Chương 95.1 : Sức mạnh áp đảo
#Chương 95.1 : sức mạnh áp đảo
Từ Tiểu Bạch lập tức đánh nhịp , hắn đã rút ra bảo kiếm của mình . kiếm thân trắng tinh , phản chiếu ánh sáng , kiếm mang vô cùng sắc bén , cho người ta cảm giác chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào thôi cũng đủ để đứt da chảy máu .
Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn , thầm khen một tiếng tốt .
Đối phương thân phận Từ gia thiếu gia chủ cũng không phải trưng cho đẹp , đi ra ngoài gia tộc còn có thể cấp cho cỡ này thần binh lợi khí cũng đã là không đơn giản .
Lại nhìn Độ Hải một cái thiền trượng , Triệu Vô Cực cảm thấy cái này chính là của hòa thượng lợi khí , hắn không tốt bình luận chút nào .
Gào !
Từ phía Lang Vương trong bóng tối truyền tới âm thanh , lập tức có ba cái sói hoang từ trong bóng tối đi ra .
Triệu Vô Cực hiểu rõ , đây chính là cảm tử quân thăm dò thực lực của bọn hắn .
Con Lang Vương này , là một cái cực kì có kinh nghiệm .
Đương nhiên là kinh nghiệm của dã thú , mà không phải là khai trí yêu thú .
Triệu Vô Cực lập tức đối với hai người nói :
“ chúng ta có thể nhanh chóng đánh bại ba con sói hoang này , nhưng chớ làm như thế . Nếu làm thế bọn chúng sẽ ồ ạt tấn công , cứ đánh từ từ thôi , ra vẻ cố hết sức mới chiến thắng là được rồi . ”
Hai người nhìn Triệu Vô Cực một chút lập tức gật đầu . bon hắn tin tưởng Triệu Vô Cực nói .
Mọi người đều có kinh nghiệm của bản thân , nhưng đến lúc lâm trận vẫn phải là nghe lệnh đội trưởng mới có thể thống nhất chiến đấu đạt được thắng lợi .
Triệu Vô Cực thể hiện ra võ lực cùng nhạy bén cảm giác để hai người tin phục , hắn cũng thể hiện ra đủ thông minh tài trí cùng nghĩa khí , không có lí do gì hai người lại không nghe lệnh Triệu Vô Cực cả .
Quả nhiên , ba con sói hoang lập tức tách đàn lao tới , mỗi con hướng mỗi người đều bị một con hướng tới tấn công .
Triệu Vô Cực quát nhẹ một tiếng nói :
“ cẩn thận đừng để bị thương rồi , sau khi chiến đấu ta mới có thể giúp các ngươi trị thương . Nhớ kĩ , đánh phế nó chứ đừng đánh chết , không cần kích nộ Lang Vương như thế chúng ta sẽ cực kì bất lợi ! ”
Kích nộ Lang Vương , bị quần ẩu là cái chắc . Nếu có thể tránh cho trường hợp này không cần thiết phải đi đắc tội nó làm gì cả .
Triệu Vô Cực còn một hướng suy nghĩ nữa là kéo dài tới trời sáng , chỉ cần trời sáng ưu thế của Lang quần sẽ biến mất , Triệu Vô Cực có thể dựa vào sức mạnh cường công một con đường máu cho Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch chạy trước , hắn ở lại chắn đường .
Hai người này chạy thoát , Triệu Vô Cực sẽ vô cùng dễ dàng dùng thân pháp rút lui , từ đó cả ba người an toàn lui thân .
Từ Tiểu Bạch căm hận nói :
“ thật xui xẻo , không ngờ lần đầu tiên gặp đối thủ liền khó chơi như vậy ! ”
Độ Hải lúc này cũng lên tiếng :
“ Hai vị thí chủ cẩn thận rồi , a di đà phật ! ”
Lập tức chiến đấu nổ ra , Triệu Vô Cực thì tay không ngừng xuất trảo cùng biến đổi vị trí cùng một con dã lang đánh túi bụi .
Hắn xuất trảo nhìn như hung mãnh , nhưng đều là giả dối , không hề có chút lực .
Từ Tiểu Bạch thì kiếm chiêu múa liên miên không dứt , nhìn thì đẹp mà không có tác dụng gì , thỉnh thoảng mới may mắn ở trên người dã lang để lại một vết thương nhẹ không đáng kể .
Độ Hải một cây trượng đánh cho hổ hổ sinh phong , uy thế mười phần nhưng đa số toàn đánh trượt , đất đá bị hắn đánh tung tóe không ít .
Ba người cùng ba con lang đánh nhau loạn một hồi lâu , Triệu Vô Cực cảm nhận một chút , thời gian cũng đã đủ không nên chọc Lang Vương thiếu kiên nhẫn , hắn lập tức hướng sói hoang đang nhảy chồm lên đưa chân trước cào xé hắn bắt lấy .
Triệu Vô Cực hai tay như một cái kìm sắt , bóp mạnh một cái .
“ Rắc rắc ! ”
Lập tức có tiếng cốt cách bị bẻ gẫy âm thanh truyền tới , Triệu Vô Cực liền cầm lấy con sói hoang này xem như một cái bao rách ném mạnh bay ra ngoài .
Sói hoang chân đã gãy , chiến lực lập tức về không , bị Triệu Vô Cực ném ra ngoài xem như đã không còn uy hiếp gì đáng nói .
Triệu Vô Cực hành động giống như là một cái ám chỉ , hai người ở hai bên lập tức hiểu ý của hắn , đánh tàn hai con sói , sau đó đá bay .
Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch đều liếc mắt nhìn Triệu Vô Cực xem hắn có an bài gì tiếp không , nhưng Triệu Vô Cực chỉ là yên tĩnh nhìn xung quanh , hai người không hề biết hắn đang suy nghĩ gì .
Gào !
Lại một tiếng rống vang lên , Lang Vương ra lệnh cho đám tiểu đệ của mình .
Lập tức có mười hai con sói hoang đi ra , lần này mỗi người phải cùng lúc đối mặt bốn con .
Từ Tiểu Bạch cùng Độ Hải lập tức dùng ánh mắt hiểu rõ nhìn Triệu Vô Cực , quả nhiên đúng như hắn nói .
Nếu bọn hắn đánh chết sói hoang sẽ kích thích Lang Vương , nhưng chỉ đánh thương mà thôi , Lang Vương sẽ kiêu ngạo mà phái ra nhiều thủ hạ hơn đi đối phó mà không phải tất cả cùng lên .
Triệu Vô Cực lúc này nói :
“ Lần này phải lập tức đánh giết , không cần diễn kịch nữa rồi , buông tay mà đánh ! ”
Triệu Vô Cực lời vừa ra , hai người trong nháy mắt ngưng trọng .
Sau lần này, chính thức đại chiến sẽ lập tức mở ra .
Triệu Vô Cực biết rõ lần này là Lang Vương kiêu ngạo nên mới chỉ phái ra từng đó dã lang , nhưng nếu hắn cũng đánh bại đám này , sẽ triệt để chọc giận nó .
Như vậy không cần diễn kĩ gì nữa , cứ thẳng thắn mà làm thôi , dù sao bọn hắn cũng đã đánh tàn của lang quần mười lăm con dã lang .
Lang quần cho dù nhiều nữa , mất mười lăm con cũng đã bị suy yếu không ít thực lực . đến lúc đó hai bên không cần e ngại gì nữa mà có thể lập tức mở ra đại chiến được rồi .
Nghĩ tới đây , Triệu Vô Cực liền vuốt ve một chút Ẩm huyết thủ sáo , tối này hắn muốn cho nó uống no thú huyết .
Mặc dù chỉ là dã thú huyết mà thôi , nhưng cũng coi như là lót dạ khai vị , sau này hắn mạnh mẽ , sẽ cho nó uống yêu thú huyết .
Dã lang lập tức xông tới , bốn con nhắm hướng Triệu Vô Cực điên cuồng lao nhanh .
Một con ngắm thẳng Triệu Vô Cực cổ , hai con là chân , một con là eo .
Triệu Vô Cực cười lạnh , còn biết tổ hợp vây công sao ?
Đối với người khác có chút tác dụng đối với hắn , không chút tác dụng nào .
Thủy Thượng Phiêu thân pháp dưới chân một chuyển , Triệu Vô Cực lập tức đứng tại chỗ lắc lư , một chút thời gian liền biến ra bốn cái Triệu Vô Cực .
Đương nhiên ba cái là giả một cái là thật , đây là do hắn di chuyển nhanh quá mà tạo ra ảo giác thôi .
Bốn cái dã lang cũng sửng sốt một chút , nhưng rất nhanh chúng nó tự phân chia công việc mỗi còn hướng tới một cái bong trong đó lao tới .
Triệu Vô Cực cười lạnh , chính là muốn như vậy .
Bốn con tập trung sẽ còn có chút phiền phức , nhưng nếu chia binh bốn đường Triệu Vô Cực thì không hề có chút áp lực nào .
Phốc ~ Phốc ~ Phốc !
Ba cái dã lang chụp hụt , ba cái ảo ảnh Triệu Vô Cực lập tức biến mất , chúng nó có chút dại ra , rõ ràng là đã vồ trúng rồi a !
Người đâu ? tại sao ko có cảm giác gì ?
Trong lúc chúng khó hiểu , một cái may mắn cũng là bất hạnh dã lang đã chụp tới Triệu Vô Cực .
Triệu Vô Cực cười lạnh , ánh mắt quan sát được con dã lang này động tĩnh lập tức xuất thủ .
Hắn ra tay tốc độ cực nhanh , như là tiềm xa xuất động , tiếng xé gió như bôn lôi , lập tức tay trái chuẩn xác nắm lấy cổ họng con dã lang này .