Chương 125.1 : Thị uy , Cát gia lo âu
Lập tức chạy thoát khỏi tên ác ma này , hắn không thể nào đánh thắng được Triệu Vô Cực , một chút cơ hội cũng không .
Thích khách dưới chân đạp mạnh một cái , cả người lập tức lùi nhanh .
Triệu Vô Cực lần nữa mở miệng nói :
“ chậm rồi !”
Hắn giống như là cái bóng của thích khách , thích khách đi tới đâu hắn liền bám theo tới đó , khoảng cách của hai người một chút cũng không khác biệt .
Tên thích khách này thấy thế long càng là trầm xuống , đây cũng không nói lên hắn khinh công cùng Triệu Vô Cực bằng nhau , mà là Triệu Vô Cực có thể khống chế đến mức cực kì tinh chuẩn tốc độ , khiến cho hai người khoản cách không hề tăng lên cùng giảm đi một chút nào .
Hắn nhìn Triệu Vô Cực , Triệu Vô Cực khuôn mặt vẫn là kéo lên một nụ cười , một nụ cười lạnh lùng như là từ cửu u địa ngục đi ra ác ma.
Thích khách tuyệt vọng , trong lòng hắn lúc này vô cùng hối hận , tại sao không thể khắc chế bản thân mình tham lam cùng dục vọng , lại đi trêu chọc Triệu Vô Cực cái này ác ma .
Nếu hắn lãnh tĩnh hơn một chút , giống như những người khác từ bỏ đã không phải chịu nguy cơ như lúc này .
Cũng là hắn lòng tham cùng quá tự tin hại hắn , tên này thích khách bây giờ chỉ một lòng muốn chạy trốn mà thôi .
Triệu Vô Cực trong ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng , muốn đến thì đến muốn đi thì đi sau này không phải ai muốn giết hắn cũng như vậy sao ?
Lập tức xuất thủ , Triệu Vô Cực một trảo đánh tới vô cùng nhanh chóng bắt lấy đối phương .
Trảo này tốc độ quá nhanh , đến nỗi tên thích khách chỉ còn nhìn thấy một vệt tàn ảnh , trên trảo lại là sát khí ngưng đọng như thực chất , sền sệt vô cùng mùi máu tanh chui vào mũi hắn , ảnh hưởng tới hắn tâm thần .
Thích khách hai mắt lập tức dại ra , Triệu Vô Cực một trảo nhanh chóng chụp vào đầu hắn , xuyên qua hắn sọ não .
Thích khách cả người khí lực lập tức biên mất , sinh cơ nhanh chóng ở trong ánh mắt hắn trôi đi , đồng tử giãn ra mất đi tiêu cự .
Triệu Vô Cực lạnh lùng vứt hắn ra như là vứt một cái không đáng kể túi rác vậy .
Bên ngoài đám người đang rục rịch muốn động lập tức im bặt đi , như là một con vịt bị bóp ngang cổ, tất cả đều không dám thở mạnh một tiếng .
Vừa rồi bọn hắn cũng là như tên thích khách kia muốn đánh Triệu Vô Cực chủ ý , nhưng tên thích khách kia chính là người nhanh nhất .
Nhưng cũng bởi vậy hắn làm chim đầu đàn , trở thành người xui xẻo nhất .
Từ khí tức của hắn có thể dễ dàng đoán được hắn chính là nhị lưu cảnh giới cùng một cảnh giới với Triệu Vô Cực .
Thế mà Triệu Vô Cực giết hắn không khác gì giết một con chó , đám người lập tức trong nội tâm lành lạnh , sau lưng đổ mồ hôi .
May mắn có chim đầu đàn làm mẫu , đám người này mới không ngu ngốc lao lên muốn cướp đoạt Triệu Vô Cực .
Triệu Vô Cực quay lại , ánh mắt đảo qua đám người này , sát khí lộ rõ .
Hừ !
Hừ lạnh một tiếng , hắn không muốn cùng đám người ngu ngốc này chấp nhặt quay đầu bước đi trở về quán trọ .
Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch cũng nhanh chóng đi theo .
Triệu Vô Cực vừa đi đám người mới có thể thở ra một hơi , cảm thấy may mắn vì bản thân không đi làm chim đầu đàn tìm đường chết .
Triệu Vô Cực chiến lực đã không phải bọn hắn đám này nhân sĩ giang hồ nhị lưu cảnh có thể đối phó , hắn giết nhị lưu như là giết gà giết cho không có chút khó khăn nào .
Tất cả nên tỉnh lại a !
Triệu Vô Cực thị uy hoàn thành , lúc này cũng đã không có cái nào không mở mắt dám tới chọc giận hắn , ba người thuận lợi trở về quán trọ .
Triệu Vô Cực mở lên trận pháp , ăn vào đan dược đầu nhập vào trạng thái sâu tu hành bế quan chữa thương .
Hắn chữa thương , ngoại giới thì đang đồn ầm lên về kết quả trận chiến này .
Ba vị thiếu niên thiên tài đánh bại ba vị gia chủ , ở Hỏa Vân Thành nhấc lên không nhỏ gợn sóng .
Ngược lại đáng nói là hai cái nhất lưu cao thủ lại tử trân , mà nhị lưu cao thủ Trần Mãnh Sơn lại may mắn còn sống , bởi vì hắn bỏ cuộc .
Rất nhiều người mắng hắn cũng nên đi chết , thân là gia chủ mà lại không có chút nào gia chủ tự trọng , lâm trận còn có thể bỏ cuộc .
Nhưng Trần Mãnh Sơn biết , tính mạng của hắn mới là quan trọng nhất, mặt mũi đôi lúc cũng không cần đến vậy .
Nỗi hận cùng uất ức này , hắn không muốn nuốt xuống cũng phải nuốt xuống , không thể trách móc nửa lời .
Đơn giản bởi vì nghe Cát Hổ lời mê hoặc ma quỷ , lại quá tự tin mù quáng vào bản thân cùng nhất lưu cao thủ sức mạnh , sự việc mới đi tới ngày hôm nay .
Triệu Vô Cực Độ Hải Từ Tiểu Bạch cũng trở thành chủ đề nóng bóng , trở thành thứ mọi người đàm tiếu lúc trà dư tửu hậu .
Nhị đại gia tộc trong bát đại gia tộc gia chủ chiến tử , các đại gia tộc khác ở Hỏa Vân Thành đều đang rục rịch ngóc đầu lên chuẩn bị ăn chia hai cái khối bảnh lớn này , các cỡ trung gia tộc thì lăm le tiến tới xông một chân mình vào trong bát đại gia tộc xưng hào .
Cát gia phòng khách .
Giữa phòng khách to lớn là các trưởng lão cùng người dòng chính trong Cát gia , đang mặt đỏ tới mang tai thảo luận với nhau .
Trên chủ vị , lúc này đã bị một người thay thế ngồi vao đấy , người này là Cát gia một vị có thân phận chỉ đứng sau gia chủ Cát Hổ , cảnh giới là nhị lưu đỉnh phong .
Tuy thân phận chỉ đứng sau Cát Hổ , nhưng hắn bị Cát Hổ chèn ép đã nhiều năm , bây giờ Cát Hổ Cát Báo đều chết , hắn mới có cơ hội nhảy ra quấy gió đảo mưa , nhân thời cơ chiếm lấy Cát gia gia chủ vị trí này .
Một vị trưởng lão lên tiếng nói :
“ Triệu Vô Cực thiếu niên thiên tài thế đã như mặt trời ban trưa , không thể xoay chuyển . các gia tộc khác đều đang nhìn chằm chằm Cát gia chúng ta tương lai Cát gia chúng ta càng ngày càng đen tối , suy bại đã là chuyện chắc chắn . Chúng ta nên làm gì để vượt qua quãng thời gian tiếp theo a ?”
Một cái trưởng lão hận hận nói ra :
“ Còn không phải tất cả là tại cái kia nghịch tử Cát Liễu sao ? suốt ngày chỉ biết chìm trong nữ sắc , không văn hóa không võ công , đúng là phế vật vô dụng !”
Một cái khác trưởng lão cười khểnh nói :
“ hắn không phế vật vô dụng có thể được xưng Hỏa Vân Thành tam đại hoa hoa công tử sao ? đi được cùng đám kia hồ bằng cẩu hữu rất gần , cuối cùng kết quả chính là gây tai họa cho gia tộc !”
Một cái trưởng lão có lòng tốt nói :
“ ta cũng đã từng nói qua hắn phải biết có gắng luyện võ , nhưng hắn bản thân quá cố chấp , haizz ...”
“hắn nghe vào lời ngươi nói mới là lạ , trong đầu chỉ toàn là phân , nghe hiểu tiếng người làm sao được ?”
Ngồi trên chủ vị mới nhậm chức Cát gia gia chủ Cát Hân nói :
“ chúng ta bây giờ nên thảo luận làm sao ổn định Triệu Vô Cực , đừng để hắn ghi thù lên Cát gia chúng ta mới là việc quan trọng !”
Một cái trước đây thường làm quân sư cho Cát Hổ lên tiếng ;
“ ta thấy tốt nhất nên đưa Cát Liễu ra , cho Triệu Vô Cực toàn quyền xử lí . Cát Hổ đã chết , tên phế vật này sớm muộn sẽ càng sa sút , nuôi hắn chỉ là tốn cơm của gia tộc , không những thế không biết cái tính cách ngu xuẩn của hắn sẽ còn chọc bao nhiêu phiền phức . đưa hắn giap ra , Triệu Vô Cực cho một cái khoái ý ân cừu , hắn cũng sẽ không tiếp tục cùng chúng ta khó dễ !”
Cát Hân gật đầu , chủ ý này có thể là vô cùng tốt , không có cái gì đi bắt bẻ .
Hắn đối với các trưởng lão khác hỏi :
“ các ngươi có ý kiến gì hay hơn không ?”
Tất cả trưởng lão đều ngậm mồm không nói . để bọn hắn chửi người hoặc tranh giành lợi ích , bọn hắn có thể nói cả ngày không dứt , để bọn hắn ra chủ ý , đừng đùa rồi .
Cát Hân lắc đầu , đám nãy lão gia hỏa vẫn là như thế không có một chút tinh thần trách nhiệm , sợ đưa ra chủ ý tự hại bản thân mình .
Hắn nhìn tên quân sư trưởng lão kia , tên này trước đây luôn đi theo Cát Hổ được gọi một cái tốt chân chó , vô cùng xu nịnh Cát Hổ .
Cũng đơn giản dễ hiểu , hắn từ chi thứ của Cát gia mà đi lên , may mắn võ công có chút thành tựu lại dựa vào đầu óc nhanh nhạy , qua nhiều năm khổ sở kinh doanh cuối cùng làm được một cái chức trưởng lão tiến vào làm quân sư cho Cát Hổ .
Bởi vậy hắn tình cách cực kì chuộc lợi , gió chiều nào theo chiều ấy , vua nào triều thần đấy .
Giờ Cát Hân lên làm gia chủ , hắn đương nhiên lấy Cát Hân làm chủ , ra sức dè bỉu Cát Hổ cùng Cát Hổ hậu đại rồi .
Nhưng nhìn đám kia trưởng lão , cũng không ai cho ra được cái gì ý kiến hay , hắn đành phải thở dài lắc đầu .
Cát gia tương lai thật ảm đạm a , hắn vị trí gia chủ này ngồi được thật dễ dàng , nhưng tương lai chính là khó khăn trùng trùng điệp điệp .
Cát gia nguy cơ cực lớn, sóng ngầm ở Hỏa Vân Thành đã chảy mạnh , sẩy chân một bước là vạn kiếp bất phục .
Hắn ra lệnh nói :
“ phái người đi theo dõi một chút Triệu Vô Cực bên kia , thấy hắn trở ra liền trở về báo cáo , thời gian này hắn hẳn là đang ở chữa thương mà thôi .
Nhớ kĩ không được có bất kì hành động gì khiêu khích hoặc không tôn kính hắn , phái tên nào tinh minh một chút đi !”
Tên quân sư lập tức nói :
“ việc này cứ để ta lo !”
Tên quân sư này chính là Cát Lặc , nhị lưu cảnh giới .
Hắn cảnh giới có ở đó , nhưng bản thân chiến lực cũng không ra sao . thứ khiến hắn tự tin chính là một đầu mưu kế, bởi vậy hắn ở Cát gia lăn lộn phong sinh thủy khởi .
Bất kể là Cát Hân hay Cát Hổ làm gia chủ , vị trí của hắn cũng không thể thay thế được , hắn đối với chuyện này vô cùng đắc ý .
Hắn đi tới trước phòng Cát Liễu , nhìn vào bên trong . Cát Liễu vẫn như là chó chết nằm đấy , hắn vẫn chưa từ Cát Hổ một trận đòn hồi phục , phụ thân hắn ở bên ngoài cùng người đánh nhau bị người ta giết chết cũng chưa biết , đúng là phế vật vô cùng .
Hắn ra lệnh :
“ tìm thêm mấy người tới đây canh chừng hắn cẩn thận vào , hắn chính là con cờ liên quan tới vận mệnh gia tộc tương lai đấy !”
“Vâng, trưởng lão !”
Mấy tên hộ vệ lập tức đi ngay , bọn hắn đều biết được tin tức Cát Hổ đã chết , đối với Cát Liễu cái này phế vật cực kì chán ghét, không hề có một ai đến báo tin cho hắn .
Đến nỗi tì nữ chăm sóc cũng một mặt chán ghét , nhưng dù sao thân phận thấp kém không dám không làm việc mà thôi .
Bắt Cát Liễu đưa cho Triệu Vô Cực chuộc tội để hắn hả giận chỉ là một kế sách trong đó , hắn còn có một cái khác kế sách nhưng tạm thời chưa nói ra , hắn muốn trước tiên tham khảo một chút đối phương ý kiến như thế nào đã .
Trên mặt nở một nụ cười dâm đãng hèn mọn , Cát Lặc đi về phía Cát gia đại tiểu thư Cát Mẫn phong riêng , bóng lưng của hắn dần khuất sau con đường !