Chương 109.2 : Sắp xếp cuối cùng !
Hắn đi tới hỏi :
“ thế nào rồi ? có tiến bộ gì sao ? ”
Trang Huyền Nhi gật đầu , lau trên trán một chút mồ hôi nói :
“ nhờ có sự chỉ bảo của ngươi , cuối cùng ta cũng đạt tới yêu cầu thấp nhất luyện ngọc nữ kiếm pháp rồi , đa tạ ! ”
Nàng hơi cúi đầu , lời nói rất chân thành , như là một cái học sinh đang cảm ơn lão sư của mình vậy .
Triệu Vô Cực gật đầu, hắn nhẹ nhàng nói :
“ ta hôm nay sẽ rời Thiên giang thành ! ”
Trang Huyền Nhi hơi run lên, mấy ngày nay Triệu Vô Cực bế quan , nàng không dám làm phiền hắn .
Trang Huyền Nhi cũng từ từ tỉnh táo lại , suy nghĩ rõ ràng Triệu Vô Cực ý tứ , cũng nhắc nhở bản thân không cần làm việc ngu ngốc .
Nàng thật sự thích Triệu Vô Cực , nhưng Triệu Vô Cực không thể cùng nàng nói yêu thương , sự thật này tuy rất đau buồn , nhưng là kết quả đã có từ trước .
Thái độ Triệu Vô Cực cũng rất rõ ràng , hắn không hề lấp liếm hay giấu diếm nàng cái gì .
Trang Huyền Nhi từ trong đau buồn cùng không cam long thoát ra , nàng đã nhận rõ hiện thực
Trang gia mới là thứ cuối cùng nàng cần , nàng muốn đi thủ hộ .
Triệu Vô Cực nếu có thể làm trượng phu nàng, nàng rất hạnh phúc .
Nếu không thể , cũng là do duyên phận , hai người có thể kết thúc ở đây .
Trang Huyền Nhi nhẹ giọng nói :
“ Ta sẽ đưa tiễn ngươi ! ”
Triệu Vô Cực gật đầu , rất tốt ! đã hiểu ra .
Hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một thanh cực phẩm phàm khí kiếm , đưa cho Trang Huyền Nhi nói :
“ đây là quà chia tay , sau này ngươi học ngọc nữ kiếm pháp rất cần một thanh kiếm tốt , hi vọng nó có thể giúp đỡ ngươi giương danh thiên hạ ! ”
Trang Huyền Nhi tiếp kiếm , vuốt ve nó .
Nàng nhẹ nhàng chạm vào thân kiếm , âu yếm nhìn nó như là nhìn một cái tình nhân , Trang Huyền Nhi nhẹ giọng hỏi :
“ kiếm có tên không ? ”
Triệu Vô Cực gật đầu, tiện thể đặt luôn tên cho kiếm :
“ Kiếm tên tố nữ , giữ cẩn thận rồi ! ”
Trang Huyền Nhi gật đầu, đây là món quà cuối cùng của Triệu Vô Cực , nàng cũng hiểu cực phẩm phàm khí có bao nhiêu quý giá , chỉ sợ nó cũng là thứ sẽ theo nàng suốt đời , Trang Huyền Nhi đối với kiếm vô cùng trân trọng !
Nàng đã không còn là một cái vô dụng tiểu cô nương , mà đã là giang hồ nữ sĩ rồi , tương lai Trang gia còn cần nàng tới gánh vác .
Phải có được cao thủ phong phạm cùng kinh người thủ đoạn , mới có thể giúp Trang gia sống sót qua sóng gió sau khi Triệu Vô Cực rời đi .
Trang Huyền Nhi nhẹ giọng hỏi :
“ lúc nào ngươi đi ? ”
Triệu Vô Cực trả lời :
“ ta ra ngoài có chút việc , sau đó trở về sẽ xuất phát , ngươi nếu muốn đưa tiễn thì chuẩn bị đi là vừa ! ”
Trang Huyền Nhi gật đầu , nàng ôm kiếm đi vào phòng , hẳn là muốn tắm rửa thay quần áo .
Triệu Vô Cực đi tới thư phòng , bắt đầu viết một phong thư .
Thư rất đơn giản , là hắn gửi cho toàn bộ thế gia cùng bang phái trong Thiên giang thành .
Nói rõ bản thân hắn sẽ rời đi không tranh giành quyền lực của Thiên giang thành với bọn họ , nhưng đổi lại bọn họ cũng không được chèn ép Trang gia , nếu sau này hắn quay trở lại , biết Trang gia gặp khó vì ai , người đó tất gặp vận rủi .
Sau đó là đưa cho người hầu sao chép lại , gửi cho tất cả mọi gia tộc có máu mặt trong Thiên giang thành .
Triệu Vô Cực tự thân xuất mã tới Thanh Vân Tông cứ điểm một chuyến .
Tiếp đãi hắn vẫn là mặt dài như ngựa Mã Anh Tài mã sư huynh .
Mã sư huynh cười ha ha nói :
“ Triệu sư đệ lại tới chơi a , không biết Triệu sư đệ có việc gì không ? ”
Lần trước Triệu Vô Cực nói tiễn hắn một cái đại tiện nghi đại tạo hóa hắn có chút nghi ngờ .
Nhưng không ngờ Triệu Vô Cực lại ở gần địa bàn của hắn phát hiện mỏ Linh thạch , khiến bản thân hắn cũng được thơm lây .
Tông môn ban thưởng xuống cùng bản thân hắn tích lũy , đã đủ hắn đột phá đến cảnh giới tiếp theo .
Mã Anh Tài quả là vui đến không ngậm miệng lại được , thấy được Triệu Vô Cực chính là cười ha ha không ngừng , hận không thể bám lấy hắn xoạt một vài lần tạo hóa .
Triệu Vô Cực vào thẳng vấn đề chính :
“ sư huynh hẳn là biết ta đang ở Trang gia ? ”
Mã Anh Tài gật đầu :
“ cả Thiên giang thành đều biết ! ”
Triệu Vô Cực nói :
“ Trang gia đại tiểu thư là bằng hữu của ta, ta sắp rời đi Thiên giang thành , nếu sau này Trang gia có họa diệt tộc , mong sư huynh ra tay bảo hộ một lần , nếu không phải họa diệt tộc sư huynh có thể nhắm mắt làm ngơ , đây là của sư đệ một điểm tâm ý ! ”
Triệu Vô Cực từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái túi đựng Linh thạch , bên trong tiếng Linh thạch xôn xao leng keng , lập tức hấp dẫn Mã Anh Tài chú ý .
Hắn trông coi cứ điểm ở đây cũng nghèo leng keng , hiếm khi mới có một lần phát tài .
Từ lúc Triệu Vô Cực đến quả là cuộc sống sáng sủa lên không ít , một cái tin mừng tiếp một cái tin mừng đi tới .
Triệu Vô Cực bây giờ con muốn đưa hắn Linh thạch , hắn có thể không vui sao ?
Nhưng hắn cũng vừa mới nhận được Triệu Vô Cực giúp đỡ đại ân , có chút không tiện nói :
“ Triệu sư đệ vừa giúp ta đại ân , ta không thể tiếp tục nhận Linh thạch của sư đệ . Nếu sư đệ đã nhờ đây cũng là việc sư huynh nên làm , sư đệ cất Linh thạch đi , chuyện này bao trên người ta ! ”
Bảo vệ một cái tiểu gia tộc khỏi diệt họa chi tai không phải là cái gì khó khăn sự tình , hắn còn làm nổi .
Triệu Vô Cực lắc đầu nói :
“ ta trước giờ không hề để ai làm chuyện gì không công , sư huynh xin cứ nhận lấy , đừng để ta phải hổ thẹn trong lòng ! ”
Hai bên đùn đẩy một hồi , cuối cùng Mã Anh Tài có vẻ vô cùng không đáng thở dài nói rằng :
“ vậy được rồi , sư huynh chỉ đành nhận lấy tấm lòng của sư đệ , chuyện sư đệ nhờ ta nhất định làm tốt ! ”
Nói xong hắn nhanh chóng thu lấy Linh thạch , một bộ sợ Triệu Vô Cực đổi ý vậy .
Triệu Vô Cực đối với việc này đều nhìn ở trong mắt hiểu trong lòng, nhân loại chính là như vậy tham làm cùng lời hư ý giả quá nhiều , xem quen thuộc liền không sao .
Triệu Vô Cực coi như là làm xong chuyện hắn lập tức đứng lên nói :
“ vậy đa tạ sư huynh , sư đệ cáo lui trước ! ”
Mã Anh Tài vội vàng đứng lên chắp tay nói :
“ sư đệ đi thong thả ! ”
Triệu Vô Cực đi ra khỏi Thanh Vân Tông cứ điểm , chuyện này xem như có một cái kết thúc , trang gia có Trang Huyền Nhi bảo vệ cùng Thanh Vân Tông hai lớp bảo vệ , cho dù gặp tai họa cũng sẽ không diệt môn , hắn trong lòng cung yên tâm .
Trở lại Trang gia , Triệu Vô Cực đã thấy Trang Huyền Nhi đợi sẵn , hắn hướng nàng mỉm cười nói :
“ Đi thôi ! ”