Chương 57: Chia cắt
Thời gian quá lâu hắn chẳng hề đụng tới nữ nhân này, hiện giờ được thỏa mãn tâm không khỏi dâng lên thập phần sung sướng. Nhưng hắn không dám kéo dài quá trình quan hệ, gấp gáp kết thúc sau đó mặc đồ qua loa cho Tử Ngọc.
Tiếp tục kế hoạch, hắn mặc đồ chỉn chu sai Liêm Tĩnh đưa Từ Dạ Tuân vào trong, cởi quần áo người xộc xệch, đặt nằm cạnh Tử Ngọc, dàn dựng hiện trường cả hai say rượu xảy ra ngoài ý.
Còn hắn, một vị đế vương lại giở trò đồi bại với người khác xong lại giá họa cho Từ Dạ Tuân, để người và Tử Ngọc lầm tưởng, tiếp theo sẽ là màn kịch không thể lường trước từ hắn.
.....
Sáng hôm sau, mặt trời lên rất cao, bên tai lẩn quẩn tiếng gọi, Tử Ngọc miễn cưỡng mở mắt, đầu còn đang nặng nề, đôi ngươi không thể thu rõ hình trước mắt.
Mờ mờ ảo ảo, gương mặt của Từ Dạ Tuân dần hiện rõ, Tử Ngọc hốt hoảng bật người dậy, ngước mắt đánh giá xung quanh. Nhìn thấy đây là phòng riêng của hoàng đế, xiêm y trên người cô và nam nhân nằm cạnh xộc xệch, Tử Ngọc liền cảm thấy có chuyện chẳng lành.
Còn chưa kịp định thần bên ngoài vọng vào tiếng nói, là cung nữ trong Hoàng Xuân điện. Vừa dứt lời đã vào trong, nhìn khung cảnh trước mắt la toáng lên.
Tiếp theo đó là người trong Hoàng Xuân điện chạy đến, còn có cả Minh Hiên Nhiên cũng vào. Tất cả đều bày ra vẻ mặt phẫn nộ, nhất là nam nhân kia, bước tới gần cho người đánh thức Từ Dạ Tuân, còn có cả Kỳ Anh đang ngủ gật ngoài cửa.
"Hoàng thượng!"
Từ Dạ Tuân không khác gì Tử Ngọc, hoảng loạn khi chứng kiến mình và Tử Ngọc không ra thể thống, còn ở ngay trong phòng riêng của hoàng đế.
"Hoàng thượng thần..."
"Hai người mặc đồ đàng hoàng lại rồi sang kia ngay cho trẫm!"
Hắn quát lên một tiếng to rõ, hai con người như con rối bị hắn quay cuồng, ý thức hỗn loạn chưa kịp thanh tỉnh, Tử Ngọc và Từ Dạ Tuân gấp gáp làm theo lời hắn.
Xong xuôi, cả hai lại sang chỗ bức bình phong ngăn cách, quỳ phục chịu tội. Minh Hiên Nhiên quăng ngay cây bút đang cầm trong tay vào người Từ Dạ Tuân.
"Từ Dạ Tuân, Manh Tử Ngọc, hai ngươi có biết đây là đâu không?
Sao hai ngươi dám làm chuyện xằng bậy như vậy trên long sàn của trẫm hả?"
"Thần..."
Tử Ngọc cúi đầu không nói nên lời, sự việc xảy ra quá bất ngờ, cô uống say chẳng nhớ được việc xảy ra đêm qua, cũng không rõ vì sao mình và Từ Dạ Tuân lại vào được phòng riêng của hắn.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ cặn kẽ thì Từ Dạ Tuân ở bên cạnh bất ngờ lên tiếng nhận tội.
"Hoàng thượng, hạ thần biết tội, là hạ thần uống say, không làm chủ được hành động mới..."
"Xin hoàng thượng tha cho Tử Ngọc, hãy trách phạt mình thần!
Tất cả lỗi đều do thần cả!"
Nam nhân cúi đầu hẹn mọn, Tử Ngọc chứng kiến đầu óc rối bời, lúc này cô rất cần sự trợ giúp của hệ thống. Nhưng, chợt nhớ lại hệ thống này chỉ nhắc nhở, có lẽ đêm qua khi xảy ra chuyện nó đã nhắc nhở cô, vì bản thân say không nghe nên mới xảy ra cớ sự, hiện giờ có gọi cũng chẳng giúp ích được.
Tử Ngọc bèn cúi đầu, không nghĩ ngợi nhiều, giống với Từ Dạ Tuân, cô cũng nhận hết lỗi về mình.
"Hoàng thượng, tất cả là Tử Ngọc, không liên quan đến Từ cẩm y vệ.
Là thần phận nữ nhi không giữ phép tắc, đã làm bẩn nơi của hoàng thượng.
Xin người hãy trách phạt mình thần!"
"Hai ngươi không ai thoát tội cả! Không cần phải tranh giành!"
"Thật không hiểu nổi hai ngươi, trẫm vốn thấy các ngươi say quá mức, trời tối không tiện đưa về mới để các ngươi ngủ tạm trong đó, rõ ràng cả ba nằm dưới đất, đến khi trẫm rời đi thì lại..."
Giọng khàn đặc mắc ở cuốn họng, Minh Hiên Nhiên thở dài, tỏ ra bất lực. Thực tế đây là kế hoạch của hắn dựng nên, đúng như ý hắn, Tử Ngọc và Từ Dạ Tuân đều sợ tội cho đối phương mà nhận tội về mình. Hắn chính là muốn họ như vậy, dễ dàng cho hắn tạo ra sự chia cắt ngoài ý muốn.
Hắn cho gọi Liêm Tĩnh vào trong, tay viết lên một chiếu chỉ, dùng ánh mắt ra hiệu cho Liêm Tĩnh tuyên chỉ.
"Manh Tử Ngọc, Từ Dạ Tuân, thân là đại thần trong triều, tuy đã được hứa hôn với nhau nhưng còn chưa làm lễ đã làm chuyện xằng bậy trong Hoàng Xuân điện.
Làm dơ bẩn chỗ tôn nghiêm, phạt Từ Dạ Tuân ra biên ải chấn giữa hai tháng!
Manh Tử Ngọc làm cung nữ theo hầu hoàng thượng hai tháng!
Khi nào hết hình phạt sẽ ban hôn cho cả hai! Khâm thử!"
Hai người quỳ ở dưới có chút sửng sốt, cứ ngỡ vị đế vương kia sẽ phạt nặng họ, không ngờ hắn chỉ tạm thời chia cắt cả hai trong hai tháng. Tử Ngọc và Từ Dạ Tuân liền không nghi ngờ thánh chỉ này, mừng rỡ tiếp nhận hình phạt.
"Thần tạ thánh ân!"
Xong việc, Minh Hiên Nhiên đuổi ngay cả hai về cung của mình, Tử Ngọc vừa bước ra ngoài liền đụng mặt Kỳ Anh.
Người khi nãy chứng kiến mọi việc vừa thất vọng vừa lo lắng, đứng ở đây chờ đợi muốn dò hỏi Tử Ngọc lại làm ngơ lướt qua người.
Cô đi rất nhanh, theo sau chỉ có Từ Dạ Tuân đang e thẹn, cứ ngỡ mình và Tử Ngọc đã phát sinh chuyện quan hệ, lẽo đẽo đưa người về tới Hà Ngọc cung.
Ngày hôm sau, Từ Dạ Tuân cũng theo thánh chỉ ra biên ải trấn giữ hai tháng, trước khi đi Tử Ngọc quyến luyến tiễn chân người, tình chàng ý thiếp làm cho kẻ đứng trên cao nhìn thấy không khỏi ghen đỏ cả hai mắt.
Chén rượu chia xa giữa cả hai kết thúc, Tử Ngọc cũng bị điều đến làm cung nữ cho Minh Hiên Nhiên. Bộ đồ cô mặc lên không giống với các cung nữ khác, có phần sang trọng hơn, trên tóc cũng được cài trâm rực rỡ, nhìn sơ chẳng ai nghĩ cô là cung nữ.
Minh Hiên Nhiên thiết triều cả buổi, Tử Ngọc phải đứng cạnh quạt cho hắn, quạt đến mỏi tay cũng không dám than thở. Đầu óc cô dần bị hắn thao túng, cớ ngỡ mình là người có tội, lại nợ hắn 2 ân tình, nhất thời làm cô khắc ghi trong lòng, tôn kính hắn hết mực.
Tối đến, Tử Ngọc phụ trách chuẩn bị nước ấm cho hoàng đế tắm rửa, Minh Hiên Nhiên đột ngột xuất hiện, nhưng hắn không có bất cứ hành động càn rỡ nào, lạnh lùng đuổi Tử Ngọc ra ngoài.
Cô quỳ trước cửa phụng mệnh, chờ cho đến khi hắn tắm xong lại vào trong dọn dẹp, sau đó lại phải giúp hắn mài mực, mỗi một việc trong mắt cô cứ như mình thật sự là cung nữ, còn trong mắt hắn Tử Ngọc như thê tử chăm sóc phu quân, bình yên đến mức hắn chỉ muốn sau này về già có Tử Ngọc và Âm Nguyệt Tuyết bên cạnh là đủ.
Tiếp tục kế hoạch, hắn mặc đồ chỉn chu sai Liêm Tĩnh đưa Từ Dạ Tuân vào trong, cởi quần áo người xộc xệch, đặt nằm cạnh Tử Ngọc, dàn dựng hiện trường cả hai say rượu xảy ra ngoài ý.
Còn hắn, một vị đế vương lại giở trò đồi bại với người khác xong lại giá họa cho Từ Dạ Tuân, để người và Tử Ngọc lầm tưởng, tiếp theo sẽ là màn kịch không thể lường trước từ hắn.
.....
Sáng hôm sau, mặt trời lên rất cao, bên tai lẩn quẩn tiếng gọi, Tử Ngọc miễn cưỡng mở mắt, đầu còn đang nặng nề, đôi ngươi không thể thu rõ hình trước mắt.
Mờ mờ ảo ảo, gương mặt của Từ Dạ Tuân dần hiện rõ, Tử Ngọc hốt hoảng bật người dậy, ngước mắt đánh giá xung quanh. Nhìn thấy đây là phòng riêng của hoàng đế, xiêm y trên người cô và nam nhân nằm cạnh xộc xệch, Tử Ngọc liền cảm thấy có chuyện chẳng lành.
Còn chưa kịp định thần bên ngoài vọng vào tiếng nói, là cung nữ trong Hoàng Xuân điện. Vừa dứt lời đã vào trong, nhìn khung cảnh trước mắt la toáng lên.
Tiếp theo đó là người trong Hoàng Xuân điện chạy đến, còn có cả Minh Hiên Nhiên cũng vào. Tất cả đều bày ra vẻ mặt phẫn nộ, nhất là nam nhân kia, bước tới gần cho người đánh thức Từ Dạ Tuân, còn có cả Kỳ Anh đang ngủ gật ngoài cửa.
"Hoàng thượng!"
Từ Dạ Tuân không khác gì Tử Ngọc, hoảng loạn khi chứng kiến mình và Tử Ngọc không ra thể thống, còn ở ngay trong phòng riêng của hoàng đế.
"Hoàng thượng thần..."
"Hai người mặc đồ đàng hoàng lại rồi sang kia ngay cho trẫm!"
Hắn quát lên một tiếng to rõ, hai con người như con rối bị hắn quay cuồng, ý thức hỗn loạn chưa kịp thanh tỉnh, Tử Ngọc và Từ Dạ Tuân gấp gáp làm theo lời hắn.
Xong xuôi, cả hai lại sang chỗ bức bình phong ngăn cách, quỳ phục chịu tội. Minh Hiên Nhiên quăng ngay cây bút đang cầm trong tay vào người Từ Dạ Tuân.
"Từ Dạ Tuân, Manh Tử Ngọc, hai ngươi có biết đây là đâu không?
Sao hai ngươi dám làm chuyện xằng bậy như vậy trên long sàn của trẫm hả?"
"Thần..."
Tử Ngọc cúi đầu không nói nên lời, sự việc xảy ra quá bất ngờ, cô uống say chẳng nhớ được việc xảy ra đêm qua, cũng không rõ vì sao mình và Từ Dạ Tuân lại vào được phòng riêng của hắn.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ cặn kẽ thì Từ Dạ Tuân ở bên cạnh bất ngờ lên tiếng nhận tội.
"Hoàng thượng, hạ thần biết tội, là hạ thần uống say, không làm chủ được hành động mới..."
"Xin hoàng thượng tha cho Tử Ngọc, hãy trách phạt mình thần!
Tất cả lỗi đều do thần cả!"
Nam nhân cúi đầu hẹn mọn, Tử Ngọc chứng kiến đầu óc rối bời, lúc này cô rất cần sự trợ giúp của hệ thống. Nhưng, chợt nhớ lại hệ thống này chỉ nhắc nhở, có lẽ đêm qua khi xảy ra chuyện nó đã nhắc nhở cô, vì bản thân say không nghe nên mới xảy ra cớ sự, hiện giờ có gọi cũng chẳng giúp ích được.
Tử Ngọc bèn cúi đầu, không nghĩ ngợi nhiều, giống với Từ Dạ Tuân, cô cũng nhận hết lỗi về mình.
"Hoàng thượng, tất cả là Tử Ngọc, không liên quan đến Từ cẩm y vệ.
Là thần phận nữ nhi không giữ phép tắc, đã làm bẩn nơi của hoàng thượng.
Xin người hãy trách phạt mình thần!"
"Hai ngươi không ai thoát tội cả! Không cần phải tranh giành!"
"Thật không hiểu nổi hai ngươi, trẫm vốn thấy các ngươi say quá mức, trời tối không tiện đưa về mới để các ngươi ngủ tạm trong đó, rõ ràng cả ba nằm dưới đất, đến khi trẫm rời đi thì lại..."
Giọng khàn đặc mắc ở cuốn họng, Minh Hiên Nhiên thở dài, tỏ ra bất lực. Thực tế đây là kế hoạch của hắn dựng nên, đúng như ý hắn, Tử Ngọc và Từ Dạ Tuân đều sợ tội cho đối phương mà nhận tội về mình. Hắn chính là muốn họ như vậy, dễ dàng cho hắn tạo ra sự chia cắt ngoài ý muốn.
Hắn cho gọi Liêm Tĩnh vào trong, tay viết lên một chiếu chỉ, dùng ánh mắt ra hiệu cho Liêm Tĩnh tuyên chỉ.
"Manh Tử Ngọc, Từ Dạ Tuân, thân là đại thần trong triều, tuy đã được hứa hôn với nhau nhưng còn chưa làm lễ đã làm chuyện xằng bậy trong Hoàng Xuân điện.
Làm dơ bẩn chỗ tôn nghiêm, phạt Từ Dạ Tuân ra biên ải chấn giữa hai tháng!
Manh Tử Ngọc làm cung nữ theo hầu hoàng thượng hai tháng!
Khi nào hết hình phạt sẽ ban hôn cho cả hai! Khâm thử!"
Hai người quỳ ở dưới có chút sửng sốt, cứ ngỡ vị đế vương kia sẽ phạt nặng họ, không ngờ hắn chỉ tạm thời chia cắt cả hai trong hai tháng. Tử Ngọc và Từ Dạ Tuân liền không nghi ngờ thánh chỉ này, mừng rỡ tiếp nhận hình phạt.
"Thần tạ thánh ân!"
Xong việc, Minh Hiên Nhiên đuổi ngay cả hai về cung của mình, Tử Ngọc vừa bước ra ngoài liền đụng mặt Kỳ Anh.
Người khi nãy chứng kiến mọi việc vừa thất vọng vừa lo lắng, đứng ở đây chờ đợi muốn dò hỏi Tử Ngọc lại làm ngơ lướt qua người.
Cô đi rất nhanh, theo sau chỉ có Từ Dạ Tuân đang e thẹn, cứ ngỡ mình và Tử Ngọc đã phát sinh chuyện quan hệ, lẽo đẽo đưa người về tới Hà Ngọc cung.
Ngày hôm sau, Từ Dạ Tuân cũng theo thánh chỉ ra biên ải trấn giữ hai tháng, trước khi đi Tử Ngọc quyến luyến tiễn chân người, tình chàng ý thiếp làm cho kẻ đứng trên cao nhìn thấy không khỏi ghen đỏ cả hai mắt.
Chén rượu chia xa giữa cả hai kết thúc, Tử Ngọc cũng bị điều đến làm cung nữ cho Minh Hiên Nhiên. Bộ đồ cô mặc lên không giống với các cung nữ khác, có phần sang trọng hơn, trên tóc cũng được cài trâm rực rỡ, nhìn sơ chẳng ai nghĩ cô là cung nữ.
Minh Hiên Nhiên thiết triều cả buổi, Tử Ngọc phải đứng cạnh quạt cho hắn, quạt đến mỏi tay cũng không dám than thở. Đầu óc cô dần bị hắn thao túng, cớ ngỡ mình là người có tội, lại nợ hắn 2 ân tình, nhất thời làm cô khắc ghi trong lòng, tôn kính hắn hết mực.
Tối đến, Tử Ngọc phụ trách chuẩn bị nước ấm cho hoàng đế tắm rửa, Minh Hiên Nhiên đột ngột xuất hiện, nhưng hắn không có bất cứ hành động càn rỡ nào, lạnh lùng đuổi Tử Ngọc ra ngoài.
Cô quỳ trước cửa phụng mệnh, chờ cho đến khi hắn tắm xong lại vào trong dọn dẹp, sau đó lại phải giúp hắn mài mực, mỗi một việc trong mắt cô cứ như mình thật sự là cung nữ, còn trong mắt hắn Tử Ngọc như thê tử chăm sóc phu quân, bình yên đến mức hắn chỉ muốn sau này về già có Tử Ngọc và Âm Nguyệt Tuyết bên cạnh là đủ.