Chương 103 : Hội binh
Triệu Vô Cực được Từ Tiểu Bạch cõng đi , hắn lúc này đã ngất đi , mất ý thức .
Bây giờ một cái mãnh thú cũng có thể lấy mạng hắn chứ đừng nói là yêu thú .
Từ Tiểu Bạch cũng đã là sức cùng lực kiệt , chỉ có thể cố hêt sức cõng Triệu Vô Cực đi mà thôi .
Nếu gặp phải nguy hiểm gì hắn cũng không thể xuất lực lúc này chỉ có thể xem nhân phẩm cùng vận khí rồi .
Đổi lại là Triệu Vô Cực còn tỉnh táo , hắn dựa vào Tử Hà Bất Diệt thần công mạnh mẽ rất nhanh có thể khôi phục , cũng coi như có một chút lực kháng cự , nhưng đáng tiếc hắn đã ngất đi .
Từ Tiểu Bạch thì tốc độ khôi phục không thể so với hắn nhanh , lại nhận thương thế không nhẹ , hai người lúc này như một cặp nạn dân leo lắt bước đi trên đỉnh núi vậy .
May mắn , đi một quãng không xa , Từ Tiểu Bạch tìm được một cái núi đá , phía dưới chân núi có một chỗ bị khoét sâu vào tạo thành một cái vòm đá , có thể vào trong đó che nắng che mưa cư trú một phen .
Từ Tiểu Bạch dùng hết sức chính trâu hai hổ mới mang Triệu Vô Cực đưa tới đây, hắn nhẹ nhàng đặt Triệu Vô Cực xuống đất .
Triệu Vô Cực lúc này muốn bao nhiêu suy yếu có bấy nhiêu suy yếu , muốn bao nhiêu thảm có bấy nhiêu thảm .
Hắn cả người là máu , hai cánh tay da thịt nứt toác ra trông vô cùng rợn người , cả mặt là trắng xám không có chút màu máu .
Từ Tiểu Bạch ngồi xuống , đưa đầu Triệu Vô Cực để lên trên chân hắn , bắt đầu mở ra bình ngọc mang từng loại chữa thương đan bỏ vào miệng hắn , sau đó là bản thân .
Hắn lấy sinh nhục tán bắt đầu dùng vải băng bó lên cho Triệu Vô Cực . một lát sau , Triệu Vô Cực khí tức mới miễn cưỡng tốt lên một chút , hai tay cũng ngừng đổ máu bắt đầu kết vảy .
Từ Tiểu Bạch cảm thán , Triệu Vô Cực nhục thân quả nhiên cường hãn .
Đổi là hắn sợ là đã sớm chết !
Võ giả ở thế giới này cho dù luyện võ cũng thiên hướng yếu nhược , tấn công cực cường mà phòng thủ không đủ , chỉ cần bị thương một hai lần là sẽ để lại vô cùng hậu hoạn .
Như Triệu Vô Cực chiến đấu không ngừng nhưng vẫn chỉ là trọng thương trạng thái , đúng là sức chịu đòn mười kinh người .
Từ Tiểu Bạch chăm chú cho Triệu Vô Cực ăn vào đan dược , bản thân cũng là ăn xong hắn mới chợt cảm thấy sau lưng đau đớn .
Là con dã cẩu đánh thương hắn , trên lưng của hắn cũng đang đổ máu , lúc nãy hắn vì nguy cấp không chú ý cõng lên Triệu Vô Cực , bây giờ tỉnh lại mới cảm giác được từng cơn đau đớn như muốn xuyên tim mà tới .
Dã cẩu luyện khí kì hai tầng luyện thành trảo cương , nó đánh ra trảo vô cùng sắc bén , hơn nữa trên đó còn có chút nhàn nhạt yêu khí .
Lúc này Từ Tiểu Bạch không chỉ phải chịu ngoại thương đau đớn mà còn chịu yêu khí ăn mòn , khiến cho hắn vết thương khó lòng khép lại được .
Từ Tiểu Bạch vội vàng cắn răng nhịn đau , lấy ra sinh nhục tán của Triệu Vô Cực nằm úp xuống , đổ lên vết thương trên lưng .
Bởi vì hắn vặn ngược tay lại đổ nên cũng không thể thấy rõ cùng đổ đều , rất nhiều chỗ cũng không thể đổ tới .
Sinh nhục tán vừa chạm vào máu liền lập tức sôi lên , bắt đầu giúp hắn cầm cố vết thương cùng sinh ra thịt mới .
Nhưng chỉ được một lát , nó liền bị một sức mạnh vô hình cản trở .
Chính là yêu khí của dã cẩu . yêu khí đang ăn mòn cơ thể hắn , gặp phải sinh nhục tán cũng chỉ là miễn cưỡng đánh hòa , dừng lại thế ăn mòn .
Từ Tiểu Bạch không biết làm sao , chỉ có thể nhẹ nhàng lấy vải cuốn lên chỗ vết thương của mình .
Mỗi lần băng vải một cuốn , hắn lại cảm thấy vô cùng đau đớn .
Từng cơn đau đớn xuyên qua tim , hắn như muốn ngất đi , trên trán liên tục đổ xuống từ giọt mồ hôi .
May mắn lần này giữ được mạng sống , vết thương không quá quan trọng , chờ Triệu Vô Cực tỉnh dậy ắt sẽ có cách .
Hắn tin tưởng , hắn không giải quyết được vấn đề, Triệu Vô Cực có thể giải quyết được .
Từ Tiểu Bạch lập tức vào trạng thái thiền định , cố gắng tiêu hóa dược lực trong cơ thể của mình .
Nửa ngày sau , Triệu Vô Cực mới từ mơ hồ tỉnh lại .
Hắn vừa tỉnh lại Từ Tiểu Bạch lập tức ở một bên lao tới đỡ lấy hắn vội vàng hỏi thăm :
“ Triệu Vô Cực , ngươi sao rồi ? có thể vận công chữa thương sao ? ”
Võ giả ở dã ngoại bị thương nếu không thể tự vận công chữa thương chính là một cái gánh nặng , tỉ lệ tử vong cao tới chính thành .
Triệu Vô Cực cảm nhận một chút cơ thể , nội lực cạn kiệt , cả người đau đớn , đầu óc cực kì nhức nhối khó chịu .
Nhất là hai cánh tay như bị xé ra , mỗi giây đều ở truyền tới cảm giác đau đớn .
Triệu Vô Cực hổn hển nói :
“ đỡ ta ngồi dậy ! ”
Từ Tiểu Bạch đỡ hắn ngồi dậy giúp hắn vào tư thế tu hành .
Triệu Vô Cực ăn vào một viên tụ khí đan lập tức vận hành lên Tử Hà Bất Diệt thần công .
Tử Hà Bất Diệt thần công không hổ danh tiếng là hàng đầu nội công tâm pháp , lại thiên về chữa trị thương thế thần công , lúc này lập tức thể hiện ra nó sự cường hãn .
Triệu Vô Cực sắc mặt nhanh chóng tốt lên , huyết sắc cũng dần dần trở lại . hắn bắt đầu dựa theo chu thiên tuần hoàn vận chuyển nội công , tìm kiếm trong cơ thể ám thương bắt đầu tu bổ .
Nội lực giống như một cái ôn nhu bàn tay bắt đầu vuốt ve kinh mạch của hắn , để cho kinh mạch của hắn cảm nhận được thư giãn , giảm bớt đau đớn .
Trong cơ thể những vị trí bị thương cũng đang được nội lực không ngừng chăm sóc ôn dưỡng khiến chúng nhanh chóng lành lại .
Triệu Vô Cực đả thông Nhâm đốc nhị mạch khí huyết tự sinh đặc tính lúc này cũng nhanh chóng thể hiện ra nó lợi ích , trong cơ thể hắn bởi vì khuyết thiếu khí huyết khiến khuôn mặt hơi nhợt nhạt lúc này bắt đầu xuất hiện lên màu hồng của máu , Triệu Vô Cực có thể cảm thấy mình đang nhanh chóng cảm nhận được sức sống bừng bừng của cơ thể , cảm giác cơ thể mạnh mẽ quen thuộc đang dần trở lại .
Liên tục vận công một lúc lâu , Triệu Vô Cực mới thở ra một hơi mở mắt ra .
Hắn thương thế tuy chưa khỏi hẳn , nhưng cũng đã tạm ổn định lại , lúc này coi như là có chút sức tự vệ .
Triệu Vô Cực đưa tay cở ra trên tay vải băng bó , hướng trên đó thoa lên sinh nhục tán , các vết thương đang nhanh chóng khép lại chỉ để lại từng đường chỉ mờ .
Ọt Ọt ọt !
lúc này bụng hắn bỗng vang lên tiếng đói bụng , Triệu Vô Cực sờ sờ bụng mình , quả nhiên là sắp dính vào lưng .
Hắn sản sinh khí huyết không phải từ hư không mà ra mà là cơ thể tăng mạnh khả năng tinh luyện chất dinh dưỡng , sau đó từ chất dinh dưỡng tạo ra khí huyết mà thôi .
Ăn uống bổ sung là không thể thiếu được , cơ thể đang phản hồi cho hắn bằng cách kêu lên như vậy .
Triệu Vô Cực lúc này mới có thời gian chú ý tới Từ Tiểu Bạch , Từ Tiểu Bạch lúc này chỉ có thể nói một chữ thảm , hai chữ quá thảm .