Chương 87.2 : Hiểm chiêu !
Một chiêu này chính là dùng đao múa vòng tròn để bảo vệ bản thân khỏi bị địch nhân tấn công .
Độc trưởng lão một cái hơi lùi nhẹ tiếp một cái xoay người một vòng múa đao , đao phong không kẽ hở , Triệu Vô Cực không muốn lấy thân thử đao lập tức bị bức lui ra một đoạn .
Triệu Vô Cực rất nhanh liền lại xông tới nhưng lần này Độc trưởng lão đã có thể thở dốc một chút , hắn khổ sở cùng Triệu Vô Cực giao thủ mấy chiêu hét to nói :
“ Lan Ngọc Tự bang chủ , ngươi dưỡng thương xong chưa ? ngươi còn xem nữa ta hẳn là phải bại ! ”
Đúng vậy , hắn sợ rằng là phải bại . lúc đầu hắn có bao nhiêu khinh thường Triệu Vô Cực thì lúc này hắn có bấy nhiêu sợ Triệu Vô Cực .
Triệu Vô Cực tốc độ xuất chiêu quá nhanh , tuy trảo không có gì đặc biệt tinh xảo chỗ nhưng mỗi lần ra tay đều nhắm ngay yếu điểm , chỉ cần lơ là một cái lập tức sẽ bị hắn giết chết .
Độc trưởng lão đương nhiên không muốn hi sinh ở chỗ này , lập tức gọi Lan Ngọc Tự lên vây công Triệu Vô Cực .
Giang hồ đạo nghĩa không lấy nhiều đánh ít ở chỗ này của bọn họ chính là một cái rắm .
Bên ngoài vây xem một cái tai thính người lập tức nghe rõ lời này , quay lại cùng mọi người thảo luận :
“ Ngươi nghe không ? Lan bang chủ cùng vị kia họ Độc trưởng lão cùng vây công Triệu Vô Cực mà còn không có chỗ tốt gì , ngược lại từng người đơn đấu e sợ rằng phải bại . Triệu Vô Cực này rốt cục mạnh tới mức nào à ? ”
Một cái gần đó cũng là lên tiếng :
“ hắn đúng thật là mạnh tới khó tin , vừa nãy Lan bang chủ đâm ra kiếm hắn còn có thể phản bắt được , dùng kiếm đỡ đao . Một chiêu kia quả là tinh diệu tuyệt luân , ta nhìn mà lòng chỉ có thể cảm khái ! ”
Một người lại có chút cười trên nỗi đau người khác nói :
“ Lúc đầu còn tưởng là sẽ nghiêng về một bên chiến đấu , không ngờ Triệu Vô Cực lại đang chiếm thượng phong . Lần này Thanh Lang bang cho dù thắng , danh tiếng cũng mất hết . Lấy nhiều đánh ít không nói , lấy lớn đánh nhỏ còn đánh không lại , quả thật là mất mặt về đến nhà bà ngoại . ”
Một cái bằng hữu của hắn vội kéo tay hắn nói :
“ cẩn thận họa từ miệng mà ra , chúng ta còn đang vây xem đây . đừng nói bừa kẻo người ta nghe được ! ”
Tên nam tử vừa nói lúc nãy cũng lập tức ngậm miệng , hắn vẫn là sợ Thanh Lang bang , nhưng hắn nói cũng là sự thật .
Thanh Lang bang lần này thật phải gặp phiền phức , mặt mũi cũng ném đủ nhiều .
Một cái không sợ chết người thì lại nói :
“ Ta nhìn Thanh Lang bang bang chủ cũng không ra sao a , vừa nãy hắn cùng đối phương đánh một chưởng không phải còn bị đánh lui ba bước hay sao ? đúng là có tiếng mà không có miếng mà ! ”
Lời này vừa ra , lập tức xung quanh ánh mắt lập tức tập trung đến trên người hắn .
Có người là dùng ánh mắt nhìn ngu ngốc nhìn hắn , có người thì là đáng thương hắn , có người lại là phẫn nộ .
Ở đây cũng không ít người có quan hệ cùng Thanh Lang bang người đang vây xem , tên này lại dám mở miệng chê bai Thanh Lang bang bang chủ không khác gì tìm đường chết .
Người này bị nhìn cho có chút không tự nhiên , lập tức ngậm miệng không nói , tranh thủ lẩn trốn vào đám đông chạy đi chỗ khác xem tiếp trận đấu , hắn sợ còn đứng ngay đấy sẽ bị người dùng ánh mắt trừng chết mình .
Lan Ngọc Tự lúc này trong người khí huyết đã bình phục lại , hắn cũng biết không thể để Độc trưởng lão một mình đơn đấu tên này thiếu niên quá lâu , nếu không Độc trưởng lão một khi bị thương , bọn hắn liền muốn bại .
Hắn lập tức múa kiếm xông tới , lần này hắn nhất định phải cùng Độc trưởng lão vây công Triệu Vô Cực thành công , không cho hắn cơ hội thở dốc .
Vừa rồi giao thủ chỉ là tìm hiểu Triệu Vô Cực thực hư , lại bị Triệu Vô Cực đánh suýt trọng thương , lần này hắn không dám khinh địch vừa lên chính là vận dụng toàn lực .
Lan Ngọc Tự sử xuất ra kiếm pháp của bản thân :
“ Thị huyết kiếm pháp - thị huyết phân ảnh trảm ! ”
Thị huyết kiếm pháp là của hắn độc môn kiếm pháp , từ lúc tuổi trẻ bản thân ở trong chém giết mà tự ngộ ra , chủ yếu chính là nhắm trúng yếu điểm đối phương mà đánh .
Đương nhiên hắn cũng sẽ có một số kiếm chiêu nhất định nhưng không quá cao minh mà thôi .
Thị huyết phân ảnh trảm là một cái kiếm chiêu dựa vào tốc độ phân ra một cái hư ảnh kiếm dùng để mê hoặc địch nhân trong đó một cái là thật một cái là giả , thật giả lẫn lộn khó mà phân rõ .
Triệu Vô Cực đối với mấy trò phân ảnh kiếm trảm vô cùng quen thuộc , hắn dựa vào kinh người ánh mắt tốc độ lập tức bắt được trong đó chính xác một cái kiếm ảnh , chính là đường kiếm chân thật của Lan Ngọc Tự .
Hắn khóe môi nhếch lên , phân ảnh đúng không ? không phải mỗi mình ngươi biết !
Lập tức Triệu Vô Cực sử dụng lên Thủy Thượng Phiêu thân pháp , dưới chân hắn bỗng nhẹ nhàng đong đưa , thân hình lại như là một cái cành liễu trước gió qua lại lắc lư .
Lập tức Triệu Vô Cực tiến vào cực động trạng thái , hắn chỗ đứng lập tức phân ra ba cái tàn ảnh của bản thân hắn , chính là do cao tốc di động lắc lư Triệu Vô Cực hình thành .
Lan Ngọc Tự cũng là một mặt mộng bức , cái này cũng có thể ?
Hắn trước giờ gặp qua không ít người có thể dùng kiếm cao tốc phân ảnh trảm , nhưng lại chưa hề gặp được người nào có thể nhẹ nhàng vận dụng thân pháp đến cực hạn phân ảnh như vậy .
Nhưng kiếm đã chém ra , không thể thu hồi , hắn đành phải chọn trong ba cái tàn ảnh một cái trảm tới .
Độc trưởng lão ở bên kia cũng không hề chậm trễ lập tức giáp công , chọn ngoài cùng một cái thân ảnh chém xuống của mình đao .
Xoẹt !
Đao quang kiếm ảnh phá tan hai cái tàn ảnh , Lan Ngọc Tự cùng Độc trưởng lão lập tức cảm giác trên tay một trận hư không , bọn hắn chém hụt , hay đúng hơn là chọn sai đối tượng !
Ba cái tàn ảnh , bọn hắn chém hai cái lại không trúng vào Triệu Vô Cực , quả thật quá xui xẻo .
Chém trật , dưới tay một trận hụt hẫng , hai người lập tức rơi vào thế bị động .
Triệu Vô Cực lúc này bỗng từ trong tàn ảnh hiện ra , khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng hướng Lan Ngọc Tự xông tới .
Lan Ngọc Tự trên tay kiếm còn chưa kịp thu hồi Triệu Vô Cực lại công tới , hắn cảm giác một màn này tốt quen thuộc .
Vừa nãy cũng là hắn đỡ một chưởng suýt nữa trọng thương , lần này không thể tiếp tục đón đỡ chưởng pháp của đối phương .
Hắn cũng từng gặp nhiều nhị lưu cao thủ , nhưng chưa từng gặp người nào nhị lưu cao thủ chưởng pháp vừa mạnh lại quái dị như vậy .
Không chỉ có một cỗ cự đại lực lượng khiến tay hắn run rẩy vì đau đớn mà còn có một cỗ ám kình không ngừng chen hướng hắn kinh mạch xông vào , tiến hành phá hư .
Lan Ngọc Tự bởi vì như vậy mới mất một thời gian đứng yên bình ổn khí tức , tiêu diệt ngoại khí xâm nhập .
Lần này lại bị Triệu Vô Cực công tới hắn cũng là vừa gấp vừa tức .
Sao ngươi lại cứ chọn ta mà đánh ? Sao không đánh tên họ Độc kia ? Lão tử nhìn như giống dễ bắt nạt hay sao ?
Lan Ngọc Tự cảm thấy bản thân bị Triệu Vô Cực khinh thường , hắn giống như trở thành trái hồng mềm , được Triệu Vô Cực ưu tiên chọn nắn .
Bao lâu nay làm bang chủ , hắn uy vọng là thứ không ai dám đi khiêu khích cùng nghi ngờ .
Không ngờ hôm nay lại gặp phải Triệu Vô Cực , liên tục đè lên hắn chọn đánh , Lan Ngọc Tự vô cùng tức giận .
Trong cơ thể hắn khí huyết nội công điên cuồng vận chuyển , Lan Ngọc Tự thừa cơ hội mình kiếm trảm xuống thế không thể thu hồi cũng vì đó biến chiêu , hắn muốn tự cứu bản thân :
“ Thị Huyết kiếm pháp - địa hạ vô trần ! ”
Lan Ngọc Tự lập tức mượn thế đi xuống cũng ngồi hẳn xuống , kiếm trong tay lập tức chạm đất sau đó kiếm lập tức quét mạnh một cái bán nguyệt , giống như quét sạch mặt đất bụi trần vậy !
Triệu Vô Cực nếu không né kịp sợ rằng cũng phải bị kiếm chém trúng chân .
Hắn lập tức dưới chân đề khí , hơi nhảy lên nửa bước cao né tránh kiếm chiêu .
Triệu Vô Cực từ trước tới nay tranh đấu đều rất ít khi nhảy lên cao , bởi hắn không muốn ở trên trời làm bia ngắm cho người khác , luôn luôn giữ mình ở mặt đất nếu có thể .
Không phải Lan Ngọc Tự một chiêu này là quét đất hắn cũng không cần phải nhảy lên tránh né .
Độc trưởng lão thấy vậy hai mắt sáng lên , lập tức phối hợp vây công :
“ Hỏa cương đao pháp - hỏa tam tinh ! ”
Đao của hắn giống như là một cái ngôi sao vẫn lạc lập tức kéo tới , hướng Triệu Vô Cực chém mạnh .
Triệu Vô Cực phản ứng vô cùng nhanh chóng , hơi nghiêng người né ra một đao này .
Nhưng đó chưa phải là tất cả , hỏa tam tinh chính là ba đường ngôi sao băng , vừa nãy chỉ là một đường còn hai đường .
Đao của hắn lập tức biến đối phương hướng , thẳng ngực Triệu Vô Cực chém vào .
Triệu Vô Cực lúc này thân ở giữa không trung không có mượn lực điểm đao này vừa ở gần hắn , tốc độ lại nhanh vô cùng , khả năng cực cao sẽ chém trúng hắn .
Triệu Vô Cực lúc này cũng là mồ hôi lạnh đổ ra , không ngờ hai tên này trong lúc hạ phong lại có thể dễ dàng ứng đối biến chiêu lập tức hất ngược cái bàn , khiến hắn rơi vào tình thế nguy hiểm .
Hắn lập tức sử dụng hết khả năng bền dẻo của bản thân hướng về sau ngửa người , đây chính là đơn thuần cơ thể di động mà thôi , cũng không có bao nhiêu kĩ xảo đáng nói .
Đáng nói chính là độ bền dẻo của cơ thể cùng khả năng phản ứng của Triệu Vô Cực .
Tam tinh còn một tinh , lần này Triệu Vô Cực đã là nỏ mạnh vung hết đà, , không thể nào né tránh .
Độc trưởng lão giống như thấy được hi vọng chiến thắng trên mặt tức khắc lộ ra dữ tợn nụ cười hét to :
“ Chết đi ! ”
Hét to đồng thời , đao cũng hắn cũng biến đổi phương hướng từ trên chém xuống , muốn một đao đem Triệu Vô Cực phân thành hai nửa .
Triệu Vô Cực bây giờ không có điểm mượn lực , thân pháp cho dù tinh xảo cũng vô phương phát huy .
Hắn nhục thân tuy cường hoành , cũng không thể cùng nhị lưu cao thủ lâu năm lấy huyết nhục đối với đao kiếm . Mà đối phương còn là một cái cường tráng trung niên , đao đạo cương mãnh .
Nguy cơ lâm đầu , sát cơ trong tích tắc , Triệu Vô Cực giống như cảm thấy được cái kia quen thuộc cảm giác .
Tử thần , đang cùng hắn mỉm cười dữ tợn , cùng hắn vẫy gọi đi xuống tham quan địa ngục , cùng hắn nói : Ngươi phải chuộc tội cho sát nghiệp mà ngươi gây ra !
Đương nhiên đây chỉ là đơn phương ảo giác của hắn mà không phải là độc trưởng lão đao ý , là Triệu Vô Cực tự lâm vào trong chính mình ảo tưởng .
Hắn lập tức ở trong lòng buồn cười . Bản thân bị lọ hoa rơi trúng đầu chết mới xuyên việt tới thế giới này .
Thế giới này là có tiên nhân , có ngự kiếm phi hành tu chân giả , có tiên đạo thông trời đất .
Hắn bây giờ đang là tu luyện nội công , nhưng cũng là chuẩn bị cho tương lai tam hoa tụ đỉnh ngũ khí triều nguyên tu luyện linh lực mà thôi .
Tu chân vốn là cùng thiên , yêu , ma , nhân tranh mệnh .
Ai sống được càng lâu , công lực càng mạnh mà thôi . Mọi người đều hướng tới vĩnh sinh , vì vĩnh sinh mà cố gắng .
Tu vi thông thiên có thể phi thiên độn địa , lực áp vạn địa có thể đẩy ra hư không .
Tới lúc đó , hắn sẽ đi một chuyến xem thử thế giới này có địa phủ , âm ti hay không ?
Tới lúc đó , hắn muốn xem xem ai dám bắt hắn chuộc tội ?
Tới lúc đó , hắn muốn nói cho tử thần : Ngươi cho lão tử quỳ xuống !
“Rống ”!
Triệu Vô Cực lập tức rống to một tiếng , hắn lúc này lập tức từ bản thân ảo cảnh tỉnh lại , trong mạch Chiếu hải một cỗ nội lực bỗng nhiên bộc phát .
Triệu Vô Cực cực kì quỷ dị ở trong hư không bỗng nhiên điểm chân một cái , cả người hắn lập tức lao vút ra rút lui lại .
Độc trưởng lão một đao chắc chắn thành công , trên mặt hắn cực kì vui mừng lúc này cũng là lập tức căng cứng lại .
Hắn vậy mà trảm trượt ! hắn một đao tất sát , đổi bằng Lan Ngọc Tự cùng hắn liều mạng phối hợp công kích vậy mà trượt ?
Cơ hội tốt nhất đã đi qua , lần sau còn muốn lặp lại thì đừng hòng Triệu Vô Cực dễ dàng để bọn họ đắc ý !
Nhưng cái quan trọng là hắn vừa thấy gì ? Độc trưởng lão có chút khó tin nhìn vào chỗ kia hư không nơi mà Triệu Vô Cực vừa chạm nhẹ mũi chân vào , trong lòng vô cùng nghi hoặc :
Có phải hắn vừa thấy Triệu Vô Cực chân đạp hư không rút lui ?
Cái này ! Không ! Thể ! Nào !