Chương 94.2 : Dã ngoại đêm tối tập kích
Triệu Vô Cực đến đây lập tức có hứng thú ! Kim Nhạn Hành sáng tạo ra thân pháp này ?
Độ Hải cũng nói :
“ Đúng là Kim Nhạn Hành của Kim Nhạn sơn trang . Đáng tiếc hắn thân pháp mạnh mẽ tuyệt luân nhưng lại cùng người giao đấu bên trong tử vong , Kim nhan sơn trang cũng từ đó suy bại . Trên giang hồ một quãng thời gian từng vì thân pháp này mà có một tràng chém giết tranh đoạt , sau đó thân pháp này bị sao chép ra làm nhiều bộ được nhiều gia tộc hoặc môn phái lớn biết tới . Nhưng muốn tu đại thành lại rất ít người ! ”
Triệu Vô Cực nghe Độ Hải nói xong liền hiểu rõ lai lịch . Trên giang hồ mỗi ngày đều đang không ngừng có môn phái chém giết lẫn nhau , có mới môn phái sinh ra cũng có cũ môn phái diệt vong . chuyện này xem nhiều xem đến nhàm chán .
Nhưng công pháp thì lại không như thế , mỗi môn phái nếu có độc môn công pháp mà lại mạnh mẽ , sẽ là rất nhiều môn phái khác muốn tranh đoạt một chén canh đối tượng .
Thủy Thượng Phiêu cũng là ở trên giang hồ đỉnh cấp thân pháp bị nhiều người tranh đoạt cũng không có gì là lạ .
Ngược lại Triệu Vô Cực đối với bọn họ tu luyện Thủy Thượng Phiêu cảm thấy quá kém không mạnh như bản thân vẫn tưởng tượng .
Qua cùng Độ Hải miêu tả , trên giang hồ sau lần tranh đoạt đấy cùng đến hiện tại , vẫn chưa thấy ai tái hiện lại Kinh Nhạn Hành phong thái ngày xưa , một bộ Thủy Thượng Phiêu thân pháp độc bộ thiên hạ .
Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch cũng là đối với Triệu Vô Cực cảm thán , đây là người đầu tiên sau ngần ấy năm bọn hắn mới gặp được người tu luyện Thủy Thượng Phiêu tới cảnh giới cao thâm như vậy . có thể nói so với Kim Nhạn Hành năm đó cũng không xê xích bao nhiêu .
Từ Thiên Giang thành tới Thiếu Vân Sơn khoảng cách không ngắn , dùng thân pháp đi đường cũng không phải một hai ngày liền tới được .
Gần tối bọn họ phải dừng chân lại cắm lửa trại , ăn uống nghỉ ngơi khôi phục sức khỏe .
Bởi vì tiến nhập hoang dã chi địa không sâu , ở chỗ này cũng không có cái gì quá lớn mãnh thú qua lại , Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch Độ Hải một đêm đều ở bình yên trải qua .
Từ Tiểu Bạch lúc này liền được hưởng lợi , hắn đang thèm nhỏ dãi nhìn xem Triệu Vô Cực gà hấp ống tre .
Triệu Vô Cực mở ra ống tre , mùi thơm thảo dược cùng gà hấp lập tức phát ra tứ phía , làm cho Từ Tiểu Bạch không ngừng nhỏ nước miếng .
Từ Tiểu Bạch là Từ gia thiếu chủ , ăn không ít sơn hào hải vị , nhưng như thế hoang dã món ăn lại ngon như vậy hắn là lần đầu thấy tới .
Triệu Vô Cực dùng Tử Thanh quả nước ép tẩm ướp gà , lại thêm các loại thảo dược phối chế , làm ra tới gà hấp ống tre vô cùng thơm ngon .
Triệu Vô Cực nhìn Từ Tiểu Bạch một mặt thèm nhỏ dãi nói :
“ Từ công tử , tới đây , một mình ta ăn không hết chỗ này ! ”
Từ Tiểu Bạch có chút nhận lấy thì ngại mà nói :
“ Triệu công tử , như vậy tốt sao ? đây là bữa tối của ngươi a ! ta có mang lương khô ! ”
Triệu Vô Cực :
“ không sao , ta ăn không hết , công tử tới đây , ta chia sẻ cho ngươi một nửa ! ”
Từ Tiểu Bạch đúng là mang theo lương khô , ra ngoài thám hiểm nếu không mang theo đồ ăn chính là tìm đường chết .
Không phải lúc nào cũng có thể ở hoang dã tìm thấy đồ ăn , lúc này phải dựa vào lương khô cầm hơi .
Nếu bị đói không có sức chiến đấu lại gặp phải mãnh thú , chính là cửu tử nhất sinh .
Từ Tiểu Bạch có chút rụt rè đi tới , Triệu Vô Cực vui vẻ chia cho hắn một cái to đùi gà cùng một nửa thân gà .
Từ Tiểu Bạch nhận lấy có chút ngại ngùng nói :
“ Triệu công tử , chờ trở về ta sẽ mời ngươi đi đại lâu ăn bữa tiệc lớn ! ”
Triệu Vô Cực vốn không nhìn lọt mắt mấy cái phàm nhân quán ăn lầu này , lần trước hắn đi chỉ là mở mang hiểu biết mà thôi , nhưng hắn cũng không đi từ chối Từ Tiểu Bạch mà là cười nói :
“ tốt , vậy ta rất mong chờ a ! ”
Hai người ăn được rất vui vẻ , Triệu Vô Cực vốn có thể ăn uống nhiều hơn thế này nhiều , nhưng ở dã ngoại không cần thiết quá mức khoa trương , hắn chỉ cần không đói bụng là được .
Độ Hải thì rất yên tĩnh ở một bên gặm bánh bao , hắn là một cái rất chuẩn mực hòa thượng .
Mùi thơm , đối với hắn vô dụng . Triệu Vô Cực liếc nhìn Độ Hải , tên này nội tâm tu hành , đinh lực không hề nhỏ .
Hắn có thể đối với ngoại giới cám dỗ lòng mang lạnh nhạt , có thể thấy đạo hạnh thâm sâu .
Triệu Vô Cực mắt tinh , nhìn rõ bánh bao Độ Hải đang ăn . không phải cái gì nhân thịt hay đậu xanh bánh bao , mà là nhân thảo dược bánh bao .
Thảo nào tên này không hề chậm trễ luyện thể con đường , hóa ra ăn đều là dược thảo , ha ha .
Một buổi tối không có chút nào nguy hiểm an toàn vượt qua , ngày thứ hai chính là nhàm chán lặp lại đi đường .
Triệu Vô Cực nhân lúc này cũng đối với Từ Tiểu Bạch cùng Độ Hải làm sâu hiểu rõ , quan hệ của bọn họ lập tức kéo gần không ít , tin tưởng cũng dần dần sinh ra .
Một ngày đi đường nghỉ tổng cộng bốn lần . Mọi người sức bền đều rất đủ , không ai thể hiện ra quá yếu kém . tổ đội sức chiến đấu khá đồng đều , đương nhiên Triệu Vô Cực vẫn là mạnh nhất .
Ngày hôm qua bọn hắn ở mới xâm nhập ngoại vi sơn dã , chưa hề có xuất hiện mãnh thú . Nhưng hôm nay đi tới cũng đã thoáng thoáng có xuất hiện mãnh thú tung tích , có lần còn gặp được một cái lạc đàn Lang . Nhưng con sói này vừa nhìn thấy nhóm ba người lập tức biết không địch lại , cúp đuôi chạy thẳng .
Triệu Vô Cực thở dài , một nồi thịt chó đã chạy mất .
Tất nhiên lang không được tính là chó , nhưng nấu giả cầy vẫn rất là thơm .
Ba người tối hôm nay vẫn tiếp tục cắm trại phân ba đợt thay ca , ở trong dã ngoại giấc ngủ cùng tinh thần no đủ rất là quan trọng .
Nếu có thể luôn luôn phải đảm bảo bản thân ở trạng thái đỉnh phong chiến lực cao nhất có thể .
Bởi vậy Triệu Vô Cực cũng không hề đi tu luyện cái gì hư không nội đan mà là lấy dưỡng thần làm chủ .
Canh gác Từ Tiểu Bạch ca đầu tiên , sau đó là Độ Hải cuối cùng là Triệu Vô Cực .
Bởi ca cuối thường là ca nguy hiểm nhất , nên Triệu Vô Cực mới đảm đương ca này .
Hắn tự tin ở dã ngoại nếu có bất kì nguy hiểm gì xuất hiện hắn đều có thể sớm so với Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch phát hiện ra .
Đã thâm nhập sâu vào hoang sơn dã lĩnh , không thể mất cảnh giác .
Trước đống lửa , Triệu Vô Cực đang nhắm mắt tu luyện , hắn là đang ở tôi cốt .
Nhưng Triệu Vô Cực không hề đi sâu vào tu hành mà phần lớn ý thức đều đang thả ở bên ngoài xem rõ tình hình , Tiểu Hoàng cũng được hắn thả ra , sớm đã ở xung quanh tuần tra .
Tiểu Hoàng từ ngày theo Triệu Vô Cực sống được vô cùng tốt , càng ngày càng béo mập , tu vi cũng trướng so với trước đây nhanh không biết bao nhiêu lần .
Nó chỉ việc đi theo Triệu Vô Cực , thỉnh thoảng lại tới một cái đâm lén cúc hoa , mỗi lần như thế trở về Triệu Vô Cực đều sẽ đối với nó có thưởng .
Tiểu Hoàng đối với mình vị này chủ nhân vô cùng hài lòng thỏa mãn .
Nó không hề bị Triệu Vô Cực quản thúc tự do quá nhiều , ban ngày thoải mái đào động đi chơi , buổi tối chỉ cần trở về với Triệu Vô Cực là được , lúc cần ra ngoài thì theo Triệu Vô Cực ra ngoài .
Tiểu Hoàng ham chơi , nhưng đa số thời gian đều lười biếng nằm ngủ một chỗ .
Bởi vậy nó càng ngày càng phát béo , sắp thành mập thử .
Nhưng đối với Tiểu Hoàng đây chính là thử sinh ( nhân sinh ) mà nó mong ước , nếu có tài nguyên tu luyện cuồn cuộn thì càng tốt hơn .
Triệu Vô Cực đang tu luyện , bỗng nhiên hắn mở mắt ra , ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn về phía đêm tối .
Chít Chít ! ! !
Lúc này Tiểu Hoàng cũng phát lên tiếng kêu báo hiệu , Triệu Vô Cực lập tức rống to :
“ Từ Tiểu Bạch Độ Hải tỉnh lại mau , có mãnh thú tập kích ! ”
Một tiếng rống to lập tức truyền vào tai hai người , Từ Tiểu Bạch cùng Độ Hải không phải cái gì không có kinh nghiệm người mới , hai người lập tức từ trong giấc ngủ tỉnh lại , lao ra đứng cạnh Triệu Vô Cực .
Từ Tiểu Bạch sắc mặt căng thẳng nhìn Triệu Vô Cực hỏi :
“ là cái gì mãnh thú ? ở đâu ? ”
Triệu Vô Cực sắc mặt trầm trọng nói :
“ ta không rõ , nhưng ta đã cảm giác được nó , sát ý rất nặng . Chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta ! Hơn nữa còn có một tin xấu hơn chính là , đối phương không phải làm một cái tới ! ”
Độ Hải lúc này lập tức thở dài , tuyên một câu phật hiệu :
“ A di đà phật ! ”
Chiến đấu , không thể tránh khỏi !