Chương 102 : Vực sâu
Triệu Vô Cực hướng Từ Tiểu Bạch nói :
“ Ngươi nhìn phía trước kìa ! ”
Từ Tiểu Bạch hướng phía trước nhìn tới , hắn nheo mắt lại , cố gắng nhìn rõ hơn .
Một lát sau hắn lập tức biến sắc mặt , phía trước chính là vực thẳm , bọn hắn đến đường cùng .
Không ngờ chạy loạn một hồi lại chạy tới vách núi , Từ Tiểu Bạch cảm thấy sinh mệnh thật buồn cười , thật bi ai .
Bao nhiêu công sức cùng dã cẩu đại chiến rồi lại liều mạng chạy nhanh , cuối cùng lại phải kết thúc ở cái này vực sâu sao ?
Phía trước không đường , phía sau có truy binh , Từ Tiểu Bạch không nghĩ ra cách nào có thể giúp hắn cùng Triệu Vô Cực có thể thoát chết trong tình huống này .
Cho dù Triệu Vô Cực trước giờ luôn tỏ ra vô cùng thông minh nhanh trí , cho dù hắn võ lực cao hơn nữa , đứng trước vực thẳm cùng dã cẩu luyện khí kì hai tầng yêu thú , bọn hắn cũng là phải chết vận mệnh .
Từ Tiểu Bạch thở dài , nhìn Triệu Vô Cực , chỉ đáng tiếc hắn người bạn mới giao này a ! thật mong chờ một ngày hai người có thể cùng ở trên giang hồ đồng hành ,cùng hành hiệp trượng nghĩa , nhưng hôm nay sợ là tất cả phải kết thúc ở đây rồi .
Triệu Vô Cực nhìn Từ Tiểu Bạch một mặt thất lạc , biết hắn đang nghĩ gì .
Triệu Vô Cực cười nói :
“ ngươi toàn lực nhảy mạnh có thể nhảy bao xa ? ”
Từ Tiểu Bạch không biết Triệu Vô Cực lúc này hỏi điều này có ý nghĩa gì , hắn toàn lực nhảy mạnh thì có thể làm gì ? cũng không thể nhảy quá cái này vách núi a !
Một khi rơi xuống chính là một con đường chết mà thôi !
Chả lẽ Triệu Vô Cực còn cho rằng chỉ cần dùng khinh công thân pháp là thật sự có thể nhảy qua ?
Từ Tiểu Bạch trong lòng buồn rầu , không muốn trả lời . Nhưng Triệu Vô Cực ánh mắt vẫn chăm chú nhìn hắn , hắn không thẻ không trả lời :
“ Khoảng ba mươi bốn mươi mét đi , nếu ta cố gắng hết sức không chừng còn có thể thêm được năm mét ! ”
Triệu Vô Cực gật đầu như thế cũng đủ rồi !
Hắn lập tức hỏi :
“ Từ Tiểu Bạch, ngươi có tin tưởng ta không ? ”
Từ Tiểu Bạch khó hiểu , Triệu Vô Cực không gọi hắn là Từ công tử mà gọi thẳng hắn tên , cho thấy đối phương không còn khách khí mà là đang rất nghiêm túc .
Nếu nói hắn có tin Triệu Vô Cực hay không thì là có một chút .
Từ Triệu Vô Cực thể hiện ra bản lĩnh cá nhân , để Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch mặc định cho rằng hắn là đội trưởng .
Từ Triệu Vô Cực kết giao bằng hữu với hắn , cho hắn biết cái gì là bằng hữu chân chính , để hắn cảm nhận được trên giang hồ nghĩa khí cùng thiếu niên nhiệt huyết , hắn đối với Triệu Vô Cực vẫn là có rất lớn tin tưởng .
Tuy không biết Triệu Vô Cực lúc này muốn nói gì nhưng Từ Tiểu Bạch vẫn là nhẹ nhàng gật đầu một cái .
Triệu Vô Cực hài lòng nói :
“ vậy tí nữa ta đi trước một bước , ngươi ở phía sau cứ toàn lực nhảy mạnh là được , không cần sợ hãi , ta ở bên kia chờ ngươi ! ”
Từ Tiểu Bạch mộng bức , Triệu Vô Cực đây là bàn giao hậu sự sao ?
Hắn đi trước một bước ? ở bên kia chờ ta ?
Là ý chỉ bên kia thế giới , xuống âm tào địa phủ hay minh giới sao ?
Từ Tiểu Bạch trong lòng nản lòng ,không ngờ Triệu Vô Cực trong lúc này cũng là không có biện pháp gì , hắn đối với sinh cơ đã hoàn toàn dập tắt .
Triệu Vô Cực bỗng nhiên đẩy mạnh thân pháp tốc độ , vận dụng luôn cả Ngũ Quỷ mật tịch .
Hắn ở trong bóng đêm lập tức kéo dài ra một cái bóng mờ , như là mị ảnh ở trong đêm phiêu dật , nếu người khác nhìn thấy sợ là phải nghĩ mình gặp quỷ mà khóc thét một phen .
Từ Tiểu Bạch nhìn Triệu Vô Cực lao nhanh , lại càng buồn hơn , tìm chết cũng vội vàng như vậy ? không muốn đứng lại phản kháng một chút sao ? dù sao cũng là chết , cho dù chiến đấu kéo thêm cho dã cẩu một ít vết thương cũng so nhảy xuống vực có lời chứ ?
Triệu Vô Cực thì lúc này hoàn toàn đã không để ý tới những thứ này , hắn đang điên cuồng vận chuyển Tử Hà Bất Diệt thần công .
Nội công tuy ít nhưng được đẩy lên một cái tột đỉnh trạng thái , sẵn sàng bộc phát bất cứ lúc nào .
Triệu Vô Cực hướng bờ vực lập tức lao nhanh , tốc độ của hắn so với dã cẩu còn phải nhanh năm phần , ở trong đêm tối kéo ra từng đoạn bóng mờ .
Trước đây Triệu Vô Cực tập luyện Thủy Thượng Phiêu nhất hư độ giang cảnh giới chỉ có thể nhảy xa năm mươi mét , mà cái này vực sâu chỉ sợ có hơn bảy mươi mét .
Hắn nhảy tới chính là một đường tìm chết .
Nhưng Triệu Vô Cực từ khi đả thông mạch chiếu hải , có thể hư không mượn lực , hắn đối với cái này bảy mươi mét vực sâu cũng không coi vào đâu .
Dồn khí vào hai chân , Triệu Vô Cực điên cuồng từ đan điền thúc dục nội công , lao thẳng tới bờ vực , sau đó là nhảy mạnh .
Thân hình của hắn lập tức vọt mạnh lên giữa không trung hướng phía trước lao tới , hắn thuận theo các luồng gió lướt nhẹ mà qua , ở giữa không trung bay lượn giống như là tu tiên giả cưỡi phi kiếm .
Chỉ khác biệt tu tiên giả là dùng phi kiếm bay ngang , hắn là vận sức nhảy qua , bởi vậy sẽ phải có lúc rơi xuống .
Triệu Vô Cực bay một hơi đạt tới hơn năm mươi mét một chút , lúc này một đà đã dùng hết hắn bắt đầu rơi xuống .
Từ Tiểu Bạch thấy vậy lập tức tuyệt vọng , bằng hữu , chúng ta không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng hôm nay có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm , hi vọng sau này đầu thai chúng ta còn có thể quen biết !
Không cần chờ , hắn sẽ lập tức đi theo Triệu Vô Cực ngay . Từ Tiểu Bạch có cảm giác hai người bọn hắn giống như là một đôi uyên ương đồng mệnh vậy !
Nhưng lúc này bỗng nhiên đột biến sinh , chỉ thấy Triệu Vô Cực ở giữa hư không bỗng nhiên điểm chân một cái , hắn từ rơi xuống xu thế lập tức lại trở về một hơi bay lên , thuận tiện vượt qua hai vách núi khoảng cách , đáp xuống bờ bên kia .
Từ Tiểu Bạch lập tức trợn to mắt , hắn là thế nào làm được ?
Bảy mươi mét có hơn a ? hắn làm sao có thể nhảy qua ? cho dù khinh công có tuyệt đỉnh như thế nào đi nữa sao có thể có chuyện đó ?
Từ Tiểu Bạch không thể lí giải nổi , Triệu Vô Cực làm sao có khinh công mạnh mẽ như vậy , cũng không hiểu sao hắn có thể mượn lực ? vừa rồi hắn đặt chân điểm cái kia rõ ràng không có cái gì a ? chẳng lẽ hắn hoa mắt ?
Nhưng rất nhanh hắn liền tỉnh lại , không đúng a ?
Triệu Vô Cực có thể nhảy qua , vậy chẳng phải nói hắn có thể tiếp ứng bản thân ?
Từ Tiểu Bạch lập tức nhìn tới , Triệu Vô Cực từ trong nhẫn trữ vật của bản thân lập tức lấy ra một đoạn dài dây thừng , hướng hắn ra hiệu .
Từ Tiểu Bạch giây phút này cực kì vui sướng , hăn giống như thấy Triệu Vô Cực đang hướng hắn nói :
“Nhảy đi , ta sẽ tiếp ngươi ! ”
Tìm được đường sống trong chỗ chết , có thể không vui mừng sao ? đương nhiên là vui mừng , Từ Tiểu Bạch cảm thấy mình sắp vui mừng phát điên .
Từ tuyệt vọng lại tới hi vọng , như đảo qua một vòng quỷ môn quan trở về , lúc này Từ Tiểu Bạch trong lòng đúng là ngũ vị tạp trần , có hàng trăm cảm xúc không thể nói hết .
Không ngờ Triệu Vô Cực cứu hắn một lần đến một lần , hắn bây giờ mới thấm câu nói của các trưởng bối trong gia tộc :