Chương 110.2 : Đến Hỏa Vân Thành
Triệu Vô Cực gật đầu , thành chủ kinh doanh tòa thành trì này quả không sai .
Hắn cũng từ miệng Từ Tiểu Bạch hiểu được tình báo của tòa thành trì này , nên đối với những thứ này không quá kinh nhạc .
Triệu Vô Cực hỏi Từ Tiểu Bạch :
“ tửu lâu lớn nhất của Hỏa Vân Thành là cái nào ? ”
Từ Tiểu Bạch nhanh chóng trả lời :
“ mãn nguyệt lâu ! ”
Triệu Vô Cực gật đầu, tên này kiến thức cũng là không ít, đỡ được hắn mất công dò hỏi .
Triệu Vô Cực vui vẻ nói :
“ Mãn nguyệt lâu thẳng tiến , ta mời khách ! ”
Triệu Vô Cực từ lúc đánh giết Thanh Lang bang Hắc Kình bang , trong người tài phú không hề thiếu , trong nhẫn trữ vật cất chứ rất nhiều , ăn một hai bữa cơm không thành vấn đề .
Triệu Vô Cực nhìn Độ Hải một chút , tên này sợ lại vào bàn ngồi ăn bánh bao chay rồi !
phía dưới đất , Tiểu Hoàng đang đi theo phía sau hắn , Triệu Vô Cực cười nói :
“ Tiểu Hoàng , lát nữa ngươi có lộc ăn ! ”
Tiểu Hoàng vui sướng chít chít kêu lên , mấy ngày hôm nay liên tục bôn ba nó cũng có chút khó chịu , muốn tìm chỗ nghỉ ngơi a !
Bởi vì di chuyển liên tục quá nhiều , Triệu Vô Cực cũng là rất chăm sóc Tiểu Hoàng , thường xuyên đút cho nó ăn Linh thạch hạ phẩm , Tiểu Hoàng cũng vì thế không ý kiến quá nhiều .
Nó trước đây cũng là thường xuyên bôn ba mà thôi , lại bôn ba một chút nhưng có Linh thạch gặm ăn không tính là gì , có thể chấp nhận được .
Triệu Vô Cực cũng là rất hài lòng , một tuần đi liền để Tiểu Hoàng từ một cái phì chuột giảm xuống không ít , không đến nỗi béo đến chân không chạm đất chỉ có thể lăn mà đi .
Nhóm ba người một chuột lập tức hướng Mãn Nguyệt Lâu phương hướng đi tới , chẳng mấy chốc đã tới nơi .
Không hổ danh là Hỏa Vân Thành đệ nhất tửu lâu , bên ngoài trang trí vô cùng xinh đẹp bắt mắt , tửu lâu cũng là to lớn vô cùng .
Những nhà khác tửu lâu chỉ có thể cao ha ba tầng lâu hết cỡ , Mãn Nguyệt Lâu cao tới tận bốn tầng lầu , tuy rằng tầng trên cùng bé nhỏ một chút .
Nhưng cao hơn vẫn là cao hơn , thể hiện ra nó đệ nhất Hỏa Vân Thành tửu lâu danh xứng với thực khí độ cùng nhân khí trình độ nhộn nhịp .
Người ra vào liên tục không ngớt , tiểu nhị bận rộn vô cùng , tiếng gọi bàn không ngừng truyền tới .
Triệu Vô Cực gật đầu , như thế mới đúng chứ .
Ba người xuống ngựa , rất nhanh liền có mã phu tới giúp ba người bảo quản tốt ngựa .
Ngựa ở đây cho vào chuồng ngựa cũng là mất phí , mỗi con nửa lượng bạc tiền ăn cỏ cùng tắm rửa , rất kiếm lời .
Đừng nhìn chỉ nửa lượng bạc , Mãn Nguyệt Lâu mỗi ngày tiếp không biết bao nhiêu lượt khách qua lại , bọn họ đa số đều là dùng ngựa làm phương tiện đi lại chính , số lượng ngựa ra vào có thể tới con số khổng lồ .
Đây cũng là một khoản thu nhập vô cùng lớn cho Mãn Nguyệt Lâu , bởi vậy mã phu của Mãn Nguyệt Lâu cũng là lương bổng rất cao , bị người xua như xua vịt theo đuổi .
Triệu Vô Cực Từ Tiểu Bạch Độ Hải đi vào , lập tức có một cái tiểu nhị nhanh chân chạy tới nói :
“ hoan nghênh quang lâm , khách nhân muốn dùng bữa sao ? ”
Triệu Vô Cực hiếu kì hỏi :
“ tới Mãn Nguyệt Lâu loại này tửu lâu không dùng bữa , các ngươi chả lẽ còn có dịch vụ khác, ví dụ như gọi một chút cô nương cái gì ? ”
Tên này tiểu nhị lập tức mặt mộng ra , ta chỉ là thuận tiện hỏi , ngươi nghĩ đi đâu a !
Tiểu nhị cười bồi nói :
“ Mãn Nguyệt Lâu chúng ta là chính quy tửu lâu chỉ quản chuyện ăn uống , quý khách nếu muốn tìm cô nương có thể tới cách đây một con đường Nghênh xuân lâu , đảm bảo cô nương vừa yêu kiều lại hiểu lòng người ! ”
Triệu Vô Cực gật đầu, làm hắn tưởng tửu lâu ở đây đã phát triển tới trình độ cùng thanh lâu kết hợp làm ăn rồi a !
Hắn nói :
“ ở đây có phòng riêng sao , là phòng khách quý loại kia ? ”
Tiểu nhị nhìn ba tên này , đều là tướng mạo anh tuấn tiêu sái công tử , quả nhiên là con nhà có tiền đi ra , đặt phòng khách quý không có gì lạ .
Hắn biết cá lớn tới , cười nói :
“ đương nhiên có , tầng bốn tửu lâu chính là chí tôn phòng khách quý , hôm nay lại không có ai đặt trước , ba vị nếu muốn có thể lập tức sử dụng . Nhưng tiểu nhân cũng nói trước , phòng khách quý vào cửa phí chính là năm mươi lượng bạc trắng ! ”
Nói xong hắn nhìn Từ Tiểu Bạch cùng Triệu Vô Cực , hai tên này bộ dáng mới giống người có tiền , Độ Hải tuy khí độ không tệ nhưng mặc tăng phục , không quá hi vọng xa vời.
Triệu Vô Cực cũng là đầu trọc , nhưng hắn không có chút nào người xuất gia khí tức , lại ăn mặc một bộ trang điểm hoàng kim lấp lánh , vô cùng nhà giàu thổ khí chất , tên tiểu nhị này liền ở hai người bọn hắn ánh mắt đảo quanh .
Triệu Vô Cực giả vờ đưa tay vào tay áo , móc ra một thỏi hoàng kim ném cho hắn :
“ tiền vào cửa cùng dọn món ăn , có món gì chiêu bài đều mang hết lên cho ta ! ”
tiểu nhị lập tức mắt híp lại , quả nhiên là khách lớn a , hắn lập tức cười bồi nói :
“ ba vị mời theo ta ! ”
Hắn lập tức khom mình dẫn đường , chân chó làm được mười phần quen thuộc , hẳn là ở đây Hỏa Vân Thành thường xuyên có công tử ca cùng nhà giàu phú hộ tới đây , khiến hắn làm việc rất có một bộ .
Triệu Vô Cực gật đầu , có tiền chính là như thế tiêu sái , cũng không cần cái gì giả nghèo xong bị mắt chó coi thường người khác , sau đó lại một hồi trang bức đánh mặt .
Hắn có thực lực cũng có tiền tài , không cần chịu người khác khinh bỉ làm gì .
Có tiền cùng thực lực chính là cần người khác tôn trọng .
Bọn hắn nhanh chóng được tiểu nhị dẫn lên lầu bốn , phòng tuy nhỏ nhưng vô cùng sạch sẽ , trang trí cẩn thận tỉ mỉ .
Triệu Vô Cực gật đầu, không phí năm mươi lượng bạc vào cửa phí .
ở đây mở cửa sổ ra có thể nhìn thấy toàn bộ Hỏa Vân Thành tình cảnh , đình đài lầu các nhà cửa san sát , khí tức phồn hoa , người qua lại tấp nập .
quả nhiên là một cái tốt điểm đến , như vậy mới gọi là lịch luyện giang hồ chứ .
nếu lịch luyện giang hồ chỉ chạy vào rừng sâu núi thẳm cùng mãnh thú yêu thú chiến đấu , còn gọi là lịch luyện giang hồ sao ?
như thế chính là cực hạn khiêu chiến tìm đột phá a !
rất nhanh chóng một bàn thức ăn được mang lên , tiểu nhị này cũng rất thông minh mang lên luôn mấy món chay cho Độ Hải , Triệu Vô Cực lập tức để ý thấy vậy , vô cùng hài lòng .
tên này tiểu nhị làm đượ rất cho chuyên môn nghiệp vụ , có thể nói là cái nghề này sắp mãn cấp rồi !
hắn nhẹ nhàng lấy ra mười lượng bạc ném cho tiểu nhị nói :
“ thưởng cho ngươi ! ”
tiểu nhị thấy thỏi bạc lớn lập tức mắt sáng lên , nhận lấy bạc liên tục cúi đầu cảm tạ :
“ cảm tạ công tử thưởng cho , cảm tạ công tử. ba vị ngọc thụ lâm phong tiêu sái công tử mời từ từ dùng bữa tiểu nhân trước lui ra, ta ở bên ngoài các vị cần gì chỉ việc gọi một tiếng , tiểu nhân lập tức sẽ tới phục vụ ! ”
Hắn khom người lui lại , đóng lại cửa phòng .
Triệu Vô Cực một thưởng so với trước đây các phú hộ công tử thưởng còn nhiều, có thể so với hắn cả tháng tiền lương , tên tiểu nhị này mừng như điên , đập một chút mông ngựa cũng là đương nhiên .
Triệu Vô Cực ngồi vào bàn , đưa tay ra ý mời hai người ngồi xuống rồi nói :
“ ăn cơm thôi ! ”
Hai người nhanh chóng ngồi vào bàn ăn , Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch nếm thử các loại món ăn ngon của Mãn Nguyệt Lâu , Độ Hải thì tự ngu tự nhạc ăn đồ ăn chay của mình .
Tiểu Hoàng cũng có một phần riêng , tự ngồi dưới đất hưởng thụ .
Triệu Vô Cực ra tay hào phóng , bọn hắn cũng không quản cái gì chuột , cho nó lên phòng cùng lắm là lau phòng một lần mà thôi , so với bạc trắng mà nói , chỉ là chuyện nhỏ .
Có tiền ngươi liền có thể ở Mãn Nguyệt Lâu làm đại gia , không có tiền cũng đừng trang cái gì sói đuôi to rồi .
Đám người đang ăn hết sức vui vẻ , lập tức bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào , Triệu Vô Cực có thể nghe thấy tiểu nhị đang vô cùng bối rối nói :
“ Cát công tử , bên trong đang có khách , mong ngươi hiểu cho Mãn Nguyệt Lâu chúng ta , đừng bắt tiểu nhân khó xử a ! ”
Tên họ Cát kia nam nhân lập tức rống một tiếng :
“ ngươi cũng biết ta Cát Liễu , còn dám cản đường . Lão tử hôm nay cùng hai vị bằng hữu muốn dùng phòng khách quý , mau đi thông báo mời người bên trong nhường lại phòng cho chúng ta ! ”
Tên tiểu nhị khổ sở nói :
“ bên trong thực khách chỉ vừa mới bắt đầu ăn uống a , làm sao có thể mời đi được , Cát công tử ngươi đừng làm khó tiểu nhân được không ? ”
Tên kia họ Cát nam tử lập tức tức giận nói :
“ không đi phải không , không đi ta tự mình đi ! ”
Bép !
Triệu Vô Cực nghe được một cái thanh thúy rõ ràng tiếng đánh mặt vang lên , hiển nhiên là tên kia tiểu nhị bị người họ Cát nam tử này đánh ngã , cửa phòng cũng lập tức bị đẩy ra .
Triệu Vô Cực vốn rất ghét người khác đánh gãy bữa ăn của mình , trong lòng hắn phẫn nộ chi ý đã sinh .
Hắn cũng muốn nhìn xem , tên họ Cát nam tử này có bao nhiêu tài năng cùng phách lối !