Chương 4
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Phần 4)
12.
Sau khi trở về, chưa đợi Hoàng Thiến Thiến ép hỏi, tôi đã cấp tốc chia sẻ tin này.
Cô nàng cười có chút đáng khinh: "Trách không được mày rực rỡ thế."
"Tuy chỉ là thay đổi xưng hô thôi, nhưng quan hệ của bọn tao cũng tiến triển quá nhanh rồi còn gì!"
"Ôi dồi đây thì tính là gì chứ, nghe tao, cứ cố gắng không ngừng đi, cam đoan mày sẽ tóm gọn được Tiêu Hà. Nói cho tao nghe xem rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì, tao phân tích cho mày."
Nghe thấy tôi bị choáng váng rồi tụt huyết áp, sau đó được Tiêu Hà đỡ được, Hoàng Thiến Thiến liền cười phớ lớ: "Ngầu đấy!"
Có điều tôi lại không kể cái đoạn được ôm công chúa cho nó nghe, chuyện đó khi nhớ lại tôi vẫn cảm thấy thẹn vô cùng, thôi cứ giữ lại làm kỷ niệm của riêng mình đi.
"Tiêu Hà, he he."
Ngay khi tôi đang ôm mặt cười ngây ngô, miệng nhắc tới tên của Tiêu Hà thì Hoàng Thiến Thiến hóa thân làm Conan đứng bên cạnh vô cùng nghiêm túc nói: "Tại sao một tên đàn ông con trai lại mang kẹo theo bên người vậy, nhất định là có điểm gì đó không thích hợp..."
Nhưng trong đầu tôi đều là cảnh tượng ngày hôm nay chiếu chậm lại, cái nghi ngờ đó cũng đã sớm bị tôi ném ra sau đầu rồi.
Buổi tối, lúc tôi nằm trên giường gọi tên Tiêu Hà, nhớ lại hết tất cả những gì đã xảy ra, khi thì ngây ngô cười, khi thì đập chăn gào loạn, còn lăn lộn trên giường như một con giun đất.
Từ cảnh sát Tiêu cho tới Tiêu Hà, tôi với Tiêu Hà vẫn chưa có gì với nhau, thế nhưng với tôi mà nói, đó đã là một bước tiến lớn rồi.
Lúc gặp mặt, tôi cũng không có gọi là cảnh sát Tiêu nữa mà lại vui vẻ gọi tên Tiêu Hà, cũng sẽ không cố ý tỏ ra quá nghiêm túc như trước, có đôi khi sẽ vui đùa trêu anh một chút.
Tôi không còn cố ý ra đường lớn để ngẫu nhiên gặp được anh nữa, tôi đã đổi sang hâm nóng tình cảm qua việc tán gẫu trên WeChat.
Khụ... mặc dù chỉ là đơn phương hâm nóng mà thôi.
[Thời tiết có hơi lạnh rồi đó (), có muốn đi ăn lẩu không, anh có biết quán lẩu nào ngon không vậy? ~]
Kèm theo biểu tượng đáng yêu, âm cuối còn hơi nâng lên ra vẻ làm nũng, Hoàng quân sư nói cứ thế này chắc chắn sẽ sớm thu phục được thẳng nam thôi.
Sau đó, chúng tôi còn thật sự nói chuyện thảo luận về việc ăn lẩu nào ngon, ăn ở đâu thì hợp lý, thuận tiện hâm nóng tình cảm luôn.
13.
Buổi tối tan tầm, tôi cưỡi con xe điện cũ của tôi chậm rì rì đi về phía đường cái.
Còn chưa tới đường cái, tôi đã rất tự nhiên phóng ánh mắt tới vị trí mà Tiêu Hà hay đứng gác, kết quả lại chẳng thấy anh đâu.
Nhìn xung quanh một vòng, phát hiện Tiêu Hà với một anh cảnh sát giao thông nữa đang đứng ở lối đi bộ cuối đường, không biết đang làm gì.
Tôi chạy xe điện đi qua đó, vốn không định quấy rầy Tiêu Hà làm việc, không nghĩ tới lại bị người đứng trực với anh vẫy lại.
"Tại sao không đội mũ bảo hiểm?" Đồng nghiệp của anh hỏi tôi.
"Vì muốn nhanh tới nói chuyện với anh nha ~" Tôi nhìn Tiêu Hà cười rạng rỡ, vô ý thức lại bắt đầu thả thính.
Làm cho Tiêu Hà và đồng nghiệp của anh ấy đều bật cười.
Tiêu Hà cười xấu hổ, mỹ nam xấu hổ cũng đẹp trai chết tôi rồi.
"Có điều vẫn bị phạt 30 tệ." Tiêu Hà nghiêm túc nói, "Căn cứ khoản 3 điều 17 của luật giao thông, người chạy xe đạp điện mà không đội mũ bảo hiểm sẽ bị phạt từ 20 cho tới 50 tệ."
"Vậy sao, xin lỗi anh, em không biết cái này. Về em sẽ đội ngay, lập tức đi mua mũ đội ngay!"
"Đúng thế, bảo mọi người cũng đội mũ vào nhé, đều là vì an toàn của mọi người cả thôi..." Đồng nghiệp của Tiêu Hà cũng bắt đầu dạy dỗ.
"Dạ dạ, mọi người vất vả đứng kiểm tra như vậy, người dân như bọn em tất nhiên là sẽ phối hợp rồi."
Tôi ngoan ngoãn nộp tiền phạt, lại chớp chớp mắt đá lông nheo với Tiêu Hà, giống như ám chỉ tranh công: Thấy biểu hiện của em được không? Em là nhân dân ba tốt đó.
Trọng điểm là... bởi vì có Tiêu Hà cho nên tôi mới ngoan ngoãn phối hợp như thế đó.
Không nghĩ tới, Tiêu Hà lại nghĩ là chuyện này làm tôi khó chịu, sau khi về nhà tôi liền nhận được tin nhắn của anh.
[Hôm nay thật sự xin lỗi, có điều luật pháp ở đó, không thể không làm theo, cho nên mới phải thu tiền phạt của em.]
[Em không buồn chứ?]
[Đương nhiên là không rồi! Đây là trách nhiệm của các anh mà, em hiểu. Pháp luật là pháp luật, không thể chỉ vì tình cảm cá nhân mà làm trái được.] Tôi nghiêm túc nói lời chính nghĩa.
[Có điều bỏ qua công việc, em lén lút tới nói chuyện với bạn bè, lại bị phạt 30 tệ nữa, có muốn đi ra ngoài ăn gì đó nghe em nói tiếp không?]
Hoàng Thiến Thiến thấy tôi kích động đi ra ngoài, vẻ mặt cô nàng khiếp sợ: "Ngầu thật sự, đúng là trốn không thoát bí kíp tán trai của mày nha."
14.
Tôi cho là tôi với Tiêu Hà chỉ kém một bước nữa là yêu luôn được rồi, nhưng có điều cả hai đều chậm chạp không bước nốt cái bước cuối này.
Không chỉ như vậy, tôi thử một đoạn thời gian ngó lơ anh ấy, anh ấy thế mà cũng không có chủ động tìm tôi.
A a a, đây là muốn trap tôi sao? Tôi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trông mòn con mắt cũng không đợi được một câu chào hỏi của người bên kia.
Ôi đàn ông, đây là bí kíp cua gái mới của anh có đúng không?
Không chỉ có thế, Hoàng Thiến Thiến cũng không tiếp tục thuê phòng cùng tôi nữa, cô ấy chuẩn bị chuyển sang ở với bạn trai. Qua vài ngày nữa, bọn họ sẽ thương lượng về chuyện đính hôn.
Ngày Hoàng Thiến Thiến đi, tôi hai mắt lưng tròng, vô cùng luyến tiếc.
Cô nàng vô cùng cảm động vỗ vỗ vai tôi, còn có cảm giác như người lớn dặn dò con nhỏ khi đi xa: "Đại Tranh Tử, còn lại chỉ có thể dựa vào mày thôi. Không có việc gì cũng có thể gọi cho tao, chị em tốt của mày vĩnh viễn là hậu phương vững chắc cho mày."
Tôi còn chưa kịp cảm động thì đã nghe thấy câu tiếp theo của nó: "Có điều sau này gọi gì thì gọi trước 9 giờ nhé, sau 9 giờ tao sợ đang ứ ứ..."
??? Đây không muốn bị thồn thức ăn cho chó đâu nhé. =.=
Sau khi Hoàng Thiến Thiến rời đi, căn hộ hai người trở nên trống trải cô đơn hơn rất nhiều. Đoạn chat của tôi với Tiêu Hà vẫn còn dừng ở thời điểm nửa tháng trước, từ đó tới nay chúng tôi không có liên hệ với nhau nữa.
Đúng là cuộc sống, cái gì tiêu cực nó sẽ tới một loạt không xót cái nào. Công ty đột nhiên giao cho tôi một hạng mục, còn yêu cầu là phải hoàn thành trong một tháng, cho nên ngày nào tôi cũng tan tầm vào lúc 10 giờ đêm.
Lại là một ngày trăng thanh gió mát, tôi mệt mỏi kéo thân thể tàn tạ của mình về nhà.
Mặc dù có đèn đường, nhưng đã 10 giờ đêm rồi, người đi đường rất ít, nhất là khi đến khu nhà ở của tôi thì đã chẳng còn bóng người nào nữa.
Vốn là tôi cũng không thấy sợ hãi đâu, nhưng đi được một lúc lại đột nhiên cảm thấy có tiếng bước chân rất nhỏ ở sau lưng.
Tiếng bước chân như kẻ trộm, tôi đi nó đi, tôi dừng nó dừng. Giống như có người ở phía sau đang bí mật theo sát tôi, nhưng không muốn bị tôi phát hiện vậy.
Lòng tôi nhảy lên, mặt ngoài vẫn làm bô như không có việc gì, nâng cao giọng than thở một tiếng "Thật lạnh", sau đó liền nhanh chóng tăng nhanh bước chân chạy về phía trước.
Lúc về tới nhà, tôi nhanh chóng đóng cửa khóa trái, thở hổn hển sau màn sống sót qua tai nạn, trong nhà chỉ có một mình tôi, đi vào cũng vẫn cảm thấy lạnh run.
Cứ có cảm giác có người đang ẩn núp trong phòng tôi, thậm chí là núp trong ngăn tủ, gầm giường... A a a, quả thực là sợ chết tôi rồi, càng nghĩ càng tê dại cả da đầu.
Đúng lúc này, tôi đột nhiên nghe được tiếng cười khẽ.
Má ơi, cả da gà da vịt của tôi đều dựng lên, tôi nuốt nước bọt, cẩn thận nghe xem tiếng cười phát ra từ đâu, lúc này mới phát hiện dường như nó truyền tới từ bên ngoài cửa.
Tôi không dám thở mạnh, đi tới trước cửa, thận cẩn đi tới chỗ cửa nhìn qua mắt mèo, kết quả thiếu chút nữa bị dọa cho hét toáng lên.
Một người đàn ông đội mũ đang đứng trước cửa nhà tôi, hắn cúi đầu không thấy rõ mặt, có điều khóe môi nhếch lên tạo thành một điệu cười ớn lạnh.
15.
Tôi lập tức kiểm tra chốt cửa, sau đó chạy vào trong phòng đóng cửa lại, lại theo bản năng lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Hà.
"Alo..." Thanh âm của Tiêu Hà bên kia nghe qua có chút xúc động.
"Hu hu Tiêu Hà, em đang ở nhà, anh có thể tới đây cứu em có được không..."
"Ban nãy có người đàn ông đi theo em, còn theo tới tận cửa nhà em nữa. Làm sao bây giờ đây, hắn đang ở ngay trước cửa nhà em, hu hu hu, hắn còn cười nữa, em sợ..."
Tiêu Hà lập tức nghiêm túc lên: "Không sợ, anh sẽ qua ngay. Địa chỉ nhà em là gì?"
Tôi báo địa chỉ, người bên kia nói tôi đừng gấp, tôi nghe thấy tiếng động sột soạt như cầm chìa khóa ra ngoài, chắc là Tiêu Hà đang tới.
"Đừng sợ, cửa sổ khóa kỹ chưa? Cho dù là cạy khóa hay phá cửa thì cũng cần thời gian, anh sẽ đuổi kịp tới đó trước."
"Anh đã liên lạc với bảo vệ khu của em rồi, sẽ có người lên kiểm tra ngay. Có điều em nhớ đừng có mở cửa, chờ anh qua đã."
Thanh âm của Tiêu Hà bình tĩnh lại dịu dàng, giống như là muốn làm giảm nỗi sợ của tôi nên giọng anh cũng chậm lại.
Nói chuyện với Tiêu Hà, tôi giống như được anh truyền thêm dũng khí, trong lòng trấn định hơn rất nhiều.
Có điều lúc Tiêu Hà tới, tôi vẫn gào khóc thảm thiết, vừa sợ vừa nhớ anh.
Nhiều ngày như vậy không thấy đi tìm tôi, vừa gọi điện cho anh anh liền chạy tới ngay, ngay cả quần áo lộn xộn cũng không kịp điều chỉnh, anh rốt cuộc là thích hay không thích tôi vậy.
Nghĩ như thế, nước mắt tôi cứ thế chảy xuống, có điều đáng tiếc là không thể biến thành ngọc trai như nàng tiên cá được.
Tiêu Hà ôm tôi vào lòng, liên tục an ủi: "Đừng sợ, anh tới rồi..."
"Tên kia thật sự quá đáng sợ... vì sao nhiều ngày như vậy không thấy anh đâu hết, bây giờ anh mới tới... anh rốt cuộc..."
Tôi vừa khóc vừa mắng anh, đột nhiên bất tri bất giác phát hiện ra tôi đang được Tiêu Hà ôm trong ngực.
Hơi thở ấm áp bao phủ lấy tôi, trong đêm đông giá rét như vậy cảm giác vô cùng ấm áp.
Tôi như người mất phương hướng rốt cuộc cũng tìm được đường về, dần dần trở nên bình tĩnh.
"Xin lỗi em, đoạn thời gian trước đội anh có một buổi tập huấn kín cho nên bị thu điện thoại, lần trước lúc ăn cơm với em đã nói rồi mà, em quên sao?" Tiêu Hà ôn nhu trấn an.
Hình như đúng là có nói thật, nhưng lúc ăn cơm với Tiêu Hà, mọi sự chú ý của tôi đều ở trên người anh, đúng là không có để ý thật. Xấu hổ ghê =.=
Sau khi bình tĩnh lại, tôi xấu hổ chui ra khỏi lòng Tiêu Hà, sau đó mới phát hiện ra một chuyện.
Sao Tiêu Hà lại ôm tôi? An ủi tâm hồn dân chúng sao? Cần lấy thân mình ra an ủi nữa hả!?
Tôi tức giận: "Anh cũng đối xử với các cô gái khác như vậy sao? Chỉ cần có cô gái gặp nạn khóc lóc trước mặt anh, anh đều sẽ ôm cô ấy an ủi hả?"
Tiêu Hà bật cười, vươn tay chọc chọc cái trán của tôi: "Em có thấy cô gái nào gặp nạn là gọi cho cảnh sát giao thông không?"
"Anh tới tìm em không phải lấy thân phận cảnh sát Tiêu, anh tới với thân phận là Tiêu Hà."
Tiêu Hà vây tôi trong góc, cúi đầu cười khẽ nhìn tôi. Ánh mắt tối tăm không rõ lại chứa ý tứ chiều chuộng, dịu dàng lại nóng bỏng, làm chân tôi có chút mềm.
"Anh... có ý gì?"
"Còn không hiểu?" Tiêu Hà ép tới càng gần hơn, gần tới nỗi tôi có chút không chống đỡ được.
"Còn nhớ câu đầu tiên em nói với anh không? Khương Tranh Tranh, đáp án của anh là đồng ý."
Trong đầu tôi đã muốn nổ pháo hoa.
Sau hai giây tìm tòi trong đại não, tôi cuối cùng cũng nhớ ra câu đầu tiên mình nói với Tiêu Hà là gì, đó là khi tôi say rượu đè anh ra ôm giữa đường cái.
Cô gái thoạt nhìn nhu thuận lại đột nhiên tiến lên, còn rất ấm ức nhìn anh, hai mắt đẫm lệ lưng tròng, vô cùng đáng thương mở miệng nói:
"Chào anh, cho hỏi anh có thể làm bạn trai em được không?"
Thật ra tôi không còn nhớ rõ nữa, nhưng trước kia Hoàng Thiến Thiến miêu tả quá sinh động, lại nói rất chi tiết, cô ấy nói tôi xông lên đè người ta ra hỏi anh xem có thể làm người yêu tôi được không.
Vạn lần không nghĩ tới, tôi lại có bạn trai theo cách này.
16.
Thật ra cũng không gọi là "nhặt" bạn trai, khoảng thời gian trước đó tôi thường xuyên ra ngoài, vận động quá nhiều khiến tôi còn gầy đi tận năm cân.
Đây đâu phải gọi là "nhặt" được bạn trai, đây rõ ràng là tôi khổ khổ cực cực dùng chính sức lực của mình để kiếm được đấy. Chân thành cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng làm Tiêu Hà động tâm rồi.
Tôi thì nghĩ như thế, nhưng Tiêu Hà lại nói không phải, lúc tôi hỏi lại thì anh lại không chịu nói.
"Không phải là lúc em đi ra đường lượn lờ không ngừng sao?" Tôi ôm Tiêu Hà, ngửa đầu, ánh mắt trong suốt nhìn anh.
"Không phải."
"Là lúc em như hổ đói nhào tới đè anh ra?"
"Không phải."
"Hmm... hay là, lúc em gào lên nói thân thể mình mềm mại còn có 36C?"
Vẻ mặt tôi khiếp sợ, nhìn không ra nha, Tiêu Hà thế mà lại là người như thế.
"Cái đầu nhỏ này của em cứ nghĩ đi đâu vậy?" Tiêu Hà bất đắc dĩ cười, nhéo nhéo má tôi.
Vấn đề này, làm cho tôi vừa bối rối vừa cảm thấy ngọt ngào.
Sau đó... có lần tôi với Tiêu Hà đi hẹn hò, lúc tới chỗ hẹn liền bị đồng nghiệp của anh thấy được.
Khung cảnh như hổ đói lúc trước của tôi làm cho hai tài xế đâm nhau đã lưu truyền khắp sở cảnh sát, nhưng ai cũng không nghĩ tới thế mà chúng tôi lại có phần sau. Cho nên trong một khoảng thời gian ngắn, câu chuyện của chúng tôi đã trở thành chủ đề tám chuyện khiến bao người ngưỡng mộ.
Hoàng Thiến Thiến còn hay nói giỡn: "Thế nên, cứ đè mấy anh zai ra là sẽ thành công đúng không?"
Hừ, còn lâu nhé, chỉ nghĩ tới việc có một cô gái không quen không biết dính lên người Tiêu Hà là tôi đã ghen muốn lộn ruột lên rồi.
Một ngày nọ, có người lặp lại thủ đoạn tương tự, đó là một người đàn ông vạm vỡ nhậu say xỉn, bị kết tội khi say rượu mà dám lái xe, hắn đột nhiên muốn đi lên đánh Tiêu Hà.
Tiêu Hà đã từng bị cấp trên dạy dỗ đã lập tức vật ngã tên đàn ông to con xuống đất, lúc biết chuyện này, tôi vô cùng kiêu ngạo vỗ vỗ vai anh: "Không tệ, đây mới là chuyện mà người có bạn gái nên làm."
Tiêu Hà cười: "Chủ yếu là trước kia lúc bị em đè, Lý đội trưởng đã lấy chuyện này ra nói không dưới năm lần rồi."
Ồ, vậy hả? Vậy em đi đây!
Tôi vừa định bỏ đi thì đã bị Tiêu Hà kéo lại, anh cười rạng rỡ như ánh mặt trời: "Còn nữa, anh chỉ mềm lòng với em thôi."
Đáng chết, thế mà lại có một ngày tôi bị tên này thả thính ngược lại cơ đấy.
(END)
(Phần 4)
12.
Sau khi trở về, chưa đợi Hoàng Thiến Thiến ép hỏi, tôi đã cấp tốc chia sẻ tin này.
Cô nàng cười có chút đáng khinh: "Trách không được mày rực rỡ thế."
"Tuy chỉ là thay đổi xưng hô thôi, nhưng quan hệ của bọn tao cũng tiến triển quá nhanh rồi còn gì!"
"Ôi dồi đây thì tính là gì chứ, nghe tao, cứ cố gắng không ngừng đi, cam đoan mày sẽ tóm gọn được Tiêu Hà. Nói cho tao nghe xem rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì, tao phân tích cho mày."
Nghe thấy tôi bị choáng váng rồi tụt huyết áp, sau đó được Tiêu Hà đỡ được, Hoàng Thiến Thiến liền cười phớ lớ: "Ngầu đấy!"
Có điều tôi lại không kể cái đoạn được ôm công chúa cho nó nghe, chuyện đó khi nhớ lại tôi vẫn cảm thấy thẹn vô cùng, thôi cứ giữ lại làm kỷ niệm của riêng mình đi.
"Tiêu Hà, he he."
Ngay khi tôi đang ôm mặt cười ngây ngô, miệng nhắc tới tên của Tiêu Hà thì Hoàng Thiến Thiến hóa thân làm Conan đứng bên cạnh vô cùng nghiêm túc nói: "Tại sao một tên đàn ông con trai lại mang kẹo theo bên người vậy, nhất định là có điểm gì đó không thích hợp..."
Nhưng trong đầu tôi đều là cảnh tượng ngày hôm nay chiếu chậm lại, cái nghi ngờ đó cũng đã sớm bị tôi ném ra sau đầu rồi.
Buổi tối, lúc tôi nằm trên giường gọi tên Tiêu Hà, nhớ lại hết tất cả những gì đã xảy ra, khi thì ngây ngô cười, khi thì đập chăn gào loạn, còn lăn lộn trên giường như một con giun đất.
Từ cảnh sát Tiêu cho tới Tiêu Hà, tôi với Tiêu Hà vẫn chưa có gì với nhau, thế nhưng với tôi mà nói, đó đã là một bước tiến lớn rồi.
Lúc gặp mặt, tôi cũng không có gọi là cảnh sát Tiêu nữa mà lại vui vẻ gọi tên Tiêu Hà, cũng sẽ không cố ý tỏ ra quá nghiêm túc như trước, có đôi khi sẽ vui đùa trêu anh một chút.
Tôi không còn cố ý ra đường lớn để ngẫu nhiên gặp được anh nữa, tôi đã đổi sang hâm nóng tình cảm qua việc tán gẫu trên WeChat.
Khụ... mặc dù chỉ là đơn phương hâm nóng mà thôi.
[Thời tiết có hơi lạnh rồi đó (), có muốn đi ăn lẩu không, anh có biết quán lẩu nào ngon không vậy? ~]
Kèm theo biểu tượng đáng yêu, âm cuối còn hơi nâng lên ra vẻ làm nũng, Hoàng quân sư nói cứ thế này chắc chắn sẽ sớm thu phục được thẳng nam thôi.
Sau đó, chúng tôi còn thật sự nói chuyện thảo luận về việc ăn lẩu nào ngon, ăn ở đâu thì hợp lý, thuận tiện hâm nóng tình cảm luôn.
13.
Buổi tối tan tầm, tôi cưỡi con xe điện cũ của tôi chậm rì rì đi về phía đường cái.
Còn chưa tới đường cái, tôi đã rất tự nhiên phóng ánh mắt tới vị trí mà Tiêu Hà hay đứng gác, kết quả lại chẳng thấy anh đâu.
Nhìn xung quanh một vòng, phát hiện Tiêu Hà với một anh cảnh sát giao thông nữa đang đứng ở lối đi bộ cuối đường, không biết đang làm gì.
Tôi chạy xe điện đi qua đó, vốn không định quấy rầy Tiêu Hà làm việc, không nghĩ tới lại bị người đứng trực với anh vẫy lại.
"Tại sao không đội mũ bảo hiểm?" Đồng nghiệp của anh hỏi tôi.
"Vì muốn nhanh tới nói chuyện với anh nha ~" Tôi nhìn Tiêu Hà cười rạng rỡ, vô ý thức lại bắt đầu thả thính.
Làm cho Tiêu Hà và đồng nghiệp của anh ấy đều bật cười.
Tiêu Hà cười xấu hổ, mỹ nam xấu hổ cũng đẹp trai chết tôi rồi.
"Có điều vẫn bị phạt 30 tệ." Tiêu Hà nghiêm túc nói, "Căn cứ khoản 3 điều 17 của luật giao thông, người chạy xe đạp điện mà không đội mũ bảo hiểm sẽ bị phạt từ 20 cho tới 50 tệ."
"Vậy sao, xin lỗi anh, em không biết cái này. Về em sẽ đội ngay, lập tức đi mua mũ đội ngay!"
"Đúng thế, bảo mọi người cũng đội mũ vào nhé, đều là vì an toàn của mọi người cả thôi..." Đồng nghiệp của Tiêu Hà cũng bắt đầu dạy dỗ.
"Dạ dạ, mọi người vất vả đứng kiểm tra như vậy, người dân như bọn em tất nhiên là sẽ phối hợp rồi."
Tôi ngoan ngoãn nộp tiền phạt, lại chớp chớp mắt đá lông nheo với Tiêu Hà, giống như ám chỉ tranh công: Thấy biểu hiện của em được không? Em là nhân dân ba tốt đó.
Trọng điểm là... bởi vì có Tiêu Hà cho nên tôi mới ngoan ngoãn phối hợp như thế đó.
Không nghĩ tới, Tiêu Hà lại nghĩ là chuyện này làm tôi khó chịu, sau khi về nhà tôi liền nhận được tin nhắn của anh.
[Hôm nay thật sự xin lỗi, có điều luật pháp ở đó, không thể không làm theo, cho nên mới phải thu tiền phạt của em.]
[Em không buồn chứ?]
[Đương nhiên là không rồi! Đây là trách nhiệm của các anh mà, em hiểu. Pháp luật là pháp luật, không thể chỉ vì tình cảm cá nhân mà làm trái được.] Tôi nghiêm túc nói lời chính nghĩa.
[Có điều bỏ qua công việc, em lén lút tới nói chuyện với bạn bè, lại bị phạt 30 tệ nữa, có muốn đi ra ngoài ăn gì đó nghe em nói tiếp không?]
Hoàng Thiến Thiến thấy tôi kích động đi ra ngoài, vẻ mặt cô nàng khiếp sợ: "Ngầu thật sự, đúng là trốn không thoát bí kíp tán trai của mày nha."
14.
Tôi cho là tôi với Tiêu Hà chỉ kém một bước nữa là yêu luôn được rồi, nhưng có điều cả hai đều chậm chạp không bước nốt cái bước cuối này.
Không chỉ như vậy, tôi thử một đoạn thời gian ngó lơ anh ấy, anh ấy thế mà cũng không có chủ động tìm tôi.
A a a, đây là muốn trap tôi sao? Tôi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trông mòn con mắt cũng không đợi được một câu chào hỏi của người bên kia.
Ôi đàn ông, đây là bí kíp cua gái mới của anh có đúng không?
Không chỉ có thế, Hoàng Thiến Thiến cũng không tiếp tục thuê phòng cùng tôi nữa, cô ấy chuẩn bị chuyển sang ở với bạn trai. Qua vài ngày nữa, bọn họ sẽ thương lượng về chuyện đính hôn.
Ngày Hoàng Thiến Thiến đi, tôi hai mắt lưng tròng, vô cùng luyến tiếc.
Cô nàng vô cùng cảm động vỗ vỗ vai tôi, còn có cảm giác như người lớn dặn dò con nhỏ khi đi xa: "Đại Tranh Tử, còn lại chỉ có thể dựa vào mày thôi. Không có việc gì cũng có thể gọi cho tao, chị em tốt của mày vĩnh viễn là hậu phương vững chắc cho mày."
Tôi còn chưa kịp cảm động thì đã nghe thấy câu tiếp theo của nó: "Có điều sau này gọi gì thì gọi trước 9 giờ nhé, sau 9 giờ tao sợ đang ứ ứ..."
??? Đây không muốn bị thồn thức ăn cho chó đâu nhé. =.=
Sau khi Hoàng Thiến Thiến rời đi, căn hộ hai người trở nên trống trải cô đơn hơn rất nhiều. Đoạn chat của tôi với Tiêu Hà vẫn còn dừng ở thời điểm nửa tháng trước, từ đó tới nay chúng tôi không có liên hệ với nhau nữa.
Đúng là cuộc sống, cái gì tiêu cực nó sẽ tới một loạt không xót cái nào. Công ty đột nhiên giao cho tôi một hạng mục, còn yêu cầu là phải hoàn thành trong một tháng, cho nên ngày nào tôi cũng tan tầm vào lúc 10 giờ đêm.
Lại là một ngày trăng thanh gió mát, tôi mệt mỏi kéo thân thể tàn tạ của mình về nhà.
Mặc dù có đèn đường, nhưng đã 10 giờ đêm rồi, người đi đường rất ít, nhất là khi đến khu nhà ở của tôi thì đã chẳng còn bóng người nào nữa.
Vốn là tôi cũng không thấy sợ hãi đâu, nhưng đi được một lúc lại đột nhiên cảm thấy có tiếng bước chân rất nhỏ ở sau lưng.
Tiếng bước chân như kẻ trộm, tôi đi nó đi, tôi dừng nó dừng. Giống như có người ở phía sau đang bí mật theo sát tôi, nhưng không muốn bị tôi phát hiện vậy.
Lòng tôi nhảy lên, mặt ngoài vẫn làm bô như không có việc gì, nâng cao giọng than thở một tiếng "Thật lạnh", sau đó liền nhanh chóng tăng nhanh bước chân chạy về phía trước.
Lúc về tới nhà, tôi nhanh chóng đóng cửa khóa trái, thở hổn hển sau màn sống sót qua tai nạn, trong nhà chỉ có một mình tôi, đi vào cũng vẫn cảm thấy lạnh run.
Cứ có cảm giác có người đang ẩn núp trong phòng tôi, thậm chí là núp trong ngăn tủ, gầm giường... A a a, quả thực là sợ chết tôi rồi, càng nghĩ càng tê dại cả da đầu.
Đúng lúc này, tôi đột nhiên nghe được tiếng cười khẽ.
Má ơi, cả da gà da vịt của tôi đều dựng lên, tôi nuốt nước bọt, cẩn thận nghe xem tiếng cười phát ra từ đâu, lúc này mới phát hiện dường như nó truyền tới từ bên ngoài cửa.
Tôi không dám thở mạnh, đi tới trước cửa, thận cẩn đi tới chỗ cửa nhìn qua mắt mèo, kết quả thiếu chút nữa bị dọa cho hét toáng lên.
Một người đàn ông đội mũ đang đứng trước cửa nhà tôi, hắn cúi đầu không thấy rõ mặt, có điều khóe môi nhếch lên tạo thành một điệu cười ớn lạnh.
15.
Tôi lập tức kiểm tra chốt cửa, sau đó chạy vào trong phòng đóng cửa lại, lại theo bản năng lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Hà.
"Alo..." Thanh âm của Tiêu Hà bên kia nghe qua có chút xúc động.
"Hu hu Tiêu Hà, em đang ở nhà, anh có thể tới đây cứu em có được không..."
"Ban nãy có người đàn ông đi theo em, còn theo tới tận cửa nhà em nữa. Làm sao bây giờ đây, hắn đang ở ngay trước cửa nhà em, hu hu hu, hắn còn cười nữa, em sợ..."
Tiêu Hà lập tức nghiêm túc lên: "Không sợ, anh sẽ qua ngay. Địa chỉ nhà em là gì?"
Tôi báo địa chỉ, người bên kia nói tôi đừng gấp, tôi nghe thấy tiếng động sột soạt như cầm chìa khóa ra ngoài, chắc là Tiêu Hà đang tới.
"Đừng sợ, cửa sổ khóa kỹ chưa? Cho dù là cạy khóa hay phá cửa thì cũng cần thời gian, anh sẽ đuổi kịp tới đó trước."
"Anh đã liên lạc với bảo vệ khu của em rồi, sẽ có người lên kiểm tra ngay. Có điều em nhớ đừng có mở cửa, chờ anh qua đã."
Thanh âm của Tiêu Hà bình tĩnh lại dịu dàng, giống như là muốn làm giảm nỗi sợ của tôi nên giọng anh cũng chậm lại.
Nói chuyện với Tiêu Hà, tôi giống như được anh truyền thêm dũng khí, trong lòng trấn định hơn rất nhiều.
Có điều lúc Tiêu Hà tới, tôi vẫn gào khóc thảm thiết, vừa sợ vừa nhớ anh.
Nhiều ngày như vậy không thấy đi tìm tôi, vừa gọi điện cho anh anh liền chạy tới ngay, ngay cả quần áo lộn xộn cũng không kịp điều chỉnh, anh rốt cuộc là thích hay không thích tôi vậy.
Nghĩ như thế, nước mắt tôi cứ thế chảy xuống, có điều đáng tiếc là không thể biến thành ngọc trai như nàng tiên cá được.
Tiêu Hà ôm tôi vào lòng, liên tục an ủi: "Đừng sợ, anh tới rồi..."
"Tên kia thật sự quá đáng sợ... vì sao nhiều ngày như vậy không thấy anh đâu hết, bây giờ anh mới tới... anh rốt cuộc..."
Tôi vừa khóc vừa mắng anh, đột nhiên bất tri bất giác phát hiện ra tôi đang được Tiêu Hà ôm trong ngực.
Hơi thở ấm áp bao phủ lấy tôi, trong đêm đông giá rét như vậy cảm giác vô cùng ấm áp.
Tôi như người mất phương hướng rốt cuộc cũng tìm được đường về, dần dần trở nên bình tĩnh.
"Xin lỗi em, đoạn thời gian trước đội anh có một buổi tập huấn kín cho nên bị thu điện thoại, lần trước lúc ăn cơm với em đã nói rồi mà, em quên sao?" Tiêu Hà ôn nhu trấn an.
Hình như đúng là có nói thật, nhưng lúc ăn cơm với Tiêu Hà, mọi sự chú ý của tôi đều ở trên người anh, đúng là không có để ý thật. Xấu hổ ghê =.=
Sau khi bình tĩnh lại, tôi xấu hổ chui ra khỏi lòng Tiêu Hà, sau đó mới phát hiện ra một chuyện.
Sao Tiêu Hà lại ôm tôi? An ủi tâm hồn dân chúng sao? Cần lấy thân mình ra an ủi nữa hả!?
Tôi tức giận: "Anh cũng đối xử với các cô gái khác như vậy sao? Chỉ cần có cô gái gặp nạn khóc lóc trước mặt anh, anh đều sẽ ôm cô ấy an ủi hả?"
Tiêu Hà bật cười, vươn tay chọc chọc cái trán của tôi: "Em có thấy cô gái nào gặp nạn là gọi cho cảnh sát giao thông không?"
"Anh tới tìm em không phải lấy thân phận cảnh sát Tiêu, anh tới với thân phận là Tiêu Hà."
Tiêu Hà vây tôi trong góc, cúi đầu cười khẽ nhìn tôi. Ánh mắt tối tăm không rõ lại chứa ý tứ chiều chuộng, dịu dàng lại nóng bỏng, làm chân tôi có chút mềm.
"Anh... có ý gì?"
"Còn không hiểu?" Tiêu Hà ép tới càng gần hơn, gần tới nỗi tôi có chút không chống đỡ được.
"Còn nhớ câu đầu tiên em nói với anh không? Khương Tranh Tranh, đáp án của anh là đồng ý."
Trong đầu tôi đã muốn nổ pháo hoa.
Sau hai giây tìm tòi trong đại não, tôi cuối cùng cũng nhớ ra câu đầu tiên mình nói với Tiêu Hà là gì, đó là khi tôi say rượu đè anh ra ôm giữa đường cái.
Cô gái thoạt nhìn nhu thuận lại đột nhiên tiến lên, còn rất ấm ức nhìn anh, hai mắt đẫm lệ lưng tròng, vô cùng đáng thương mở miệng nói:
"Chào anh, cho hỏi anh có thể làm bạn trai em được không?"
Thật ra tôi không còn nhớ rõ nữa, nhưng trước kia Hoàng Thiến Thiến miêu tả quá sinh động, lại nói rất chi tiết, cô ấy nói tôi xông lên đè người ta ra hỏi anh xem có thể làm người yêu tôi được không.
Vạn lần không nghĩ tới, tôi lại có bạn trai theo cách này.
16.
Thật ra cũng không gọi là "nhặt" bạn trai, khoảng thời gian trước đó tôi thường xuyên ra ngoài, vận động quá nhiều khiến tôi còn gầy đi tận năm cân.
Đây đâu phải gọi là "nhặt" được bạn trai, đây rõ ràng là tôi khổ khổ cực cực dùng chính sức lực của mình để kiếm được đấy. Chân thành cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng làm Tiêu Hà động tâm rồi.
Tôi thì nghĩ như thế, nhưng Tiêu Hà lại nói không phải, lúc tôi hỏi lại thì anh lại không chịu nói.
"Không phải là lúc em đi ra đường lượn lờ không ngừng sao?" Tôi ôm Tiêu Hà, ngửa đầu, ánh mắt trong suốt nhìn anh.
"Không phải."
"Là lúc em như hổ đói nhào tới đè anh ra?"
"Không phải."
"Hmm... hay là, lúc em gào lên nói thân thể mình mềm mại còn có 36C?"
Vẻ mặt tôi khiếp sợ, nhìn không ra nha, Tiêu Hà thế mà lại là người như thế.
"Cái đầu nhỏ này của em cứ nghĩ đi đâu vậy?" Tiêu Hà bất đắc dĩ cười, nhéo nhéo má tôi.
Vấn đề này, làm cho tôi vừa bối rối vừa cảm thấy ngọt ngào.
Sau đó... có lần tôi với Tiêu Hà đi hẹn hò, lúc tới chỗ hẹn liền bị đồng nghiệp của anh thấy được.
Khung cảnh như hổ đói lúc trước của tôi làm cho hai tài xế đâm nhau đã lưu truyền khắp sở cảnh sát, nhưng ai cũng không nghĩ tới thế mà chúng tôi lại có phần sau. Cho nên trong một khoảng thời gian ngắn, câu chuyện của chúng tôi đã trở thành chủ đề tám chuyện khiến bao người ngưỡng mộ.
Hoàng Thiến Thiến còn hay nói giỡn: "Thế nên, cứ đè mấy anh zai ra là sẽ thành công đúng không?"
Hừ, còn lâu nhé, chỉ nghĩ tới việc có một cô gái không quen không biết dính lên người Tiêu Hà là tôi đã ghen muốn lộn ruột lên rồi.
Một ngày nọ, có người lặp lại thủ đoạn tương tự, đó là một người đàn ông vạm vỡ nhậu say xỉn, bị kết tội khi say rượu mà dám lái xe, hắn đột nhiên muốn đi lên đánh Tiêu Hà.
Tiêu Hà đã từng bị cấp trên dạy dỗ đã lập tức vật ngã tên đàn ông to con xuống đất, lúc biết chuyện này, tôi vô cùng kiêu ngạo vỗ vỗ vai anh: "Không tệ, đây mới là chuyện mà người có bạn gái nên làm."
Tiêu Hà cười: "Chủ yếu là trước kia lúc bị em đè, Lý đội trưởng đã lấy chuyện này ra nói không dưới năm lần rồi."
Ồ, vậy hả? Vậy em đi đây!
Tôi vừa định bỏ đi thì đã bị Tiêu Hà kéo lại, anh cười rạng rỡ như ánh mặt trời: "Còn nữa, anh chỉ mềm lòng với em thôi."
Đáng chết, thế mà lại có một ngày tôi bị tên này thả thính ngược lại cơ đấy.
(END)