Chương 102.1 : Vực sâu
“ Đi ra ngoài giang hồ ngọa hổ tàng long , không cần tự cho bản thân có bao nhiêu cao siêu , sẽ luôn có người mạnh hơn ngươi ! hơn nữa giang hồ vô cùng nguy hiểm , không cẩn thận một chút là sẽ phải bỏ mạng ! không chỉ thiên tai mà còn có nhân họa . Không chỉ nhân họa còn có thú họa . đủ các loại nguy hiểm đang chờ ngươi , nhất định phải cẩn thận ! ”
Lúc này hắn mới chỉ gặp thú họa mà thôi đã thế này rồi , bị đuổi đánh gần chết , tương lai còn gặp những thứ kia , không biết còn phải nguy hiểm như thế nào ?
Dẹp bỏ trong lòng ý nghĩ , Từ Tiểu Bạch tăng nhanh tốc độ , lập tức muốn lao tới .
Dã cẩu ở phía sau thì hai mắt trợn to , khóe mắt sắp nứt .
Con mồi của nó lại có thể nhảy qua vách núi ? hắn làm sao làm được ?
Nó không thể nhảy theo qua , vậy thù này làm sao báo ?
Nhìn tên còn lại cũng đang muốn nhảy , vậy có phải nó lần này bị đánh vô ích rồi ?
Dã cẩu trong lòng điên cuồng , nó không cam lòng !
Nó muốn giết chết hai tên kia nhân loại , muốn báo thù !
Không thể để tên cuối cùng cũng có thể thoát được , ít nhất phải giết được một tên mới thỏa trong lòng nó giận dữ .
Dã cẩu điên cuồng rống to một tiếng , nén nhịn ở lưng đau đớn xông tới truy đuổi , nó muốn giết chết Từ Tiểu Bạch .
Từ Tiểu Bạch cảm nhận được phía sau dã cẩu dị động , như là một làn ác phong đanh nhanh chóng tập kích đến , khoảng cách hai người ngày càng gần .
Từ Tiểu Bạch lúc này không dám lo nhiều như vậy , hắn chỉ muốn thật nhanh nhảy lên , cố hết sức nhảy qua mà thôi .
Chỉ cần nhảy được , Triệu Vô Cực sẽ tiếp hắn , hắn sẽ sống sót sau tai họa này .
Nhảy qua , con kia dã cẩu cũng không thể làn gì được hắn nữa .
Từ Tiểu Bạch tăng nhanh tốc độ tới cực hạn , điên cuồng chạy đi .
Dã cẩu ở phía sau cũng là không cam lòng , nó lần thứ hai điên cuồng rống lên , tăng tốc độ lao tới .
Bờ vực đã rất gất , nhưng khoảng cách giữa Từ Tiểu Bạch cùng dã cẩu cũng ngày càng gần .
Dã cẩu đã không hề để ý thương thế , nó chỉ muốn giết Từ Tiểu Bạch .
Từ Tiểu Bạch kiều quát một tiếng , hướng bờ vực nhảy tới .
Đúng lúc này dã cẩu cũng đuổi tới sau lưng hắn , một trảo nhanh như tật phong đánh ra .
Xoẹt !
Vạt éo xé rách , Từ Tiểu Bạch ở sau lưng mở ra ba đạo huyết ngấn khá sau , máu tươi ở trong không khí bay tung tóe .
Nhưng Từ Tiểu Bạch cũng đã hoàn thành nhảy ra , hắn cố cắn răng chịu đựng , mang vết thương bay mạnh mà qua .
Dã cẩu một kích thành công nhưng đồng thời cũng để Từ Tiểu Bạch thoát nạn , nó vô cùng táo bạo ở bên bờ vực đảo qua đảo lại , liên tục hướng Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch rống to , thể hiện sự phẫn nộ trong lòng nó .
Khốn kiếp , hai cái nhân loại chạy thoát mất rồi !
Triệu Vô Cực ở bên này mắt sắc , lập tức vung mạnh đầu dây thừng hướng Từ Tiểu Bạch phương hướng quăng tới .
Từ Tiểu Bạch mang thương sau lưng bay lên giữa trời , hắn bay tới một quãng hơn bốn mươi mét thì bắt đầu trụy xuống .
May mắn ngay lúc này Triệu Vô Cực dây thừng cũng bay tới , Từ Tiểu Bạch vội vã nắm lấy đầu dây .
Cú nhảy này cũng đã hao hết của hắn cuối cùng nội công , hắn giờ không khác gì phàm nhân .
Triệu Vô Cực thấy Từ Tiểu Bạch bắt được dây thừng vội vàng ghìm chặt đầu dây bởi vì hắn biết tiếp theo mới chính là thời khắc quan trọng .
Từ Tiểu Bạch từ bên kia xông tới , sau đó lại rơi xuống xung lực sẽ vô cùng to lớn , nếu hắn không tập trung bất cứ lúc nào cũng có thể bỉ dây thừng tuột tay dẫn tới Từ Tiểu Bạch rơi xuống vực thẳm bỏ mạng .
Triệu Vô Cực hét to :
“ cẩn thận va chạm vào vách đá ! ”
Nói xong hắn hít sâu một hơi , cả người cơ bắp căng phồng lên chuẩn bị tiếp nhận trùng kích lực từ phía dưới truyền lên .
Từ Tiểu Bạch cũng là nhanh chóng vào trạng thái , tuy không có nội công nhưng hắn bản năng cùng thân pháp vẫn còn , Từ Tiểu Bạch hai tay ôm lấy dây thừng , hai chân đưa về phía trước chuẩn bị đạp mạnh vào vách đá .
Tốc độ rơi xuống của Từ Tiểu Bạch càng lúc càng nhanh , dây thừng lập tức bị kéo căng .
Triệu Vô Cực lúc này bỗng nhiên cảm thấy một cỗ cự lực từ trên dây thừng truyền tới kéo mạnh hắn về phía trước , Triệu Vô Cực vội vàng vào mã bộ trạng thái , lưng eo lập tức dùng lực hãm lại dây thừng .
Nhưng xung lực so với hắn trong tưởng tượng còn mạnh hơn , Triệu Vô Cực lập tức ở trên vách núi cày ra hai đường vết chân , hắn đang dần dần bị kéo hướng vách núi .
Triệu Vô Cực rống to một tiếng , hai chân hắn dẫm mạnh xuống đất , năm đầu ngón chân mạnh mẽ bám vào mặt đất như là đại thụ sinh căn , Triệu Vô Cực cũng sử dụng luôn cả tiểu thần thông thiên cân trụy hắt đạt được khi thông mạch ra .
Thế kéo xuống lập tức bị dừng lại , Triệu Vô Cực thở dài ra một hơi , trước mặt hắn chính là bờ vực , chỉ thiếu chút nữa thôi hắn cùng Từ Tiểu Bạch đã làm một đôi uyên ương đồng mệnh .
Triệu Vô Cực lúc này mới có thời gian đi chú ý cánh tay của hắn , bởi vì vết thương cũ chưa lành lại bị hắn vận động quá độ bây giờ cánh tay đã bắt đầu rỉ máu .
Máu dọc theo dây thừng bắt đầu chảy xuôi cùng nhỏ xuống đất .
Triệu Vô Cực sắc mặt cho chút trắng , hắn lúc nãy quá chú tâm , bây giờ mới cảm nhận được sự đau đớn vì cánh tay bị xé rách .
Bên dưới bờ vực , Từ Tiểu Bạch cũng đang lao nhanh va chạm vào vách đá .
Hắn sau lưng bị dã cẩu trảo thương , vô cùng đau đớn , sắp tới lại phải đối mặt với va chạm vách núi , quả thật là đã lạnh vì tuyết còn thêm rét vì sương .
Bịch ! Phốc !
Từ Tiểu Bạch hai chân đạp vào vách núi , cả người cùng thuận thế đập mạnh vào , va chạm khiến hắn đau đớn không chịu nổi phun ra một ngụm máu .
Từ Tiểu Bạch chỉ cảm thấy bản thân như sắp bị tan ra , cả người choáng váng , tay cùng chân đau đớn vô cùng .
Triệu Vô Cực ở phía trên cảm nhận được hắn đã tới vách núi lập tức rống to nói :
“ Ngươi lập tức đạp chân vào vách núi , dùng tay kéo đi lên , càng nhanh càng tốt , ta ở phía trên này áp lực rất lớn ! ”
Tuy là luyện thể tu sĩ , nhưng ngày hôm nay hắn chiến đấu quá nhiều , hai tay vốn đã bị thương , Từ Tiểu Bạch cũng không hề nhẹ , cánh tay hắn bây giờ huyết dịch còn đang không ngừng chảy ra , dọc theo dây thừng đi xuống .
Từ Tiểu Bạch hơi tỉnh táo lại , hét lên :
“ không được rồi , ta bị va đập cánh tay đau đớn , không kéo nổi ! ”
Triệu Vô Cực tức giận nói :
“ có nam nhân nào yếu ớt như ngươi sao ? đã trường một cái tiểu bạch kiểm mặt nhục thân lại còn yếu đuối như cái nữ nhân , một chút va đập đã không chịu nổi rồi ? ”
Từ Tiểu Bạch cũng là có nộ khí , Triệu Vô Cực một lần mắng mỏ hắn tiểu bạch kiểm thì thôi , lần này cũng là lại mắng , hắn không nhịn nổi tức giận nói :
“ Triệu Vô Cực , ngươi đừng quá phận ! ”
Triệu Vô Cực không buông tha nói :
“ ta chính là quá phận , ngươi chính là tiểu bạch kiểm . không những tiểu bạch kiểm ở ngoại hình còn tiểu bạch kiểm ở tính cách ,một cái nương nương khang ! thế nào ? không phục ? không phục liền đi lên đây ngươi muốn đánh ta thế nào đều được ? ”
Từ Tiểu Bạch nghe rất là nộ khí , Triệu Vô Cực lại dám nói hắn nương nương khang ! sĩ có thể sát không thể nhục , đối với một người trọng thể diện như hắn mà nói là rất lớn lao sỉ nhục .