Chương 103.1 : Hội binh
Hắn không còn là lúc trước cái kia phong độ nhẹ nhàng phiêu phiêu tiểu bạch kiểm . trải qua chiến đấu cùng bỏ trốn , lại là máu văng tung tóe , bây giờ tóc của hắn hơi bẩn lại dính , cả người quần áo không có một chỗ lành lặn , khuông mặt thì phờ phạc vì mất máu cùng đau đớn .
Hắn lúc này không khác gì một cái ăn mày .
Triệu Vô Cực dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn hỏi :
“ Từ Tiểu Bạch , muốn ăn gì không ? ”
Từ Tiểu Bạch lập tức gật đầu , hắn cũng là sắp đói chết đến nơi rồi !
Triệu Vô Cực từ trong nhẫn trữ vật lấy ra xác của một con gà rừng , đây là lúc trước hắn săn được tiện tay thu thập tránh lúc không tiện tìm kiếm thức ăn .
Gà rừng đã được xử lí sạch sẽ, chỉ cần nấu nướng là có thể ăn ngay .
Triệu Vô Cực bắt đầu lấy ra dược thảo bỏ vào bụng gà , ở bên ngoài thì quét lên một lớp gia vị .
Rất nhanh hắn liền làm xong món gà ưa thích , lúc này chính là lúc cần tẩm bổ , Triệu Vô Cực sẽ không đi tiết kiệm làm cái gì !
Từ Tiểu Bạch cũng là có lộc ăn , hai người đều tiêu hao đại lượng nội lực ,cần phải ăn uống mới có thể luyện tinh hóa khí .
Hai người nhanh chóng ăn xong bữa ăn , Triệu Vô Cực nhìn Từ Tiểu Bạch hỏi :
“ Từ Tiểu Bạch vết thương của ngươi sao rồi ! ”
Từ Tiểu Bạch nhíu mày một chút nói :
“ Ta thương chủ yếu ở sau lưng mà thôi , là ngoại thương nội thương cũng không đáng kể lắm , nhưng vết thương sau lưng có một luồng khí lạ cản trở ta chữa thương . Ta đã dùng sinh nhục tán bôi vào nhưng hiệu quả không quá lớn . ”
Triệu Vô Cực suy nghĩ một chút , hắn nói :
“ Ngươi tới đây , cởi áo ra ta xem vết thương hộ ngươi ! ”
Từ Tiểu Bạch hơi đỏ mặt đi tới , nhẹ nhàng cởi ra áo ngoài .
Tuy đều là nam nhân với nhau , nhưng Từ Tiểu Bạch từ nhỏ chỉ có phụ mẫu hắn mới có thể xem cơ thể hắn , hắn trước giờ chưa hề ở trước mặt ai cởi qua áo , trong lòng có chút thấp thỏm .
Triệu Vô Cực nhìn vết thương , lại nhìn thấy hắn bôi không đồng đều sinh nhục tán nói :
“ là yêu khí đang tác quái , nếu ở nhà ta đã có cách nhanh chóng chữa trị cho ngươi nhưng ở dã ngoại chỉ có thể dựa vào ngươi nội công đi bức ra cái này yêu khí rồi .
Tuy nó là yêu khí nhưng chỉ là luyện khí kì hai tầng mới tấn thăng mà thôi , còn rất bạc nhược , ngươi cố gắng một vài ngày là có thể , mấy ngày nay nhất định phải hảo hảo điều dưỡng một chút , đừng vận động quá mạnh ! ”
Triệu Vô Cực nói xong , liếc nhìn hắn một cái , tên này đỏ mặt gì a !
Từ Tiểu Bạch bạch nhẹ nhàng nói :
“ Biết rồi , ngươi có thể gọi ta là Tiểu Bạch ko cần gọi cả họ của ta , nghe rất xa lạ ! ”
Triệu Vô Cực mắt đảo quanh một vòng , đây là muốn làm thân tiết tấu sao ?
Một cái xưng hô mà thôi hắn cũng không quá coi trọng lập tức nói :
“ Được, Tiểu Bạch ! ngươi nằm xuống đi ta giúp ngươi rắc lại thuốc cùng băng bó lại ! ”
Từ Tiểu Bạch nhu thuận gật đầu nằm xuống, hắn hỏi :
“ Ta cũng có thể gọi ngươi Vô Cực sao ? ”
Triệu Vô Cực không cho là chuyện gì to tát tùy ý nói :
“ ngươi yêu gọi thế nào thì gọi , đừng gọi a miêu a cẩu là được rồi ! ”
Từ Tiểu Bạch trên mặt hiện lên ý cười , đưa lưng về phía Triệu Vô Cực .
Triệu Vô Cực cầm bình ngọc đi tới hắn đứng ở phía sau Từ Tiểu Bạch định rắc lên thuốc .
Bỗng , Triệu Vô Cực giống như là nghĩ tới cái gì , tư thế này phải chăng có chút ác tha .
Thế là hắn đành phải đi sang một bên , từ bên tay phải của hắn rắc lên thuốc .
Triệu Vô Cực thuần thục dùng băng vải giúp Từ Tiểu Bạch băng bó lại như lúc đầu , hắn băng bó so Từ Tiểu Bạch phải chuyên nghiệp nhiều .
Triệu Vô Cực nói :
“ Tiếp theo mấy ngày chúng ta đều ở đây tu dưỡng đi , chỉ cần trước hẹn bảy ngày tìm tới thác nước Độ Hải nhất định sẽ chờ chúng ta ! ”
Từ Tiểu Bạch có chút lo lắng nói :
“ Độ Hải dẫn đi con kia dã cẩu không biết có nguy hiểm gì không ? ”
Triệu Vô Cực cười nói :
“ ngươi lo quá nhiều , Độ Hải vốn là thể tu làm chủ , tốc độ thân pháp của hắn không chậm . con kia dã cẩu đuổi không được hắn tất nhiên sẽ bỏ qua không mãi truy đuổi . hắn so với chúng ta đều an toàn .
Quan trọng là hắn thấy chúng ta không tới biết là chúng ta bên này cũng không làm được việc, sẽ quay lại chỗ cũ hội họp chờ chúng ta . một tuần mà thôi , đối với hắn không tính là gì ! ”
Từ Tiểu Bạch gật đầu, hắn bây giờ mọi thứ đều nghe theo Triệu Vô Cực an bài , Triệu Vô Cực là đội trưởng , không nghe đội trưởng nghe ai ?
Thế là mấy ngày tiếp theo Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch đều ở chỗ này vận công chữa thương , Từ Tiểu Bạch sau đó cũng thuận lợi bức đi yêu khí đang ở trên lưng hắn tác quái , thuận lợi chữa thương .
Triệu Vô Cực thì không ngừng nghỉ chữa trị nội thương cùng ngoại thương .
Tử Hà Bất Diệt thần công của hắn có thể nói là chữa thương thánh điển, chỉ cần hai ngày Triệu Vô Cực liền hoàn toàn khỏi hẳn .
Thời gian còn lại hắn đều dùng ở tôi cốt cùng tập luyện một chút thể lực .
Tạ đá mang trong nhẫn trữ vật cũng không có trọng lượng , hắn mang đi không ít , để thỉnh thoảng rảnh rỗi tập luyện .
Từ Tiểu Bạch cũng chữa thương xong xuôi , hai người bọn họ dùng hết tổng cộng năm ngày ,
Hôm nay bọn họ quyết định rời núi quay trở lại địa điểm cũ tụ hợp.
Đi tới mất một ngày rưỡi , từ bên này đi về cũng chỉ mất hai ngày mà thôi , thời gian vừa khít .
Từ Tiểu Bạch cũng đã tắm rửa lại , thay một thân trang phục .
Hắn lấy lại lúc trước vẻ phong độ phiêu phiêu nhẹ nhàng , khuôn mặt vẫn là cái kia tiểu bạch kiểm khuôn mặt , nhưng bớt đi mấy phần nãi khí , tăng thêm mấy phần kiên định .
Triệu Vô Cực đánh giá Từ Tiểu Bạch một chút , nói :
“ Tóc dài bóng mượt , còn buộc thả xõa ( buộc ở 2/3 chiều dài tóc , phía trên thả lỏng ) phong độ vô cùng nhẹ nhàng . Chậc , bộ trang phục này của ngươi cũng giống như là ở nhà trang phục a, mặc được rộng rãi thoải mái không giống như là ở bên ngoài mạo hiểm . quả nhiên không hổ danh tiểu bạch kiểm , nữ nhân thấy ngươi còn phải vì ngươi sắc đẹp mà xấu hổ ! ”
Từ Tiểu Bạch hướng hắn lườm một cái , sau đó hừ lạnh .
Triệu Vô Cực là hắn bằng hữu , chỉ cần hắn không quá đà trêu ghẹo ,Từ Tiểu Bạch sẽ mặc kệ hắn .
Triệu Vô Cực cũng không tốn quá nhiều thời gian cho việc này , lập tức lên đường xuất phát , quay ngược trở lại thác nước tìm Độ Hải .
Bọn họ một đường chạy đi , ở trên đường may mắn cũng không gặp thêm cái gì yêu thú , nếu không hẳn phải là một tràng đại chiến .
Vừa đi vừa nghỉ , hai ngày sau đã trở về thác nước .
Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch lúc này đang ở trong một cành cây cẩn thận quan sát tình hình , hai người muốn tìm ra tung tích của Độ Hải xem hắn còn ở đây hay không ?
Triệu Vô Cực mắt tinh , hắn nhanh chóng phát hiện phía xa có một bóng người ẩn hiện , hắn cùng Từ Tiểu Bạch lập tức phóng tới .
Chưa tới nơi , Độ Hải giống như có cảm ứng gì nhìn về phía bọn họ , sau đó hắn cũng vui mừng tiến lên .
Độ Hải lập tức thi lễ một cái :
“ a di đà phật , hai vị thí chủ có sao không ? bị thương chỗ nào không ? sao lâu như vậy mới trở lại ? ”
Triệu Vô Cực thở dài nói :
“ Tất nhiên là có sao mới trở lại muộn như vậy , chúng ta bị dã cẩu truy sát , cùng nó đại chiến . Ai ngờ nó đột phá lên luyện khí kì hai tầng , lại thêm ngưng tụ ra trảo cương , suýt chút thì mất mạng rồi .
Cũng may ta cùng Tiểu Bạch chạy nhanh , nếu không hai người đã thành thức ăn cho nó .
Sau đó là bị thương phải dưỡng thương mới trở lại muộn như vậy ! ”
Độ Hải cẩn thận lắng nghe, lập tức vì hai người xui xẻo mà thở dài .