Chương 121.1 : Bảo kiếm chi uy
Tay phải cầm kiếm của Mục Chiếu Minh lập tức bị Từ Tiểu Bạch đánh vạt ra , kiếm của Từ Tiểu Bạch chẻ đôi cương khí hộ thể của hắn ở trên người hắn vẽ ra một đạo huyết tuyến .
Vết thương kéo dài từ ngực tới tới tận bụng , Mục Chiếu Minh nhân cơ hội cuối cùng hơi ngửa mặt ra sau mới có thể tránh được một kiếm bổ đầu kết cục .
Nhưng trên người hắn vết thương cũng không hề nhẹ , máu tươi điên cuồng phun ra , xem tình hình giống như vết thương rất nặng nhưng thực tế không đến nỗi nào .
Từ Tiểu Bạch cũng biết kiếm chiêu vừa rồi không thương được quá nhiều , lập tức biến đổi chiêu thức kiếm từ dưới đất đảo ngược chém chéo mà lên :
“ Lăng Vân kiếm pháp - bạt vân !”
Mục Chiếu Minh lúc này đã mất đi thế trận chỉ có thể mạnh mẽ chịu đòn , hắn vội vàng hoành kiếm cản lại một chiêu này .
Nhưng Từ Tiểu Bạch thời gian gần đây cũng là có tôi cốt , hắn sức mạnh cũng là tăng mạnh .
Trảm vân cùng bạt vân đều là dồn dực một kích kiếm chiêu , không hề có biến hóa xảo trả nào , chính là nhất lực hàng thập hội ý tứ , bởi vậy lực lượng cũng lớn vô cùng .
Keng ! ầm !
Mục Chiếu Minh đỡ thành công , nhưng hắn cũng nhận lấy xung lực xuyên thấu cơ thể cùng lực lượng cường đại đánh bay ra .
Mục Chiếu Minh như một cái diều đứt dây từ trong màn mây bay ngược ra ngoài , đập xuống sàn đấu kéo ra một đạo thật dài vết rãnh .
Màn mây cũng tản đi , lộ ra Từ Tiểu Bạch thở hồng hộc , một tay cầm kiếm buông lỏng đang đứng nhìn Mục Chiếu Minh .
Hai chiêu vừa rồi xảy ra vô cùng nhanh chóng nhưng tiêu hao của hắn không ít sức lực cùng nội công .
Dù sao đối chiến nhất lưu cao thủ hắn cũng không dám dữ lại cái gì , có chiêu thức gì cũng không hề dấu diếm mà sử dụng hợp lí phát ra , hi vọng có thể tìm kiếm một chút cơ hội chiến thắng .
Nhưng thể lực cùng nội công của hắn có chút theo không kịp kiếm chiêu biến đổi , quả thật là đáng hận vô cùng , Từ Tiểu Bạch trong lòng âm thầm thề thời gian tới phải thật tốt tôi cốt sau đó luyện thể một thời gian để kéo lên thể lực của bản thân .
Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn sang , đánh được thật tốt .
Hắn vốn nghĩ Từ Tiểu Bạch sẽ không chống đỡ được bao lâu , không ngờ đối phương lại cho hắn một cái kinh hỉ , mở đầu liền đè nhất lưu cao thủ lên đánh , như vậy cũng giảm bớt áp lực của hắn bên này .
Độ Hải cũng là gật đầu , Từ Tiểu Bạch thể hiện ra thực lực rất nhận được sự tán đồng của hắn.
Cát Hổ cùng Trần Mãnh Sơn thì sắc mặt âm trầm , trong lòng chửi bới , tên này có phải là nhất lưu cao thủ thật không vậy ? đúng là phế vật ! để một cái nhị lưu đỉnh phong đè lên đánh , Mục gia đúng là mặt mũi mất hết !
Tuy vậy bọn hắn giao thủ cũng không hề dừng lại , Triệu Vô Cực cười nói :
“ Cát Hổ , ngươi xem đồng bạn của ngươi không được a , không ngờ lại yếu đuối như vậy để cho bằng hữu của ta nhị lưu đỉnh phong đè lên đánh !”
Hắn muốn kích thích một chút Cát Hổ để cho tâm lí của hắn sinh ra chần chờ , lo ngại từ đó tìm được đối phương sơ hở .
Cát Hổ âm trầm lên tiếng nói :
“ thế thì có vấn đề gì , đối thủ của ta cũng không phải hắn mà là ngươi !”
Triệu Vô Cực cười đểu nói :
“ ngươi quên đây là loạn chiến a , hắn ngay lúc này có thể cùng ta vây công ngươi !”
Cát Hổ không cho là đúng nói :
“ thật sao ? sợ rằng ngươi đắc ý quá sớm ! Mục Chiếu Minh vốn chiến lực không yếu , chỉ là ở trên ghế gia chủ ngồi quá lâu , mắt cao hơn đầu không xem trọng mấy tên tiểu bối như các ngươi mới để cho tên kia chiếm được tiện nghi , bây giờ hắn đã bị đánh tỉnh lại hiện thực , bằng hữu của ngươi sợ rằng sẽ gặp xui xẻo !”
Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn , Mục Chiếu Minh đang từ từ đứng dậy
Lau đi khóe miệng vết máu , hắn nhìn trên thân quần áo hơi chút bẩn thỉu cùng rách nát trong lòng lửa giận lập tức đốt lên .
Hắn vậy mà bị một cái nhị lưu đè lên đánh , mặt mũi đúng là mất hết . bên ngoài còn đang không ngừng truyền tới đủ loại ô ngôn uế ngữ :
“ ta còn tưởng thế nào , hóa ra Mục gia gia chủ cũng là hạng người xoàng xĩnh , có tiếng mà không có miếng , vừa vào liền bị người ta treo lên đánh như gặp phải ba ba . đặt hắn đúng là xui xẻo mà !”
“ha ha ha , huynh đệ, ta đặt chính là Triệu Vô Cực nhóm người thắng , lúc này chỉ có thể chia buồn cùng ngươi rồi !”
“khốn khiếp Mục gia gia chủ , ngươi có phải là nam nhân không , đánh mạnh lên , tất cả gia sản lão tử đặt hết vào ngươi rồi đấy !”
“ đúng là phế vật , không phải nhất lưu chính là đè lên đánh nhị lưu sao ? sao ở đây liền ngược lại ? Mục gia gia chủ ngươi chính là nhất lưu phế vật nhất ta từng thấy !”
“ phế vật mau thua đi , lão tử tiền sắp tới rồi , ha ha ha !”
Đám người rất đông , bởi vậy cũng không ai cố kị gì hắn là cái gì gia chủ , đủ loại nhục mạ ngôn ngữ được tung ra .
Đương nhiên phần lớn đều đến từ những con bạc này , bọn hắn đều rất đỏ mắt trận chiến đã nhiều năm mới có một lần này , nó đánh vỡ toàn bộ Hỏa Vân Thành thế cuộc an tĩnh .
Mục Chiếu Minh hai mắt đỏ lên , căm thù nhìn Từ Tiểu Bạch .
Chính là tên tiểu tử này đánh con trai hắn , bây giờ còn hại hắn mất mặt , bị đủ loại ô ngôn uế ngữ chửi rủa .
Mục gia tương lai sợ rằng sẽ gặp thật nhiều khiêu khích cùng khó khăn , hắn khổ tâm kinh doanh nhiều năm mới chậm lại xu thể lụi bại gia tộc cũng khó mà giữ được .
Thù này không báo , thề không làm người !
Hắn ánh mắt trở nên điên cuồng , nội công vận chuyển tới cực hạn , áo quần không gió tự bay .
Cương khí hộ thể lần thứ hai ngưng tụ ra , Mục Chiếu Minh cầm lấy kiếm , hắn đứng ở đó tuy đơn bạc mà khí thể uy nghiêm vô cùng , như một tòa núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phát tác .
Thù cũ nợ mới , ngay lúc này có thể kết thúc . hắn cũng lười quản đối phương là cái gì gia tộc đại công tử, bây giờ Mục Chiếu Minh đã bị lửa giận thiêu đốt lí trí , hắn chỉ một lòng muốn giết chết Từ Tiểu Bạch mà thôi .
Dưới chân đạp mạnh một cái , Mục Chiếu Minh hướng Từ Tiểu Bạch điên cuồng lao tới , trên kiếm của hắn bắt đầu nhưng tụ cương khí, múa ra từng đường huyền ảo kiếm ảnh như là đang súc thế thứ gì .
Từ Tiểu Bạch không dám khinh thường , đề cao tinh thần , vào thủ thế chuẩn bị ứng biến tất cả những chiêu thức mà Mục Chiếu Minh có thể đánh ra .
Hắn vừa này dồn sức đánh một hồi , bây giờ chỉ có thể thấy lui làm tiến , tạm thời phòng thủ chờ Mục Chiếu Minh sức lực tiêu hao kiếm chiêu dùng hết lúc đấy mới phản công .
Mục Chiếu Minh múa kiếm càng lúc càng nhanh , hắn trên kiếm từng luồng khí tức màu xanh bắt đầu tróc ra , như là từng phiến lá cây rụng khỏi đại thụ ở giữa không trung bay múa nhưng lại bị kiếm của hắn cuồn vào cùng hấp dẫn vậy .
Rất nhanh chóng, những phiến là cây này bị hắn gom lại , tập hợp thành một đạo kiếm cương , Mục Chiếu Minh hét to :
“ ất mộc kiếm pháp - diệp phi đoạn trảm !”
Giống như là lá cây hình thành kiếm cương lập tức rời khỏi hắn phạm vi hấp dẫn , hướng Từ Tiểu Bạch phương hướng bay tới , tốc độ nhanh chóng vô cùng .
Từ Tiểu Bạch tim giống như ngừng đập một giây .