Chương 101.1 : Chạy trốn !
Luyện khí kì hai tầng cũng tương đương với nhất lưu cao thủ , nhưng nhất lưu cao thủ gặp phải luyện khí kì hai tầng chỉ có thê bị đánh phần .
Bọn họ sử dụng tiên pháp là hoàn toàn áp chế giang hồ võ giả võ công , cùng linh lực mạnh mẽ áp chế nội lực .
Con dã lang hai bàn chân trước cùng trên người được dòng linh khí xoay chuyển , trên những cái móng sắc nhọn của nó dần dần hiện lên từng tia từng tia mờ nhạt trảo cương , trên người linh khí hộ tráo cũng đã bắt đầu thành hình .
Nhưng yêu thú có một đặc điểm chung chính là chúng ngưng tụ linh lực tráo vô cùng yếu kém thay vào đó chúng nhục thân sẽ được tẩm bổ nhiều hơn , nhục thân trở nên càng ngày càng cường đại hơn .
Quả nhiên linh lực tráo vừa hơi hình thành lập tức phai mờ đi , mà dã cẩu trảo cương cũng là theo thờigian trở nên càng ngưng thực hơn .
Điều làm cho Triệu Vô Cực cảm giác tồi tệ nhất không phải là nó trảo cương có bao nhiêu lợi hại , mà chính là linh khí vòng xoáy đang điên cuồng lao tới phần lưng của nó từ đó gia nhập vào .
Chính là chỗ bị Triệu Vô Cực đánh thương lúc trước , khiến dã cẩu không thể động đậy phần chi dưới vị trí , nó lúc này hai mắt khát máu nhìn chằm chằm Triệu Vô Cực như thể muốn nói : Chờ nó đột phá xong lúc chính là Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch tử kì !
Triệu Vô Cực thở dài , tuy chưa lãnh giáo nhất lưu cao thủ lợi hại cùng luyện khí kì hai tầng yêu thú lợi hại , nhưng Triệu Vô Cực chỉ là nó lúc trước đều đánh hết sức .
Bây giờ nó đột phá tới luyện khí kì hai tầng ,vết thương lại đang được linh khí tu bổ , sợ là hắn đã không còn chút cơ hội nào , Triệu Vô Cực cũng không hề ôm tâm lí may mắn ở trong lòng .
Hắn lập tức ra lệnh cho Tiểu Hoàng :
“ Tiểu Hoàng đi thôi , chúng ta đánh không lại nó ! ”
Tiểu Hoàng rất thông minh , lập tức hiểu ý Triệu Vô Cực . nó lập tức chui vào một cái bụi cỏ gần đó biến mất vô tung .
Nhưng chỉ cần Triệu Vô Cực đi tới đâu nó đều có thể theo tới đó , bọn họ ở giữa đã có cảm ứng lẫn nhau .
Triệu Vô Cực chỉ là cánh tay bị thương mà thôi , hắn chân vẫn là còn nguyên vẹn có thể chạy nhảy bình thường .
Triệu Vô Cực quay lại đối với Từ Tiểu Bạch nói :
“ chúng ta cũng chạy nhanh thôi , chờ đợi một lát thời gian nữa chỉ sợ cả hai phải chết trong tay con dã cẩu này rồi ! ”
Từ Tiểu Bạch biết tình hình nghiêm trọng , lập tức gật đầu , hai người hướng về phía đối diện lao nhanh mà đi .
Triệu Vô Cực từ nhẫn trữ vật lấy ra chữa thương đan tiếp tục ăn vào , đây đã là lần thứ ba hắn sử dụng chữa thương đan dược , hắn bắt đầu cảm thấy cơ thể đang không thể tiêu hóa kịp dược lực , đại lượng dược lực bị lãng phí .
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều được như vậy , ở lại đây chỉ có một con đường chết , phải nhanh chóng bình phục nội ngoại thương mới có thể cầu sinh trong tử .
Từ Tiểu Bạch cũng đã hồi phục được một chút nội công , hai người bây giờ đều ở trạng thái tiết kiệm nội lực nên cũng không quá vận chuyển thân pháp mà là đơn thuần chạy nhanh mà đi .
Triệu Vô Cực lấy thêm ra tụ khí đan , liên tục nuốt vào hai viên , cũng đưa cho Từ Tiểu Bạch hai viên .
Hai người muốn chạy càng nhanh thì càng cần nhiều nội lực , muốn có nội lực không cách nào khác là cắn tụ khí đan .
Dã cẩu vết thương trên người nhờ đột phá mà khép lại không ít , đặc biệt chính là nó chỗ xương sống vết thương được đại lượng linh khí tràn vào chữa trị .
Một lúc sau luồng khí xoáy nhỏ lại , dần dần biến mất .
Dã lang cố gắng hoạt động chân sau , nó đối với chân sau đã bắt đầu có thể kiểm soát được lại , vết thương đã đỡ hơn rất nhiều .
Có thể thấy được lần này đột phá đã cứu nó một mạng , Triệu Vô Cực cũng vì vô lực tái chiến , cũng không nắm chắc giết chết nó nên lựa chọn từ bỏ , quay đầu bỏ chạy .
Dã cẩu lảo đảo đứng lên , nó quen thuộc lại một chút cảm giác cơ thể , vết thương ở lưng vẫn là rất đau , chỉ sợ lần này được chữa khỏi nhưng đã để lại nội thương cực kì nghiêm trọng , ảnh hưởng tới nó tu luyện sau này cực lớn .
Mối thù này có thể không báo sao ? đương nhiên là phải báo !
Dã cẩu sủa to một tiếng , lập tức hướng Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch bỏ chạy phương hướng đuổi theo .
Dã cẩu từ luyện khí kì một tầng tấn thăng lên luyện khí kì hai tầng tốc độ so với trước đây tăng lên rất nhiều .
Nó đuổi theo tốc độ cũng làm cho Từ Tiểu Bạch cùng Triệu Vô Cực cảm giác được áp lực .
May mắn là nó phần eo bị thương , tốc độ không thể đạt tới tối đa , nếu không Triệu Vô Cực chỉ sợ sẽ bị nó đuổi kịp rôi đánh giết trong chốc lát .
Triệu Vô Cực cũng không quản được nhiều như thế , chiếu theo tốc độ này sợ một lát bọn hắn liền bị đuổi kịp rồi .
Triệu Vô Cực quát khẽ :
“ Sử dụng khinh công ! ”
Hai người nãy giờ vẫn là đang ở tích trữ nội lực không buông ra dùng khinh công , nhưng tốc độ của con dã cẩu quá nhanh nhẹn , hai người không muốn chết thì phải chạy càng so với nó nhanh .
Từ Tiểu Bạch cùng Triệu Vô Cực tốc độ lập tức bạo tăng , kéo dãn khoảng cách cùng dã cẩu một đoạn , tuy nhiên đây cũng không phải là cái gì lâu dài kế sách , bọn họ nội công đều ở cạn kiệt mức độ sợ răng kéo dài không bao lâu .
Dã cẩu thấy con mồi càng chạy càng xa , nó phát ra một tiếng gấp rút sủa to , hướng hai người bỏ chạy phương hướng càng tăng thêm tốc độ .
Hôm nay nếu không thể ăn thịt uống máu hai tên này , nó không thể thỏa mãn sự thù hận trong lòng .
Một đường truy trốn , Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch trên đầu đều hiện lên từng giọt mồ hôi , bọn họ đều đang nghiền ép tốc độ khôi phục nội lực của bản thân để bỏ chạy .
Từ Tiểu Bạch lúc này chợt nói :
“ hay là chúng ta chia ra .... ”
Hắn còn chưa kịp nói hết , Triệu Vô Cực đã ngắt lời :
“Nói cái gì ngu ngốc lời nói , tình trạng của ngươi không thể chịu nổi mãnh thú tập kích chú đừng nói yêu thú , tách ra khỏi ta chính là một con đường chết , có thời gian nghĩ chuyện đó không bằng nghĩ làm sao thoát khỏi con dã cẩu khốn khiếp này đi ! ”
Từ Tiểu Bạch có chút do dự , hắn thảm thảm nói :
“ ta ở nhà luôn nghĩ bản thân đã rất mạnh , ra giang hồ cũng là hàng đầu nhân vật , không ngờ lại là gánh nặng cho ngươi ! ”
Triệu Vô Cực trừng hắn một chút nói :
“ Chúng ta có phải bằng hữu hay không ? ”
Từ Tiểu Bạch rụt rè nói :
“ tính là bằng hữu đi , nhưng chưa quen được mấy ngày à ! ”
Triệu Vô Cực gật đầu :
“ là bằng hữu thì bớt nói những lời thừa thãi này , quân tử chi giao nhạt như nước , đâu cần mười năm tám năm mới là bằng hữu , chỉ cần tâm đầu ý hợp liền có thể làm bằng hữu ! ”
Từ Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn Triệu Vô Cực , dưới chân vẫn là chạy nhanh , hắn lẩm bẩm :
“ bằng hữu , bằng hữu ...! ”
Đối với hắn bằng hữu cũng không là xa lạ cái gì từ , nhưng ở Triệu Vô Cực chỗ này hắn mới cảm giác được cái gì là chân chính bằng hữu , cái gì là nghĩa khí của người quân tử .
Lúc vui cùng vui , hoạn nạn không rời bỏ . Đây chính là bằng hữu của Triệu Vô Cực .
Triệu Vô Cực có thể giết người tàn nhẫn , có thể lạnh lùng tàn độc , nhưng hắn đối với bằng hữu chính là như vậy nghĩa khí , như vậy thoải mái .
Cho dù Từ Tiểu Bạch lúc này đang là gánh nặng của hắn , cho dù Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch có thể làm con mồi để cho hắn bỏ chạy hắn cũng không hề đi làm thế .
Như vậy bằng hữu , so với trước đây người khác vì thân phận của hắn mà dùng lời lẽ giả dối tiếp cận làm bằng hữu của hắn mạnh vượt một vạn tám ngàn dặm .