Chương 101.2 : Chạy trốn !
Người bằng hữu này , đốt đèn lồng tìm cũng không thấy !
Triệu Vô Cực , hắn giao định !
Từ Tiểu Bạch ánh mắt nhu hòa nhìn Triệu Vô Cực , cho dù bây giờ hai người phải chết dưới móng vuốt của dã cẩu , hắn cũng không sợ hãi , ngược lại cảm thấy vì quân tử mà chết , trong lòng cũng không vướng bận .
Tuy vậy , có thể sống ai sẽ tìm đường chết .
Hai người vẫn là một mạch chạy nhanh , ở trong rừng cây rậm rạp một mạch lao nhanh không ngừng nghỉ .
Lúc này trời đã tiếp cận sáng , ánh sáng đã thêm phần sáng tỏ nhưng đối với bọn họ thị lực bị ảnh hưởng vẫn là rất lớn .
Hai người chỉ có thể chạy tới đâu hay tới đó , không hề biết phía trước là cái gì tình cảnh .
Dã cẩu càng đuổi càng gấp , hai tên này thật có thể chạy !
Đáng hận hơn là tên kia nhân loại , hắn đánh thương phần eo của mình , khiến mình tốc độ không thể nào phát huy ra được nếu không bọn chúng đã sớm chết .
Nó đối với Triệu Vô Cực hận ý càng ngày càng dâng trào , sát ý càng ngày càng nồng đậm .
Từ Tiểu Bạch lúc này bỗng biến sắc mặt nói :
“ Không tốt , ra nội lực sắp hao hết rồi ! ”
Triệu Vô Cực lo lắng nhìn hắn , hỏi :
“ ta đưa ngươi thêm tụ khí đan ngươi có thể cầm cự được không ? ”
Từ Tiểu Bạch lắc đầu nói :
“ tụ khí đan lần trước ngươi đưa ta còn chưa tiêu hóa hết ăn thêm vào cũng vô dụng ! ”
Triệu Vô Cực nhíu mày , nội công tâm pháp cao thấp vào lúc này thể hiện ra cực kì rõ ràng .
Hắn sử dụng chính là Tử Hà Bất Diệt thần công nội lực cực kì mãnh liệt , tốc độ tái tạo nhanh , tốc độ tiêu hóa đan dược cũng là nhanh .
Hắn một đường di chuyển thêm cắn đan nội công cũng khôi phục vừa đủ tiêu hao , có thể chống đỡ hắn một đường khinh công tới tận bây giờ .
Nhưng Từ Tiểu Bạch công pháp không thể so với hắn mạnh mẽ , tốc độ tiêu hóa dược lực cũng chậm chạp , một thời gian nữa nội lực hao hết Từ Tiểu Bạch chiỉ có thể làm vong hồn dưới trảo của dã cẩu .
Triệu Vô Cực không đành lòng nhìn bằng hữu của mình chết đi oan uổng như vậy , hắn dựa vào kiến thức về những công pháp của mình đã học được , cộng thêm Bất Diệt Kim Thân quyết khẩu quyết chuyển hóa nội lực , bắt đầu trong đầu nhanh chóng vận chuyển , cố gắng mô tả ra một cái mới cách tiêu hóa dược lực , hi vọng có thể đạt tới gần sát Tử Hà Bất Diệt thần công của hanws cho Từ Tiểu Bạch .
Nếu không thể sáng tạo ra mới cách chuyển hóa , sợ rằng Từ Tiểu Bạch chết là cái chắc .
Triệu Vô Cực trong đầu vô vàn kiến thức cùng ý nghĩ đang lần lượt đảo qua , hắn dựa vào tất cả những gì mình học được trước dây cùng bản thân lí giải về võ học đang không ngừn thôi diễn tính toán .
Một lát sau hắn bỗng nhiên vui mừng nói :
“ có cách rồi ! Từ công tử , ta đọc khẩu quyết vận công , ngươi ghi nhớ kĩ sau đó vận chuyển theo lộ tuyến ta nói là được ! ”
Từ Tiểu Bạch nghe xong cũng là hơi vui mừng , ở vào tình cảnh này chỉ cần Triệu Vô Cực có cách gì hắn đều không ngại đi thử một lần .
Cho dù nội tuyến vận công là không thể làm bừa nhẹ có thể tổn thương kinh mạch nặng có thể tẩu hỏa nhập ma , nhưng hắn tin tưởng Triệu Vô Cực lúc này sẽ không đi lừa hắn .
Từ Tiểu Bạch lập tức nói :
“ Tốt ! ”
Triệu Vô Cực nhanh chóng đọc lên một đoạn khẩu quyết , đây là hắn từ kinh nghiệm của mình tổng kết ra được :
“ Khí minh chi điền , thăng lên tam thủ dương kinh , kinh thiếu dương , hồi mệnh trì ... ”
Một đoạn khẩu quyết được Triệu Vô Cực nhanh chóng đọc ra , Từ Tiểu Bạch lập tức nhắc lại một lần ngẫm nghĩ nội dung trong đó .
Khẩu quyết cũng không quá khó hiểu , Từ Tiểu Bạch rất nhanh liền nắm bắt được ý chính trong đó , hắn không cần dừng ngồi xuống vận công cũng có thể bắt đầu dựa theo khẩu quyết chuyển hóa nội lực .
Từ Tiểu Bạch hai mắt sáng lên , có hiệu quả .
Hắn hấp thu chuyển hóa dược lực có được tăng lên , hắn tốc độ tiêu hao đã được giảm mạnh , cùng tốc độ luyện hóa gần như .
Như vậy bọn họ có thể tiếp tục chạy , tiếp tục kéo dài .
Con dã cẩu này cũng không thể mãi đuổi bọn họ được , nếu không cùng lắm binh chia hai đường chỉ cần hắn còn có thể chạy sẽ không quá sợ mãnh thú truy sát .
Triệu Vô Cực cũng là vui mừng , không ngờ bản thân kiến thức võ học ngay lúc này có thể phát huy ra tác dụng , hai người trong lòng bớt đi một chút nặng nề , dưới chân cũng là nhanh lên mấy phần .
Từ Tiểu Bạch thì càng là sùng bái Triệu Vô Cực . không chỉ võ lực cao cường , mà bản thân hắn tùy cơ ứng biến khả năng còn vô cùng mạnh mẽ .
Có ngốc cũng có thể nhìn ra vừa rồi là hắn trong lúc nguy cấp đưa ra phương án cứu chữa , tuy đây chỉ là một đoạn khẩu quyết giúp Từ Tiểu Bạch tiêu hóa dược lực nhanh hơn , nhưng như thế cũng đủ quý giá rồi .
Nội công tâm pháp từ xưa đến nay vốn là bí mật bất truyền của từng môn phái , Triệu Vô Cực có thể sảng khoái như vậy tặng cho hắn , để hắn có thể tiếp tục chạy trốn giữ lại mạng sống , đủ thấy hắn nhân nghĩa như thế nào .
Từ Tiểu Bạch ánh mắt nhìn về phía Triệu Vô Cực càng thêm thân cận , càng nhìn càng hợp mắt .
Gâu !
Phía sau dã cẩu vào lúc này bỗng nhiên sủa to một tiếng , trong tiếng sủa có chen lẫn hưng phấn chi ý , Triệu Vô Cực ngoái đầu lại khó hiểu nhìn hắn .
Từ trong mắt đối phương Triệu Vô Cực có thể đọc được mấy chữ :
“ các ngươi chết chắc ! ”
Hắn khó hiểu , sao đối phương có thể cảm thấy bọn hắn chết chắc đây ? từ nãy tới giờ nó không hề có chắc chắn như thế tại sao lúc này lại như vậy ?
Suy nghĩ một chút hoàn cảnh của dã cẩu , tuy nó là yêu thú nhưng ở trong hoang dã cũng không quá cường , ở đây hẳn là địa bàn đi săn của nó , nó đối với xung quanh hẳn rất quen thuộc ,... chờ một chút , hoàn cảnh quen thuộc .
Triệu Vô Cực trong lòng trầm xuống , lập tức căng mắt ra nhìn về phía trước .
Hắn cố nheo mắt ,nhìn về phía xa , quả nhiên trong lòng không muốn cái gì thì cái đó lập tức đến .
Quả nhiên dã cẩu bỗng nhiên hưng phấn là có lí do .
Phía trước chính là một rãnh núi sâu , dựa vào ánh trăng , Triệu Vô Cực có thể thấy lờ mờ bên kia vách núi , cách khoảng bảy mươi mét có hơn .
Người cùng dã thú bình thường tới đây đều chỉ có thể dừng bước ,không chỗ trốn chạy .
Dã cẩu chỉ chờ tới lúc này liền có thể dễ dàng thu gặt sinh mệnh của Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch .
Hai người đã bị đuổi tới đường cùng , chẳng lẽ phải chết ở đây sao ?