Chương 102.2 : Vực sâu
Nhưng hắn rất nhanh tỉnh táo lại , Triệu Vô Cực đây là đang muốn khích tướng hắn ? để cho hắn chủ động bò lên ?
Từ Tiểu Bạch tức giận nói :
“ Triệu Vô Cực ta biết ngươi là muốn khiêu khích để cho ta bò lên , nhưng ta không thể ? không còn chút sức lực nào a ! nếu có thể lên ta nhất định đánh chết ngươi ! ”
Triệu Vô Cực cắn răng , Từ Tiểu Bạch trạng thái quả nhiên không tốt , nếu không hắn sẽ không ở tình huống như này làm như thế .
Một bên kia , dã cẩu đang rất táo bạo nhìn xem bọn hắn , nó điên cuồng sủa lên , chỉ mong cho Từ Tiểu Bạch lập tức rơi xuống vực sâu .
Triệu Vô Cực cắn răng nói :
“ Ngươi nếu không thể lên thì đừng loạn chuyển , ta kéo ngươi lên ! ”
Nói xong hắn chú ý tới phía trước mặt một cái mỏm đá , rất tốt !
Có mỏm đá , hắn có thể đạp vào đó , tất cả lực lượng có điểm trụ , giảm mảnh độ khó khi kéo Từ Tiểu Bạch lên .
Bây giờ hắn đang đứng mã bộ , kéo Từ Tiểu Bạch lên là không thể nào .
Triệu Vô Cực nhanh chóng di chuyển bước chân , một chân đạp vào mỏm đá , ở góc độ này hắn có thể hơi hơi nhìn thấy bên dưới cùng vực sâu có một chút mây trắng vờn quanh .
Bọn hắn mấy ngày nay đều ở đi lên núi cao , hiện tại đứng ở trên đỉnh núi xuất hiện mây trắng loại sự tình này cũng không có gì lạ .
Triệu Vô Cực gồng lên cơ bắp hai tay , cắn chặt răng bắt đầu luân phiên kéo mạnh .
Từ Tiểu Bạch ở phía dưới lập tức cảm nhận được phía trên truyền tới lực lượng , hắn đang được Triệu Vô Cực từ từ kéo lên .
Triệu Vô Cực nhục thân mạnh mẽ là thật sự , nhưng hắn cũng có chút ăn không tiêu cường độ cao chiến đấu cùng hoạt động như thế này .
Trên cánh tay hắn bởi vì gồng mạnh cơ bắp mà bắt đầu nứt ra vết thương cũ , máu tươi chảy ròng .
Nhưng Triệu Vô Cực không xem vào đâu , tiếp tục tập trung kéo dây thừng .
Thời gian cứ mỗi chút mỗi chút trôi qua , Triệu Vô Cực cảm thấy mỗi giây đều dài như một năm , hắn đang ở nghiền ép bản thân sức mạnh , cố gắng kéo Từ Tiểu Bạch lên .
May mắn Triệu Vô Cực đã đả thông hai mạch Nhâm đốc nếu không hắn đã chết bởi vì mất máu rồi !
Từ Tiểu Bạch đang cảm giác vui mừng vì tìm được đường sống trong chỗ chết thì hắn mặt bỗng nhiên biến sắc .
Phía trên dây thừng dọc theo hắn tay cầm đang truyền tới một dòng máu đỏ tươi .
Không cần nghĩ cũng biết , đây hẳn là máu của Triệu Vô Cực !
Triệu Vô Cực hắn bị thương sao ? ta thật ngốc , hắn chiến đấu liên tục như vậy sao có thể không thương được cơ chứ ? hắn thương nặng như vậy mà vẫn không hề hé răng một lời ! tại sao hắn vẫn cố gắng như vậy không chịu buông tha ta ? hắn đang vì ta mà mạo hiểm sinh mạng sao ?
Từ Tiểu Bạch chưa lúc nào trong đời cảm giác được bất lực như lúc này , sinh mạng hắn đều đang được Triệu Vô Cực quyết định , nhờ vào sự nỗ lực của đối phương mà dành lấy !
Triệu Vô Cực bản thân đã trọng thương , nhưng hắn vẫn không ngừng cố gắng kéo Từ Tiểu Bạch lên .
Triệu Vô Cực xem hắn là bằng hữu , hắn không xem Triệu Vô Cực là bằng hữu sao ?
Để Triệu Vô Cực đổ máu nhiều như vậy , sợ rằng hắn nếu có thể kéo bản thân lên cũng vì mất máu mà chết a !
Từ Tiểu Bạch có chút thê thảm hỏi :
“ Triệu Vô Cực , thương thế của ngươi sao rồi ? ”
Triệu Vô Cực thở dốc nói :
“ Chỉ là một chút thương thế , ta còn chịu được ! ”
Hắn lúc này đúng là không dư lực cùng Từ Tiểu Bạch nói gì nhiều , trạn thái của hắn không thể nào tốt được , bớt được một câu chính là một câu .
Từ Tiểu Bạch tiếp tục hỏi tiếp :
“ ngươi cảm thấy ta là gánh nặng sao ? ”
Triệu Vô Cực khó hiểu nói :
“ không hề , sao ngươi lại nói vậy ? ”
“ Chúng ta là bằng hữu phải không ? ”
“ Đúng vậy ! ”
Từ Tiểu Bạch thở dài nói :
“ Triệu Vô Cực ta biết thương thế của ngươi rất lớn , ngươi có thể không chú ý nhưng máu của ngươi đã chảy dọc dây thừng xuống tận ta chỗ này , ta không muốn làm gánh nặng cho ngươi ! ”
Triệu Vô Cực gấp gáp nói :
“ Từ Tiểu Bạch không muốn làm chuyện ngu xuẩn , chúng ta cố gắng bao nhiêu mới có thể chạy trốn tới chỗ này , ngươi muốn bỏ cuộc bây giờ sao ? như thế xứng đáng với ta , xứng đáng với Độ Hải đang vì ngươi mà bị dã cẩu truy đuổi sao ? ”
Từ Tiểu Bạch suy nghĩ đến Độ Hải , trong lòng hắn đúng là có chút không nỡ , nhưng hắn vẫn cắn răng nói :
“ Triệu Vô Cực , nếu ta tiếp tục kiên trì như thế này chỉ là thêm gánh nặng cho ngươi , cho dù ngươi cứu được ta sợ rằng ngươi cũng phải chết vì mất máu , lúc đó ta sẽ phải sống cả đời trong hối hận . Nhưng còn trường hợp tệ hơn là ngươi còn không kéo nổi ta lên thì đã chết vì mất máu rồi , như thế trong hai ta không ai có thể sổng . không bằng ta buông tay ra để ngươi có thể tiếp tục được sống , ta trèo lên thật không nổi rồi ! ”
Từ Tiểu Bạch thảm thảm mà nói , Triệu Vô Cực gào to :
“ Từ Tiểu Bạch , ngươi nếu buông tay cho dù xuống địa ngục ta cũng không tha cho ngươi , ngươi tốt nhất đứng im ở đấy chờ ta kéo ngươi lên , nếu ngươi dám buông tay ra chúng ta từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt ! ”
Triệu Vô Cực lời nói vô cùng mạnh mẽ dứt khoát khiến cho Từ Tiểu Bạch lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan .
Hắn không muốn mất đi vị này tốt bằng hữu , cũng không muốn kéo đối phương vì mình mà chết bởi vậy hắn mới muốn chọn lấy cái chết để cho Triệu Vô Cực được sống .
Nhưng Triệu Vô Cực hiển nhiên không chấp nhận điều này !
Trong lòng hắn một cỗ cố chấp chi ý mãnh liệt dâng lên , bằng hữu của hắn hắn còn có khả năng cứu giúp sao có thể để đối phương đi chết !
Triệu Vô Cực từ trước tới nay đều tin vào bản thân , tin vào sự cố gắng của hắn có thể thay đổi tất cả .
Từ lúc xuyên qua , không hề có hệ thống , cũng không có lão gia gia , hắn đều đang một mực ở điên cuồng tu luyện cùng luyện tập , không hề lãng phí một chút thời gian nào .
Hắn lập chí phải trở thành hùng mạnh nhất tu tiên giả , cũng không phải là một lời nói suông .
Hắn muốn dựa vào bản thân cố gắng đi thay đổi tất cả , Triệu Vô Cực không tin vào thiên mệnh chỉ tin vào bản thân .
Thiên Địa Tinh biến chưởng chính là hắn bước đầu chứng minh điều này . Một chưởng này ra hắn muốn vật đổi sao dời , một chưởng này ra hắn muốn thiên cơ khả biến , một chưởng này ra hắn muốn thiên hôn địa ám , nhật nguyệt lu mờ .
Bởi vậy , hắn có thể cứu Từ Tiểu Bạch , nhất định sẽ không bỏ qua cho dù một cơ hội nào .
Triệu Vô Cực mạnh mẽ , không chỉ từ bản thân tu vi mạnh mẽ , mà còn là từ nội tâm mạnh mẽ .
Hắn làm mọi việc , đã suy nghĩ , nhận định không sai , sẽ làm đến cùng , không bỏ dở .
Bởi vậy , Triệu Vô Cực bản thân lập tức tự cường , từ trong ra ngoài .
Thể hiện ở chỗ rất rõ chính là hắn từ trước tới nay đều ở vượt cấp khiêu chiến trải qua .
Hắn chiến đấu người đều là hơn cảnh giới của hắn , nhưng đều có thể đánh bại , chỉ lần này là dã cẩu trong lúc chiến đấu thăng cảnh giới khiến thực lực trở nên nghiền ép , hắn không hề có chút cơ hội lật bàn .
Còn đối với cùng cảnh giới ? Triệu Vô Cực chính là một chiêu miểu sát !
Không cần hệ thống không cần lão gia gia , hắn Triệu Vô Cực cũng có thể tự lực tự cường , ở thế giới này đứng vững gót chân .
Có thể có người nói Triệu Vô Cực không có một cái tốt gia cảnh có thể được như vậy sao ?
Không thiếu tiên nhị đại ngậm chìa khóa vàng lớn lên , ăn đan dược như ăn kẹo , một thân tu vi cao cường .
Nhưng bọn họ lúc ra ngoài thực chiến thì sao ? chiến năm cặn bã , chưa kịp làm gì đã bị đối phương đánh đến không ngóc đầu lên được .
Triệu Vô Cực có gia cảnh tốt là thật sự , nhưng Sở Phi Huyền cùng Triệu Phi Dương cung cấp qua cho hắn cái gì cực kì to lớn tiện ích thiên tài địa bảo sao ?
Chỉ là một số đan dược Sở Phi Huyền tiện tay luyện chế mà thôi . Nếu Triệu Vô Cực không chăm chỉ tu luyện liệu có được ngày hôm nay sao ? chiến lực của hắn có mạnh như vậy sao ?
Bởi vậy Triệu Vô Cực đối với bản thân rất tự tin , đối với chuyện đã nhận định thì sẽ làm tới cùng .
Hắn rống lớn một tiếng , hai cánh tay phồng lên một vòng , Triệu Vô Cực điên cuồng kéo dây .
Mỗi lần kéo , đều là một lần rống to , từ trên đỉnh vách liên tục truyền tới tiếng rống giận .
Từ Tiểu Bạch ở phía dưới lập tức cảm giác được bản thân liên tục bị kéo lên cao , không ngừng lên cao .
Chẳng mấy chốc , hắn lập tức thấy được đỉnh núi , Từ Tiểu Bạch dùng hết sức bình sinh, bám lấy đỉnh núi leo lên .
Vừa lên tới nơi , hắn mặt liền trắng bệch .
Triệu Vô Cực một thân là máu , hai tay thì gần như nứt toác trở thành hai cái huyết thủ .
Cả sắc mặt hắn trắng không còn chút máu , môi tái nhợt . ánh mắt hơi có vẻ mông lung sắp ngất .
Triệu Vô Cực vì hắn mà tới mức độ này sao ?
Từ Tiểu Bạch trong lòng đau đớn , giống như là chỗ mềm trong lòng bị một cái kim đâm vào vậy , hắn vội vàng lao tới tiếp lấy Triệu Vô Cực đang ngã xuống .
Triệu Vô Cực cố gắng dùng ý thức thanh tỉnh cuối cùng của mình kích thích nhẫn trữ vật , lập tức ở trên đất hiện lên một đống bình ngọc .
Triệu Vô Cực hổn hển nói ra :
“ chữa thương cho ta ! ”
Sau đó hắn lập tức ngất đi , trên miệng vẫn treo một nụ cười !
Nụ cười này , hắn chiến thắng số mệnh !
Nụ cười này , hắn cứu sống được bằng hữu !
Nụ cười này , hắn mãn nguyện !
Từ Tiểu Bạch nhìn Triệu Vô Cực , trên khóe mắt lặng lẽ rơi xuống hai hàng lệ , hắn cầm lấy bình ngọc , cõng lên Triệu Vô Cực .
Từ Tiểu Bạch nhẹ nhàng quay lưng lại nhìn dã cẩu , nó vẫn đang điên cuồng gầm rú .
Từ Tiểu Bạch trong lòng nhớ kĩ hình dáng của nó , thù này , hắn nhất định báo .
Triệu Vô Cực trọng thương , mất máu suýt chết , hắn thì nhảy vực cũng suýt mất mạng .
Sau này nếu gặp lại , chỉ có thể một bên còn sống !
Hắn nhẹ nhàng bước đi , tránh khuất tầm mắt của dã cẩu .
Dã cẩu cũng điên cuồng sủa loạn một hồi rồi thôi , nó hiểu rõ , lần này kẻ thù của nó đã trốn thoát , nó thì lại trọng thương .
Nó quay người trở về rừng , bóng lưng vô cùng chán nản cô tịch , bóng lưng của kẻ thất bại !