắc dĩ, tôi nghe tới mức vành tai cũng đỏ lên.
??? Không đúng... sao Tiêu Hà biết tôi đứng đây lâu rồi.
Cho nên, từ lúc tôi đứng đây cho tới bây giờ, đều bị Tiêu Hà nhìn thấy rồi? Cứu, thở không được, cứu em mấy chị ơi!!
"Anh thấy hết sao?"
Trên mặt Tiêu Hà hiện lên tia xấu hổ không bình thường: "Bởi vì hôm nay ít người, cho nên thấy rõ hơn."
Hôm nay...? Cho nên còn có ngày hôm qua, ngày hôm kia, ngày hôm kìa nữa? Cả một tuần tôi đứng đây, Tiêu Hà đều thấy sao?
Ôi, ánh mắt tôi không ngừng phát sáng.
Tôi còn không biết xấu hổ hỏi ra, Tiêu Hà liền phủ nhận ngay: "Không phải, ý tôi là hôm nay đúng lúc thấy cô... cô đang tìm đồ sao?"
Hừ, Tiêu Hà này, khiến tôi quê chết mất.
Vì thế, tôi thuận theo nói: "Đúng, tôi đánh mất một thứ rất quan trọng, tìm đã lâu rồi."
"Mất gì thế? Cô ở đây nghỉ đi, tôi giúp cô tìm?" Tiêu Hà nghiêm túc nói lời chính nghĩa.
Cái gì à, là trái tim của tôi đó, cảnh sát Tiêu.
Tôi đã muốn leo theo bậc thang để đỡ quê rồi, anh còn thật sự hỏi ra, làm tôi chỉ biết cười.
"Thôi vậy, mất rồi thì mất đi, sau này kiếm cái khác... Cảnh sát Tiêu, thật sự cảm ơn anh, anh đã giúp tôi hai lần rồi, lần này nếu không có anh, tôi không biết mình sẽ ra sao nữa."
"Anh thay ca rồi đúng không? Tan làm chưa, có muốn đi ăn cơm không, tôi mời anh, coi như cảm ơn."
Rốt cuộc vẫn nói ra lời kịch này, xem như ông trời cũng đang giúp tôi.
"Không cần cảm ơn, giúp đỡ mọi người là điều nên làm." Tiêu Hà cười hiền lành.
Não tôi load rất nhanh: "Không giống, ban nãy anh là cảnh sát, tan làm rồi thì là Tiêu Hà, là một công dân bình thường. Tôi muốn mời người đã cứu tôi một bữa cơm. Làm ơn nhé."
Tiêu Hà sửng sốt.
"Vậy, cô có thể gọi tôi là Tiêu Hà."
Tôi cũng ngẩn ra, trong lòng giật mình một cái, sau đó liền vui sướng gọi: "Ừm, Tiêu Hà."