Chương 125 : Thị uy , Cát gia lo âu
Từ Tiểu Bạch cùng Độ Hải tập trung lại chỗ Triệu Vô Cực , trọng tài cũng đi lại đưa trên tay một chồng ngân phiếu cho hắn nói :
“ Triệu công tử ,đây là tiền ngươi thắng cược !”
Triệu Vô Cực nhận lấy , ánh mắt đảo qua , hẳn là đủ . hắn lại đưa đống ngân phiếu cất vào trong ngực mình .
Rất nhiều người ánh mắt đều bị hắn chồng ngân phiếu hấp dẫn . một trăm năm mươi vạn là số tiền rất nhiều người cả đời cũng không kiếm được , Triệu Vô Cực bây giờ vừa đại chiến xong , sức cùng lực kiệt chính là thời cơ tốt nhất đánh giết hắn .
Nếu để Triệu Vô Cực hồi phục lại thương thế , ở Hỏa Vân Thành này sợ rằng không ai có thể từ trên tay hắn cướp đi số tiền này .
Giang hồ vốn rất nhiều tên liều mạng , bọn hắn chẳng quản các ngươi là cái gì gia tộc , trước cứ kiếm một bút sau đó cao chạy xa bay , bỏ trốn tới một nơi khác tu luyện , như vậy cho dù gia tộc có mạnh mẽ đi nữa cũng không thể làm gì được hắn .
Trong mắt nhiều người lóe lên tham lam ánh sáng , tiếng nuốt nước bọt một mảnh .
Bọn hắn bắt đầu tính toán khả năng thành công của mình .
Triệu Vô Cực nhận lấy tiền sau đó nói :
“ Phần của hai người bằng hữu của ta cũng sớm nên mang tới , ta cho bọn họ một ngày !”
Trọng tài gật đầu nói :
“ ta sẽ chuyển lời cho mục gia cùng Trần gia , nếu bọn họ không chịu chúng ta sẽ dùng cưỡng chế biện pháp . quy tắc của đấu trường trước giờ chính là có chơi có chịu !”
Triệu Vô Cực gật đầu , trọng tài nói ra lời này tự tin mười phần , quả nhiên hậu trường rất cứng rắn .
Bọn hắn có thể ngang nhiên siết nợ bắt ép các gia tộc thực thi đánh cuộc như vậy cũng không phải chuyện đơn giản gì .
Có người sẽ hỏi , nếu đấu trường có trách nhiệm cưỡng ép người khác giao nộp thứ đã đánh cược vậy nếu một cái nào đó trong gia tộc đánh cược số tiền mà hắn không trả nổi hoặc đánh cược khế đất của gia tộc thì làm sao ?
Đương nhiên , chuyện này không thể nào được . dấu trường có nguồn thông tin của tất cả mọi người trong Hỏa Vân Thành , ngươi có bao nhiêu năng lực tài chính bọn họ đều rõ ràng .
Nếu không có thân phận , muốn cược nhiều trước giao tài sản . nếu là thân phận tôn quý như gia chủ , ngươi có thể cược cả toàn bộ gia tộc khế đất cũng được .
Triệu Vô Cực gật đầu ung dung mang ra đan dược chữa thương ăn vào , sau đó dùng sinh nhục tán bắt đầu băng bó lên vết thương .
Sinh nhục tán vừa chạm vào máu lập tức sôi lên , cánh tay hắn huyết nhục be bét lập tức trở nên đầy đặn hẳn lên , khuôn mặt cũng có chút màu máu .
Từ Tiểu Bạch cũng học theo bắt đầu ăn vào tụ khí đan .
Triệu Vô Cực bây giờ trạng thái không tốt , tất cả mọi người đều đã nhìn ra . bởi vậy hắn không cần che giấu gì cả , ngược lại ở trước mặt mọi người ăn vào một đống đan dược cũng chữa thương , để bọn hắn biết Triệu Vô Cực sức lực đã bắt đầu khôi phục , không cần loạn tưởng .
Triệu Vô Cực hành động quả nhiên có kết quả , không ít người lập tức lắc đầu , cảm giác không hề chắc chắn chút nào .
Đánh cướp hắn quá nguy hiểm , tỉ lệ thành công không cao .
Nhưng một số người vẫn là không chết tâm , bọn họ tâm cao khí ngạo , đối với bản thân võ công vô cùng tự tin , đều là nhị lưu cao thủ , tất nhiên muốn thử một phen .
Triệu Vô Cực cảm nhận được bầu không khí biến đổi , ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng , trong lòng cười thầm .
Hắn nói :
“ vậy được rồi , trận chiến hôm nay đã có kết quả, chung ta về thôi !”
Triệu Vô Cực nói xong quay đầu rời đi , Từ Tiểu Bạch cùng Độ Hải theo sau .
Theo bóng lưng bọn hắn rời đi , đấu trường thảo luận càng lúc càng huyên náo , nhiều nhất vẫn là tiếng trách mắng tam đại gia chủ cùng tiếng đòi tiền thưởng của mình .
Hỏa Vân Thành hôm nay thế cục đại biến , kẻ khóc người cười .
Có người mất hết nhà cửa , có người lại bỗng trở thành phú hào , đúng là thế sự vô thường .
Triệu Vô Cực vừa đi tới ngã rẽ , lập tức trong lòng hắn cảm nhận được một luồng sát khí từ bên trái kéo tới , trong lòng nguy hiểm cảnh báo kéo vang .
Xoẹt !
Một tên ăn mặc đồ đen thích khách cầm trong tay đoản kiếm từ trong bóng tối lập tức nhanh như một tia chớp lao ra , đâm vào Triệu Vô Cực , Triệu Vô Cực giống như là không tránh kịp mở to mắt nhìn hắn .
Tên thích khách này trong mắt hiện lên vẻ tự đắc , trước giờ chưa ai có thể tránh thoát sự ám sát của hắn , cho dù Triệu Vô Cực có thể đánh bại nhất lưu cao thủ thì sao chứ , vẫn là phải chết như thường .
Nhưng trên mặt hẳn nụ cười rất nhanh tán đi , thay thế vào đó là cảm giác không ổn .
Hắn đâm kiếm trúng Triệu Vô Cực vậy mà đang dần dần mờ nhạt đi , là tàn ảnh .
Tên này thích khách dựa theo kinh nghiệm bản thân của mình đã biết hắn ám sát thất bại , hắn dưới chân phát động khinh công lập tức muốn trốn xa ngàn dặm .
Một kích không thành trốn xa ngàn dặm chính là các thích khách thường biểu diễn trò hay , mọi người không có gì lạ lẫm .
Bỗng nhiên , sau lưng hắn truyền tới một hồi lạnh lẽo , hắn cảm giác phía sau hắn có một luồng sát khí vô cùng lớn đã khóa chặt hắn .
Triệu Vô Cực giọng nói lạnh lẽo vang lên , đồng thời bóng người hắn cũng từ từ xuất hiện , như là đi ra từ cửu u địa ngục ma quỷ :
“ ngươi còn non lắm !”
Triệu Vô Cực không biết từ lúc nào đã biến tới sau lưng hắn , khí thế toàn thân phát động , khóa chặt lấy hắn, cho dù hắn có như thế nào dãy dụa cũng không vứt bỏ được cảm giác này .
Tên này thích khách trong đầu suy nghĩ rất nhanh biến chuyển . hắn tốc độ không thể so Triệu Vô Cực nhanh chóng , chắc chắn không thể chạy thoát . đã như vậy chỉ có thể quay lại dồn lực đánh một trận sau đó ở trong chiến đấu tìm cơ hội thoát đi .
Nếu hắn một lòng bỏ chạy sợ rằng rất nhanh chóng sẽ bị Triệu Vô Cực giết chết .
Tên này thích khách quyết định rất nhanh , đều là nhị lưu ai sợ ai a .
Đoản kiếm trong tay bay múa một vòng , thích khách lập tức quay người lại , hướng Triệu Vô Cực đâm ra một kiếm .
Khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh , nhị lưu còn chưa tới đỉnh phong , đoản kiếm cũng không phải là cái gì bảo kiếm , chỉ là trung cấp phàm khí , như thế thực lực cũng dám đến ám sát hắn ?
Triệu Vô Cực ẩm huyết thủ sáo không hề một tiếng động xuất hiện trên tay hắn , Triệu Vô Cực ánh mắt chăm chú bắt lấy đường kiếm ảnh
Tên này tốc độ cũng khá nhanh nhưng tốc độ xuất chiêu còn không theo kịp hắn tốc độ thân pháp , so với Triệu Vô Cực quá chậm .
Hắn một kiếm như độc xà xuất động đối với Triệu Vô Cực chính là trò đùa trè con .
Triệu Vô Cực dùng tốc độ so với hắn còn nhanh hơn nhiều lần xuất thủ , một tay lập tức nắm chặt lấy đoản kiếm .
Tên thích khách đoản kiếm cùng Ẩm huyết thủ sáo của hắn va chạm kéo ra từng đường hỏa hoa , đáng tiếc cũng chỉ đến thế mà thôi , nó không thể tiến thêm nửa bước .
Thích khách trong lòng trầm xuống , đối phương bao tay là chất liệu gì tạo thành , sao có thể cứng rắn như vậy ? hắn đoản kiếm trước đây từng đâm xuyên không ít khải giáp cũng không mảy mai đối với nó có tác dụng !
Triệu Vô Cực nếu biết hắn ý nghĩ này lập tức sẽ cười như điên , một cái trung cấp phàm khí cũng muốn cùng đỉnh cấp phàm khí tranh phong ?
Thua hai cái tiểu cảnh giới chính là như lạch trời , cho hắn đứng chém cả buổi hắn cũng không thể chém đứt được Ẩm huyết thủ sáo của Triệu Vô Cực .
Tên thích khách muốn rút lại đoản kiếm tiến hành thi triển kiếm chiêu khác của hắn đáng tiếc hắn vừa muốn rút kiếm về lập tức biến sắc .
Triệu Vô Cực tay giống như là một cái kìm thép , cầm chặt lấy kiếm của hắn , cho dù hắn dùng sức như thế nào đều không thể kéo được kiếm trở về .
Trong lòng như là chìm xuống vực sâu , tên thích khách này bây giờ đã hiểu Triệu Vô Cực vì sao có lực cùng nhất lưu một trận chiến thậm chí giết chết đối phương .
Hắn cho dù sức cùng lực kiệt , cũng không phải bọn hắn đám này nhị lưu có thể đối phó .
Hoàn toàn chính là nghiền ép thức chiến đấu .
Trong lòng không lên nổi cái gì chiến đấu ý niệm , tên thích khách lúc này chỉ còn một ý nghĩ duy nhất chính là “ chạy”.