Chương 103.2 : Hội binh
Yêu thú là cực ít ở trong chiến đấu đột phá , chúng không giống nhân loại .
Nhân loại ở trong chiến đấu gặp phải áp lực lớn , có thể phá tan gông cùm xiềng xích bản thân đạt tới cảnh giới mới đã không còn là cái gì chuyện lạ . Nhưng yêu thú không thể như thế .
Chúng tu luyện vốn là dài dòng buồn chán , càng thêm khó khăn . bởi vậy chúng trong lúc chiến đấu đột phá là khó càng thêm khó .
Vậy mà bị Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch gặp được , Độ Hải không biết nên nói là bọn họ xui xẻo hay con dã cẩu quá may mắn .
Ngoài ra hắn còn chú ý tới cách Triệu Vô Cực xưng hô Từ Tiểu Bạch , là Tiểu Bạch mà không phải Từ Tiểu Bạch hay Từ công tử !
Hai người này quan hệ đã tiến một bước tới bằng hữu rồi sao ? có thể gọi thẳng tên nhau như vậy ?
Từ Tiểu Bạch cũng không giống phản đối Triệu Vô Cực cách gọi a ? xem ra có gian tình !
Độ Hải cẩn thận suy ngẫm trong đó bí mật , khóe mmiệng không tự chủ được nhếch lên cười xấu .
Triệu Vô Cực không biết hắn là cười cái gì , hỏi :
“ Chúng ta bây giừo trở lại hay tiếp tục đi thám hiểm ? phía trước thật là nguy hiểm , ta cảm giác có chút không nắm chắc ? chưa chắc chúng ta đã tìm ra được đan phương nhưng nếu đi tới chắc chắn sẽ đụng độ yêu thú ! ”
Độ Hải trong lòng cũng là trầm một chút , bọn họ đối với yêu thú là không thể địch lại .
Hắn nói :
“ chúng ta đi tiếp , nếu gặp luyện khí kì một tầng yêu thú hợp sức tiêu diệt , nếu gặp hai tầng yêu thú lập tức rui lui , chuyến thám hiểm này cũng lập tức hủy bỏ , không biết ý hai vị thí chủ thế nào ? ”
Triệu Vô Cực đối với đan phương cũng là rất cần , hắn không muốn bỏ qua cơ hội này lập tức gật đầu đồng ý nói :
“ vậy chúng ta cứ thế mà làm , nếu quá nguy hiểm thì bỏ đi . dù sao có đan phương cũng phải có mạng mới có thể hưởng được .
Thế là nhóm ba người tiếp tục lên đường , Thiếu Vân Tự khoảng cách bọn họ đã không quá xa , ai cũng hi vọng sẽ thuận lợi một đường đi tới mà không gặp phải trắc trở gì .
Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch Độ Hải một đường chạy đi , lần này bọn hắn rất may mắn không đụng phải cái gì yêu thú mà chỉ có một số mãnh thú mà thôi , một đường diệt sát mãnh thú một đường đi tới rất nhanh bọn hắn đã thấy được một ngôi đổ nát miếu tự .
Triệu Vô Cực nhìn phía trước hỏi :
“ đây là Thiếu Vân Tự năm xưa sao ? ”
Nhìn một tòa to lớn miếu tự , bên ngoài mọc đầy rêu xanh , mục nát khí tức khắp nơi ẩn hiện , hắn cảm giác đối với cái này tự bi ai !
Với trình độ to lớn này , lúc trước tự này hẳn phải là rất nhiều tăng lữ , người bái phỏng cũng không ít .
Nhưng bây giờ xung quanh chỉ là một đống đổ nát , đến cả cái biển tự cũng bị đánh gẫy một nửa , treo lơ lửng ở trước cửa .
Xung quanh tự rất nhiều mãnh thú nhưng chúng rất ăn ý chỉ ở một phạm vi cố định di chuyển không xâm lấn lẫn nhau , tuy so với trước đây nơi ở của chúng phạm vi nhỏ hơn nhưng chúng vẫn là ở đây mà không hề rời đi .
Triệu Vô Cực trước đây suy đoán trong lòng càng thêm chắc chắn ,Thiếu Vân Tự cahức chắn có dấu bí mật lớn , chỉ là trước đây người thám hiểm quá ngu ngốc không phát hiện ra mà thôi.
Hắn cùng Từ Tiểu Bạch Độ Hải ở bên ngoài quan sát một hồi lâu , đem xung quanh hoàn cảnh cũng trinh sát một hồi Triệu Vô Cực lúc này mới nói :
“ chúng ta trước nghỉ ngơi một đêm , sáng mai sẽ tiến nhập Thiếu Vân Tự thám hiểm , mọi người cố gắng bồi dưỡng tinh thần thật tốt , đừng để bản thân trạng thái kém cỏi ! ”
Hai người lặng lẽ gật đầu , Triệu Vô Cực nhanh chóng chọn ra một bãi đất , nhân lúc trời sáng nấu nướng , mọi người nhanh chóng ăn uống xong xuôi .
Trước đây liên tục bị tập kích Triệu Vô Cực cũng rút ra được bài học cho bản thân mình .
Đốt lửa ở trong rừng đúng là có thể xua đuổi con trùng cùng mãnh thú , nhưng nó sẽ là lời chỉ dẫn cho yêu thú , yêu thú không hề sợ lửa .
Chúng nó tiến tới săn bắn bọn họ , bởi vậy Triệu Vô Cực liên tục gặp phải yêu thú tap[jap kích tràng cảnh .
Lần này học khôn , bọn hắn tranh thủ trời còn chưa tối hẳn đã giải quyết ăn uống vấn đề , buổi tối ở trên cành cây nghỉ ngơi dưỡng thần , một người canh gác , thay phiên .
Như vậy yêu thú cho dù có cũng sẽ không nhìn chằm chằm mà tập kích bọn họ , bọn họ cũng có thể được nghỉ ngơi một chút .
Cách này quả nhiên có hiệu quả , máy ngày nay Triệu Vô Cực nhóm người không hề bị yêu thú tập kích qua , có đi nữa cũng là một số côn trùng độc xà mà thôi nhưng Triệu Vô Cực đưa khu trùng phấn cùng khu xa phấn vẩy ra , sau đó tai họa này cũng biến mất .
Một đêm bình yên không có chuyện gì xảy ra , Triệu Vô Cực đám người nghỉ ngơi được rất an tĩnh .
Sáng hôm sau , cả ba người đều tinh thần no đủ đứng ở trên cành cây nhìn về phía Thiếu Vân Tự thảo luận .
Triệu Vô Cực nói :
“Nếu là những nơi bình thường sợ là trước đây đã có người tìm qua cùng vét sạch , chúng ta cho dù có tới cũng là phí thời gian , không thể thu hoạch được cái gì ! ”
Từ Tiểu Bạch nhìn hắn hỏi :
“ vậy chúng ta phải tìm ở đâu ? ”
Triệu Vô Cực quay sang Độ Hải cười nói :
“ nói về kiến trúc của chùa tự , chúng ta sao có thể so sánh với Độ Hải , nếu như ở đâu có thể cất giấu thứ quan trọng như vậy thì chỉ có hắn mới biết rõ ! ”
Từ Tiểu Bạch cũng nhìn Độ Hải , mong muốn từ chỗ hắn tìm được câu trả lời .
Độ Hải bình tĩnh nói :
“ có thể là phương trượng trên người , phương trượng phòng riêng , chủ quản đan đường đường chủ phòng riêng , trên người tàng kinh các thủ hộ giả , hoặc là Thanh Vân Tông cấm địa ! ”
Nói xong hắn nghĩ nghĩ một chút nói :
“ những nơi này đa số đã có người tìm qua , chúng ta nếu đi một lần nữa cũng chỉ là phí công vô ích , có vật gì tốt chỉ sợ đã bị người lật ba tấc đất đào lên rồi , chúng ta hi vọng chỉ có thể ở cấm địa mà thôi ! ”
Cấm địa của mỗi môn phái luôn là nơi những người đức cao vọng trọng , võ lực siêu quần nơi ở riêng , cũng là nơi bọn họ tu luyện . Đặt đan phương ở đây hoặc trên người bọn họ chính là an toàn nhất , không có thể ở đâu so với nơi này càng an toàn .
Triệu Vô Cực nhìn Độ Hải hỏi :
“ Cấm địa ở chỗ nào ? ”
Độ Hải hướng mắt về nơi xa nói :
“cấm địa đương nhiên ở môn phái phía sau cùng , chúng ta chỉ cần đi tới tận cùng Thiếu Vân Tự tự nhiên sẽ thấy cấm địa . nhưng dọc đường chỉ sợ không hề yên bình ! ”
Độ Hải nói xong , nhìn về phía hai người bọn họ , lần trước hai người bị dã cẩu đuổi giết không biết có để lại cái gì bóng mờ trong lòng hay không , nếu có thì lần này thật sự không cần tiếp tục thám hiểm nữa rồi !
Triệu Vô Cực cười nói :
“ vậy tốt , chúng ta cứ như Độ Hải nói lúc trước hành động , yêu thú luyện khí kì nhất cảnh hợp lực tiêu diệt , nếu gặp luyện khí kì hai tầng lập tức quay đầu bỏ đi , mãnh thú cứ để ta ra tay ! ”
Triệu Vô Cực nói được hào khí bừng bừng , đối với hắn mãnh thú đã không có quá nhiều uy hiếp , chỉ cần Thiên Địa Tinh biến chưởng vừa ra một chiêu chính là miểu sát , hoặc tiết kiêm nội lực một chút thì có thể dùng trảo công đánh bại .
Hắn nhận nhiệm vụ này cũng là vì hắn võ lực mạnh nhất trong ba người , để hắn mở đường mới có thể có tốc độ nhanh nhất thâm nhập vào Thanh Vân Tông tránh đêm dài lắm mộng phát sinh ngoài ý muốn !
Triệu Vô Cực nói xong đối với hai người bọn họ hỏi :
“ chuẩn bị xong chưa ? ”
Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch lập tức trả lời :
“ Tốt ! ”
Triệu Vô Cực ha ha cười nói :
“ vậy đi thôi ! ”