Chương 93 : Chuẩn bị xuất hành !
Triệu Vô Cực đả thông Nhâm đốc hai mạch , khí huyết tự sinh cuồn cuộn không ngừng , cả cơ thể sinh cơ bừng bừng .
Hắn lúc này muốn cảm nhận một cái toàn bộ cảm giác trên cơ thể , liền từ trạng thái Pháp Luân Chiếu Minh lùi ra .
Nhưng vừa lùi ra trong giây lát hắn mặt lập tức biến sắc , cả khuôn mặt trắng bệch đến không còn giọt máu .
Vừa nãy hắn lợi dụng bí pháp che đậy cảm giác đau đớn xung mạch nên không cảm thấy gì , nhưng vừa rời khỏi trạng thái hắn liền cảm nhận được cái gì là tận cùng của đau đớn , giống như là xé nát da thịt huyết nhục sau đó lại xé nát tim gan thống khổ , Triệu Vô Cực không kịp lấy ra chữa thương đan lập tức hai mắt một mờ , ngất đi .
Lần trước hắn thử xung kích huyệt Hội âm mà thôi đã đau đớn để cho hắn không dám tiếp tục xông lên . Lần này là hắn một mạch liên tục xông tới , cảm giác đau chính là đang ở khắp cơ thể phong đại tới cực hạn .
Không chỉ có huyệt Hội âm đau đớn mà cả khí hải , nhâm mạch , đản trung , thiên đột , thừa tương , . . . tất cả các huyệt vị trên hai mạch nhâm đốc đều đồng thời truyền về tín hiệu đau đớn .
Triệu Vô Cực có thể chịu nổi sao ?
Tất nhiên là không ! một cái thôi hắn cũng đã không muốn nếm thử nói chi là một lúc cả hai mạch nhâm đốc .
Cơn đau như là một dòng nước lũ điên cuồng đổ ập tới , Triệu Vô Cực lập tức không gánh chịu nổi mà ngất đi .
Hắn bởi vì ý chí có chút mạnh mẽ nên mới có thể gánh chịu được một giây rồi mới ngất đi , đổi là người khác sợ đã là bị cơn sốc làm cho biến thành ngu ngốc hoặc trực tiếp tử vong .
Không biết qua bao lâu , Triệu Vô Cực mới tỉnh lại . Hắn cảm giác một chút toàn thân từ trên xuống dưới , cơn đau tuy đã rút đi nhưng vẫn còn âm ỉ , kinh mạch cũng không có quá nhiều tổn hao chỉ cẩn nghỉ ngơi bình phục một lúc là tốt rồi , quan trọng nhất hắn tinh thần cũng không bởi vì cơn sốc mà bị quá lớn tổn thương .
Nhục thân bị thương hắn còn có thể chữa khỏi , nhưng một khi tinh thần lực bị thương lấy hắn phàm nhân cảnh giới lúc này không thể nào cứu chữa .
Bởi vậy thấy lần này hành động có bao nhiêu nguy hiểm , không thể chiếu theo làm lại .
Triệu Vô Cực thở dài , Pháp Luân Chiếu Minh tốt thì tốt thật , sai chính là ở hắn quá tự tin cùng hứng khởi mà không nghĩ tới hậu quả .
Nếu như lúc đó hắn vẫn ở tại trạng thái Pháp Luân Chiếu Minh chữa thương lúc này đã không sao rồi .
Thở dài về thở dài , Triệu Vô Cực vẫn là ngồi xếp bằng lại bắt đầu vận công chữa trị vết thương cùng xoa dịu đau đớn trên cơ thể .
Hắn lúc này bởi vì có âm ỉ đau đớn không thể nào tập trung vào trạng thái toàn thịnh được nên chỉ có thể xếp bằng mà thôi .
Không qua bao lâu , Triệu Vô Cực cảm giác bản thân mới lần nữa sống lại . Vết thương cùng đau đớn lúc này mới toàn bộ kết thúc , hắn thở ra một hơi .
Nhâm đốc mạch cuối cùng cũng xong . Tương lai hắn chỉ cần nuôi dưỡng hai cái tiểu thần thông lúc khai mạch có được nữa là được . cũng không biết chúng đưa lại lợi ích gì , nhưng chắc chắn không tầm thường .
Đơn giản lấy huyệt chiếu hải làm ví dụ sẽ thấy rõ . hư không mượn lực ở nhị lưu cảnh giới đơn giản quá thần , đã cứu mạng hắn một lần .
Triệu Vô Cực đóng lại trận pháp , đi ra ngoài .
Tới cổng , hắn đối với một cái hộ vệ hỏi :
“ Ta bế quan đã bao lâu ? ”
Hộ vệ lập tức cung kính hồi đáp :
“Bẩm công tử , đã hai ngày . Lão gia có căn dặn công tử lúc nào xuất quan đều có thể giúp công tử chuẩn bị tiệc chúc mừng ! ”
Triệu Vô Cực nhìn trời một chút , hai ngày sao ? ngày mai chính là ngày hắn ước hẹn cùng Từ Tiểu Bạch cùng Độ Hải đi thám hiểu Thiếu Vân Tự di tích .
Chuyện này không thể làm lỡ , chúc mừng tiệc cũng nên tham dự , hắn muốn Trang Đại Nghĩa mua giúp hắn một số thứ .
Triệu Vô Cực liền đối với hộ vệ nói :
“ Ngươi bây giờ lập tức đi bẩm báo Trang thúc thúc , ta đã xuất quan , tối nay mở tiệc . Ngoài ra nhờ hắn mua cho ta một đống lớn dây thừng , dầu đốt , bó đuốc , lương khô , . . . ”
Triệu Vô Cực kể ra một loạt , tên hộ vệ lập tức chăm chú nhớ kĩ , nhưng thứ này không phải cái gì hiếm lạ đồ vật hắn có thể dễ dàng ghi nhớ .
Hắn lập tức hỏi lại :
“ không biết công tử muốn bao nhiêu ? ”
Triệu Vô Cực suy nghĩ một chút nói :
“ mua một cái kho hàng nhỏ đi ! ”
tên hộ vệ đáp một tiếng , lập tức hướng nội viện đi ngay .
Triệu Vô Cực nhàn nhã ở trong viện dạo chơi , ngắm hoa ngắm thiên .
Bất giác , hắn đi tới một cái tiểu viện , bên trong trồng rất nhiều hoa cỏ .
Tiểu viện lộ ra hết sức yên tĩnh trang nhã , có đại gia khuê tú một chút khí tức .
Triệu Vô Cực nhìn quanh , hoa cỏ được trồng theo hàng lối , tạo thành từng hình vuông riêng biệt , ở giữa tạo thành lối đi .
Trong một cái ô vuông đó , có một cây đại thụ , dưới đại thụ có một cái xích đu .
Trên xích đu chính là một cái tiểu loli đang nhẹ nhàng đung đưa chân , lắc nhẹ xích đu .
Nàng bóng lưng ở dưới ánh chiều ta chiếu lên có vẻ rất hợp với ý cảnh , cô đơn tịch liêu .
Triệu Vô Cực nhẹ nhàng đi về phía nàng , ở đây cũng không hề có hạ nhân mà chỉ có nàng một mình ngồi chơi mà thôi .
Triệu Vô Cực tới phía sau lưng nàng lên tiếng :
“ Trang Huơng Nhi , ngươi ở đây một mình sao ? ”
Tiểu loli chính là Trang gia nhị tiểu thư Trang Huơng Nhi , ở đây chính là tiểu viện của nàng .
Cái xích đu này chính là nơi mà mỗi lúc nàng buồn hay cô đơn thường tới ngồi chơi một mình .
Trang Huơng Nhi bởi thân là tiểu thu khuê tú rất ít ra ngoài cùng tiếp xúc với mấy cái bạn chơi , nàng cũng bởi vì thế thường cảm thấy buồn chán mà ngồi ngẩn ngơ một mình .
Trước đây còn có Trang Huyền Nhi thường xuyên cùng nàng tới chơi , nhưng Trang gia gần đây đang trên đà phát triển , Trang Đại Nghĩa bận rộn Trang Huyền Nhi cũng không kém đi nơi nào .
Trang Huơng Nhi lại còn quá nhỏ không thể tham gia mấy thứ này , liền trở thành người cô đơn , không ai có thời gian đi chú ý nàng .
Hôm nay tới đây ngồi ngẩn người một chốc , không ngờ có người lại ở sau lưng nàng gọi một tiếng , nàng làm vô cùng giật mình .
Trang Huơng Nhi như một cái tiểu miêu bỗng nhiên giật mình , cả người giật thót lên , nàng vội vàng quay mặt về sau xem là ai lại ác tâm dọa nàng như vậy , khiến nàng sợ hãi muốn chết !
Triệu Vô Cực nhìn thấy nàng mặt tái nhợt vì sợ hãi , lại có chút căm tức quay lại nhìn hắn thì liền bật cười .