Chương 110 : Đến Hỏa Vân Thành
Triệu Vô Cực dẫn đường , hắn cùng Trang Huyền Nhi tiến về phía cửa đông Thiên giang thành đi tới , một đường không nói lời nào .
Triệu Vô Cực bước chân thong thả , không chút vướng bận , Trang Huyền Nhi lại tựa nhi rất nhiều tâm sự , muốn nói lại thôi .
Chẳng mấy chốc Triệu Vô Cực đã tới cửa thành , hắn cảm nhận được không ít ánh mắt đang theo dõi hắn , quả nhiên là các gia tộc phái ra người giám sát xem chuyện này thực hư thế nào sao ?
Đối với đám gia tộc cách làm hắn cũng không ý kiến gì , dù sao qua hôm nay hắn cũng không còn ở Thiên giang thành nữa , không cần cùng bọn họ chấp nhặt .
Đến cửa thành , Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch đã chờ sẵn hắn ở đấy . hai người lúc này tinh thần phấn chấn , khí huyết no đủ .
Quả nhiên mấy ngày bế quan thành quả không tệ .
Hai người đang dắt ba con ngựa , một con chính là để cho Triệu Vô Cực , bọn họ dùng ngựa thay cho đi đường .
Triệu Vô Cực quay lại nhìn Trang Huyền Nhi , mỹ nhân như ngọc trước lúc chia xa , khuôn mặt ưu sầu biết bao ý nghĩ nhưng không dám nói ra .
Hắn nhẹ nhàng vuốt lên nàng mái tóc mai , nhẹ nhàng nói :
“ trở về thật tốt tu luyện , rồi ngươi sẽ sớm quên ta thôi , ngươi sẽ tìm được một người hợp với ngươi , yêu ngươi nhiều hơn ta , đừng buồn ! ”
Trang Huyền Nhi hai mắt lệ uông uông nói :
“ không , ta không muốn . Vô Cực , ngươi sẽ mãi ở trong lòng ta ! ”
Nói xong nàng như lấy hết dũng cảm , lập tức ôm lấy hắn , đưa môi thơm hướng Triệu Vô Cực môi đáp tới .
Triệu Vô Cực cũng không chối từ , cùng nàng hôn sâu một lúc , sau đó mới buông ra .
Triệu Vô Cực thả nàng ra , Trang Huyền Nhi hai má đỏ bừng , nàng vẫn là thẹn thùng như vậy !
Triệu Vô Cực mỉm cười , vẫy tay sau đó dứt khoát quay người rời đi .
Hắn lên ngựa thúc ngựa , Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch cũng đi theo sau .
Phong độ phiêu phiêu như một lãng tử không dính chút bụi trần .
Trang Huyền Nhi mắt nhìn theo Triệu Vô Cực bóng lưng đi xa , trong lòng ngũ vị tạp trần , một cỗ cảm giác buồn bã vô tận dâng lên trong lòng nàng .
Triệu Vô Cực vốn là ân nhân cứu mạng , lại là người được kì vòng sẽ trở thành trượng phu của nàng .
Nàng đối với hắn cũng rất thích thú , tuy trong đó có tư lợi , nhưng nàng cũng đem lòng yêu hắn .
Triệu Vô Cực ra đi, thế sự biến đổi , trong lòng nàng hụt hẫng vô cùng .
Một nỗi buồn ở trong lòng nàng dâng lên , Trang Huyền Nhi chỉ muốn khóc thật to .
Giống như thiếu nữ tình đầu tan vỡ , cũng giống như một cái mất đi người yêu thương , nàng ngồi thụp xuống , hai tay ôm mặt khóc lóc .
Ngoài khóc ra , nàng không biết làm gì hơn để phát tiết nỗi lòng bây giờ của mình .
Triệu Vô Cực thật sự đã đi rồi , hắn đi mang theo tình yêu cùng kỉ niệm của nàng , nhưng nàng sẽ mãi nhớ về hắn , người nam nhân đầu tiên bước vào cuộc đời nàng , cũng là người để lại cho nàng nhiều cảm xúc ngọt ngào nhất .
Triệu Vô Cực trước lúc rời đi đã giải quyết hết các nguy cơ có thể xảy ra, hắn cũng yên tâm rời khỏi Thiên giang thành .
Đối với Trang Huyền Nhi , hắn để lại cho nàng một thanh kiếm tốt cùng đầy đủ đan dược tu luyện cùng chữa thương , đảm bảo sau này nàng có ở trên giang hồ hành tẩu cũng sẽ không gặp quá nhiều nguy hiểm .
Có thể tu luyện tới đâu đều dựa vào bản thân nàng chăm chỉ , ngộ tính cùng kì ngộ .
Dù sao người sáng lập ra ngọc nữ kiếm pháp cũng là năm xưa một trong ngũ đế , đã từng tranh đoạt vị trí giang hồ chí tôn thất bại .
Nàng chỉ cần dựa theo công pháp tu luyện cũng có thể trở thành đỉnh tiêm cao thủ trên giang hồ , nếu bản thân may mắn có kì ngộ, có thể đột phá thành tu tiên giả cũng không nói đùa .
Đến lúc đấy Triệu Vô Cực có thể đưa nàng tiến nhập Thanh Vân Tông , làm ngoại môn đệ tử .
Đừng nhìn ngoại môn đệ tử không có gì nổi trội , nhưng vừa tiến nhập lập tức có thể trở thành ngoại môn đệ tử , lại được hắn chăm sóc , hưởng thụ tu luyện tài nguyên là những người khác ngoại môn đệ tử không thể cùng so sánh .
Đương nhiên đây là chuyện sau này , nếu nàng có cơ duyên hay không . Trang Huyền Nhi bây giờ không có tiên chủng là sự thực , Triệu Vô Cực không có thời gian đi đầu tư nuôi dưỡng nàng , hơn nữa quan hệ giữa hai người còn không đến mức đó .
Trang Huyền Nhi tuy có chút nhan sắc ,nhưng còn chưa đạt đến mức hắn vừa thấy đã yêu , so với mẫu thân của hắn một cái nhìn cũng có thể nghiêng nước nghiêng thành cấp bậc kia , còn kém quá xa .
Hơn nữa Trang Huyền Nhi tâm tư lợi quá nặng , nàng đặt Trang gia của nàng cao hơn tất cả , Triệu Vô Cực không thể để một người không toàn tâm toàn ý vì mình bên cạnh .
Bởi vậy hắn làm mọi thứ, sắp xếp tất cả cho Trang Huyền Nhi , tạo thuận lợi cho nàng .
Coi như là kết thúc cùng nàng nhân duyên , cũng để cho hắn một cái yên lòng .
Triệu Vô Cực lòng không vướng bận , ra đi chính là nhẹ nhàng .
Độ Hải híp mắt cười nói :
“ Triệu thí chủ quả nhiên phong lưu đa tình , hoa gặp hoa nở người gặp người yêu ! ”
Từ Tiểu Bạch cũng tiếp lời chê cười hắn :
“ đến cả mĩ nam tử như ta so với Triệu công tử cũng phải cảm thấy hổ thẹn ! ”
Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn hai người , cười nói :
“ Độ Hải , nàng là người đầu tiên ta gặp , sao có thể nói phong lưu đa tình đây . Còn Từ Tiểu Bạch , ngươi cũng đã tự nhận mình là mĩ nam tử rồi sao ? ”
Từ Tiểu Bạch hừ nói :
“ đúng , là mĩ nam tử , không phải trong miệng ngươi tiểu bạch kiểm ! ”
Độ Hải cùng Triệu Vô Cực phì cười , tên này rất chú ý vấn đề này a !
Độ Hải tiếp tục nói :
“ ta cuối cùng cũng hiểu Triệu công tử sao lại mong muốn nhanh chóng lớn lên một chút a , mỹ nhân như ngọc như vậy , ở trong vòng tay biết bao không nỡ a ! ”
Triệu Vô Cực trêu tức nhìn hắn nói :
“ Độ Hải muốn động phàm tâm sao ? ”
Độ Hải nghiêm túc nói :
“ ta chỉ là dựa trên vị trí của Triệu thí chủ phân tích mà thôi , ta một lòng hướng phật, đạo tâm kiên định , không thể nào dao động đạo tâm của ta ! ”
Triệu Vô Cực không tiếp tục trêu đùa hắn nữa mà nói :
“ ta cùng nàng vốn là bèo nước gặp nhau , trên giang hồ tình cảm cũng không phải nói có liền có , dễ dàng tiếp nhận như vậy , tất cả đều xem ở bản tâm của mình mà thôi . Vốn không có duyên phận , người nào tự hãm sâu vào ắt phải chịu khổ ! ”
Độ Hải trầm ngâm nói :
“ Triệu thí chủ nói chuyện so với chúng ta phật gia còn muốn trang cao thâm a , lại thích dùng duyên phận thứ này nói chuyện . ta nhìn đầu trọc của ngươi , cảm thấy ngươi cũng đối với chúng ta phật môn cũng rất có duyên phận , không bằng ngươi gia nhập phật môn chúng ta đi ! ”
Độ Hải híp mắt cười nói , Triệu Vô Cực hỏi ngược lại :
“ Độ Hải đây là đang dụ dỗ ta phản bội tông môn gia nhập phật môn sao ? ”
Độ Hải lắc đầu :
“ phật môn là chỗ thanh tịnh , chấp nhận tất cả mọi người , chỉ cần có tâm hướng phật là đủ rồi . nếu Triệu công tử ngại thân phận , có thể đảm nhiệm một cái tục gia đệ tử ,bất cứ lúc nào cũng có thể xuất tự , lại không cần cạo đầu , như thế cũng không ai nói gì ! ”
Độ Hải còn một câu chưa nói : ngươi vốn cũng đã cạo đầu a !