Chương 62.1 : 2
Ở giữa nơi giao phong không ngừng truyền ra từng tiệt giống như điện xẹt qua như vậy nhưng thực chất là nội lực cùng linh lực và huyết vụ đang giao phong.
Linh lực thiên nhiên áp chế nội lực Triệu Vô Cực vốn hiểu rõ, bây giờ Ngụy Tuấn lại có cái kia thần bí nhẫn mang tới một lớp huyết vụ khiến hắn khí thế càng là gia tăng khiến Triệu Vô Cực càng đánh càng rơi vào hạ phong.
Triệu Vô Cực trong lòng trở nên điên cuồng hơn, hắn cắn răng vận chuyển mạnh mẽ hơn nội lực cùng tăng mạnh bản thân phải gánh chịu.
Lập tức không chỉ cánh tay huyết nhục tan vỡ lập tức lan tới vai của hắn khiến Triệu Vô Cực càng nhìn càng kinh khủng giống như là một cái làm bằng gốm nhân loại lúc nào cũng có thể tan vỡ.
Máu không ngừng chảy, nhưng ý chí chiến đấu thì càng ngày càng điên cuồng.
Triệu Vô Cực rống to một tiếng :
“Chết đi!”
Lập tức giống như là dốc hết sức cuối cùng, giữa Triệu Vô Cực cùng Ngụy Tuấn giao phong khí thể nổ tung, cả hai đều bay ngược về phía sau.
Triệu Vô Cực miệng thổ huyết, cánh tay huyết nhục nhiều chỗ đã tan với, đầu ngón tay có thể nhìn thấy xương cốt. May mắn hắn đã tôi cốt nếu không lần này cũng khó nói có thể hay không toái cốt.
Ngụy Tuấn cũng không tốt hơn bao nhiêu, hắn cũng không ngừng thổ huyết, trong người linh lực cạn sạch huyết khí trào ngược, ở trong cơ thể loạn động khiến thương thế của hắn vô cùng nghiêm trọng.
Triệu Vô Cực từ nhỏ luyện mã bộ đã sớm chịu nhiều lần tinh thần cạn sạch ngất đi khiến ý chí hắn vô cùng cứng cỏi, lúc này hắn còn có thể giữ vững một tia thanh tỉnh.
Nhưng Ngụy Tuấn thì không tốt như thế, từ nhỏ liền ăn ấm mặc êm, ngậm chìa khóa vàng sinh ra khiến hắn ý chí bạc nhược hơn rất nhiều.
Có thể cùng Triệu Vô Cực đánh tới bây giờ là nhờ cảnh giới áp chế, pháp bảo cùng linh phù uy lực cùng thần bí huyết nhẫn chi uy.
Triệu Vô Cực lập tức móc ra phi châm, dùng còn sót lại cuối cùng một tia nội lực bắn mạnh ra thẳng hướng Ngụy Tuấn đầu lâu bắn tới.
Chỉ cần Ngụy Tuấn trúng châm này ,hắn nhất định phải chết.
Ngụy Tuấn cũng không thể tránh né vì hắn sớm đã ngất đi.
Lúc này thần bí huyết nhẫn bỗng nhiên lóe lên quang mang, Ngụy Tuấn lập tức trong giây lát phi châm đâm trúng bản thân hắn lập tức nổ tung ra biến thành một đám bụi máu.
Một cái huyết cầu giống như là lưu tinh bay về phương xa.
Triệu Vô Cực trông thấy tất cả nhưng chỉ có thể âm thầm thở dài đáng tiếc, hắn đã không có lực truy đuổi đối phương.
Từ lúc hiểu được nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, Triệu Vô Cực đã không bao giờ muốn để cho bất kì tử thù nào của hắn có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai, không cho bọn hắn cơ hỗi vẫy lên bọt nước gì.
Đáng tiếc lần này Ngụy Tuấn được thần bí huyết nhẫn trợ giúp ,hắn chỉ có thể không công lui lại.
Triệu Vô Cực từ dưới đất bò lên , lấy ra đan dược ăn vào ,bình phục trong người khí tức hỗn loạn.
Nội lực tân sinh, vết thương hơi hơi chuyển biến tốt, lúc này hắn mới thở ra một hơi, mạng này coi như là dữ lại được.
Lại nhìn xung quanh, bây giờ xung quanh hắn không thiếu hố to cháy đen cùng bị băng thứ đóng băng mặt đất.
Còn có không ít chỗ vết cắt cực kì tinh mịnh nhẵn nhụi là Phong nhận phù tạo thành.
Tiểu Hoàng lúc này lập tức từ dưới đất chui lên, nó vốn định theo lệnh Triệu Vô Cực đánh lén đáng tiếc cả quá trình Triệu Vô Cực đánh quá nhanh quá mãnh liệt lại đánh ra chân hỏa cũng không kêu gọi nó, khiến Tiểu Hoàng một mực ẩn nấp phía dưới mặt đất.
Nó đưa cặp mắt ti hí nhìn Triệu Vô Cực , lo lắng đảo quanh như muốn hỏi hắn có sao hay không?
Triệu Vô Cực cười cười dùng tay trái vuốt nhẹ Tiểu Hoàng, để nó giúp bản thân thu thập lại cây kia phi châm liền bắt đầu gắng gượng đứng lên tìm một chỗ chữa thương.
Hắn bây giờ tình trạng hết sức tồi tệ, cho dù chỉ cần gặp phải mãnh thú cũng không thể tự mình đối phó.
Cũng không thể dựa vào Tiểu Hoàng đối phó được, chỉ có thể dựa vào hắn mà thôi.
Triệu Vô Cực trước tiên muốn tìm một cái lầm thời động phủ chữa thương lại nói tiếp.
Đào động , đương nhiên là sở trường của Tiểu Hoàng. Không tới mấy phút Triệu Vô Cực ở một nơi khá xa chỗ cũ liền có một cái lâm thời động phủ , vị trí rất ẩn nấp.
Hắn bày ra che lấp trận pháp lập tức lấy ra đan dược tiến vào trạng thái bế quan.
Triệu Vô Cực thương thế hết sức đang lo ngại, nhưng nhờ Tử Hà Bất Diệt thần công đặc tính, chẳng mấy chốc thương thế của hắn đã chuyển biến tốt. Ba ngày sau cũng khỏi hẳn. Triệu Vô Cực ba ngày này đều là dựa vào nhẫn trữ vật đồ ăn duy trì hắn chưa thể ích cốc nên trước lúc ra đi đã chuẩn bị một số vật tư phòng trường hợp bản thân cần thiết.
Trận đánh này Triệu Vô Cực được lợi rất nhiều cũng bị hại rất nhiều.
Hại , hắn thương nặng, Triệu Vô Cực chỉ sợ ảnh hưởng tới căn cơ, tiêu hao tiềm năng của bản thân khiến tương lai làm một cái chú lùn.
Hắn cũng không nghĩ ở thế giới này có nàng Bạch Tuyết cho hắn đi lấy.
Lợi tất nhiên là một trận quyết chiến đặc sắc , thu được thật nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
Từ cách né tránh linh phù kĩ xảo tới chưởng pháp ý cảnh.
Hắn đã lần mò ra ý cảnh cơ sở kĩ thuật, chỉ cần một thời gian ôn dưỡng tìm hiểu, Triệu Vô Cực cảm thấy bản thân hoàn toàn có thể đánh ra chưởng ý.
Cùng theo tiếp đó chính là Thủy Thượng Phiêu thân pháp . Hắn đối với trong lúc chiến đấu đột nhiên có linh cảm nhưng không thể nắm bắt cũng hết sức nuối tiếc nhưng dù sao cũng là một lần cảm ngộ, chỉ cần sau này có cơ hội Triệu Vô Cực tin tưởng hắn sẽ có thể từ trong đó lĩnh ngộ ra một hai, càng ngày càng hoàn thiện thân pháp của bản thân.
Chữa thương quá trình cũng không quá lâu, Triệu Vô Cực mất bốn ngày liền khỏi hẳn.đây chính là Tử Hà Bất Diệt thần công đặc tính, sức khôi phục nhanh đến người khá trố mắt kinh ngạc.
Nếu sau này hắn làm lão tổ tông, cùng cái khác lão tổ khai chiến trước có thể mài thương nặng đối phương lại tiếp tục lợi dụng tự thân khỏi nhanh đặc tính quay lại đánh giết đối phương.
Có biết bao nhiêu thoải mái a! Triệu Vô Cực trong lòng tự sướng một chút.
Cất đi trận pháp Triệu Vô Cực phá quan mà ra, bầu trời ánh nắng khiến hắn hơi nhíu mày một chút.
Lập tức hắn liền thích ứng được. Triệu Vô Cực hít sâu một hơi, thế giới này không khí trong lành chính là một thứ tốt không như ở địa cầu quá ô nhiễm.
Hôm nào hàng xóm của ngươi đốt rác ,hôm đó ngươi đủ uống một bình.
Triệu Vô Cực vui vẻ nắm lên Tiểu Hoàng lập tức cất bước chạy nhanh .
Mục tiêu tiếp theo của hắn chính là Thiên giang thành.
Thiên giang thành là một tòa trung cấp thành thị, ở gần Thiên giang sông.
Thiên giang thành chủ yếu lấy hải nghiệp làm chủ yếu phương thức phát triển . Bao gồm đánh bắt hải sản , vận chuyển hàng hóa đường sông.
Thành được cai quản bởi phủ thành chủ. Bên dưới phủ thành chủ có hình bộ chuyên môn xử lí kiện cáo cùng trị an trong thành.
Thành chủ Thiên giang thành là La Kiến Đức, trúc cơ trung kì tu sĩ.
Ở đây cũng phải giới thiệu một chút bản đồ của đại lục Triệu Vô Cực đang sống.
Tiên Việt đại lục chia làm năm mảnh đại lục Đông Tây Nam Bắc cùng Trung Đại lục.
Tuy phân đông tây nam bắc nhưng cũng không phải là chia đều bốn góc là là Đông đại lục nằm lệch đông nam phương hướng, bắc đại lục lệch đông bắc phương hướng, tây đại lục nằm lệch tây bắc phương hướng cùng nam đại lục nằm lệch tây nam phương hướng.