Chương 58: Chàng ấy bị làm sao
Hắn vốn là kẻ tham lam, muốn có Tử Ngọc cũng không muốn từ bỏ mối tình đầu của mình là Âm Nguyệt Tuyết. Một người khiến hắn soán ngôi dựng lên Nhiên triều, còn một người khiến hắn không từ thủ đoạn, dùng những kế hèn hạ để dành về, nói hắn bỏ 1 trong 2 thì thật sự hắn không thể làm được.
Tử Ngọc ngu dốt từng bước đi vào cái bẫy của hắn, thời gian này cô vẫn còn mộng mơ sớm hết hình phạt hai tháng để có thể gặp người mình thương.
Mỗi ngày cô đều rất an phận, khiến cho người ta dường như quên mất từng có vị tướng quân hiển hách một thời của Nhiên triều. Cô mỗi ngày đều chăm chỉ, Minh Hiên Nhiên sai bảo chuyện gì cô cũng đều hoàn thành tốt.
Cả ngày theo hầu thánh giá, chỉ có tối muộn cô mới được về Hà Ngọc cung nghỉ ngơi, trời tờ mờ sáng lại đến hầu. Cứ như thế, thời gian thấm thoắt nhẹ trôi hai tháng, Tử Ngọc cũng dần thân thiết với Minh Hiên Nhiên, từ lúc nào trong đầu lại coi hắn như một vị huynh trưởng, dựa dẫm vào hắn như tiểu muội.
Từ Dạ Tuân từ biên ải trở về, nghỉ ngơi không được mấy ngày trong cung lại truyền đến thánh chỉ, cho Từ Dạ Tuân đi đón tiếp công chúa của Lưu Quốc, đến để hòa thân.
Công chúa này nổi tiếng sắc nước hương trời, theo cốt truyện, sau khi Minh Hiên Nhiên gặp người liền đồng ý hòa thân, nạp người làm phi trong hậu cung của hắn.
Chi tiết này Tử Ngọc sớm đã biết trước, hệ thống có nhắc lại cô cũng không mấy để ý. Hắn là vua, việc có nhiều phi tần là lẽ đương nhiên, vả lại, hiện giờ cô đã thoát khỏi thân phận của Thương Ánh Tuyết lụy tình, không sợ nữ nhân khác sẽ ghen tị mà hãm hại như trong cốt truyện.
Cô ung dung tự tại ở Hà Ngọc chờ ngày được gả đi. Buổi tối, trong Tàn Thư điện lại diễn ra yến tiệc mừng công chúa của Lưu Quốc, Tử Ngọc cũng được mời đến.
Nhan sắc của vị công chúa kia được đánh giá khuynh quốc khuynh thành, Tử Ngọc được tận mắt chứng kiến không khỏi cảm thán. Người này mà vào cung chắc chắn sẽ là đối thủ nặng kí với Âm Nguyệt Tuyết.
Nghĩ đến đó, Tử Ngọc không khỏi trào phúng, biết bao nhiêu mỹ nhân dâng đến cho hoàng đế, nhưng sau này họ đều phải chịu sự ghẻ lạnh, bởi trong tim nam nhân kia chỉ có mỗi mình hoàng hậu hắn thương yêu.
- May mà mình không nằm trong hậu cung của hắn.
Cô mừng thầm trong lòng, buổi yến tiệc diễn ra khá lâu, Tử Ngọc uống cũng khá nhiều rượu, đầu óc bắt đầu có chút choáng váng, những quan thần khác còn tiếp tục mời chén.
Tử Ngọc không thể tiếp tục uống, sợ bản thân sẽ xảy ra chuyện như lần trước, bắt buộc phải từ chối.
"Hoàng thượng, các vị chư hầu, Tử Ngọc là nữ nhi, tửu lượng kém, không thể uống tiếp!
Thần xin mạng phép được trở về cung của mình!"
Cô chắp hai tay kính cẩn nghiêng mình, Minh Hiên Nhiên đột nhiên không giữ người, phẩy tay cho cô về Hà Ngọc một cách dễ dàng.
"Ninh Hà, giúp ta!"
Bàn tay quờ quạng lung tung, đầu óc có chút choáng váng, không thể định hướng, phải nhờ Ninh Hà đưa về.
Mấy ngày hôm sau, vị công chúa kia vẫn chưa được nạp làm phi, mọi chuyện diễn ra vẫn bình thường, thánh chỉ lại ban tới cho Tử Ngọc, Minh Hiên Nhiên đã hạ chỉ cho cô và Từ Dạ Tuân 10 ngày nữa thành thân, hắn sẽ là người chủ hôn.
"Manh chủ tử, mau tiếp chỉ đi ạ!"
Liêm Tĩnh hối thúc, Tử Ngọc mừng rỡ không nói nên lời, hai tay cung kính nhận thánh chỉ. Cầm thứ trong tay mà cảm thấy như bản thân đã nắm chắc phần thắng 90%, chỉ còn đợi ngày thành thân, gả cho nam nhân kia thì nhiệm vụ của cô coi như đã hoàn thành trọn vẹn.
Buổi tối, Từ Dạ Tuân đến Hà Ngọc cung, mang theo rất nhiều đồ chuẩn bị cho hôn lễ, còn có cả hỷ phục và trang sức lộng lẫy. Cả hai cùng nhau tâm sự đôi lời, Từ Dạ Tuân cũng trở về rất sớm.
Dạo gần đây Từ Dạ Tuân thường rất hay bị điều sang chỗ vị công chúa kia làm việc, thường xuyên phải đảm bảo an toàn cho người trước khi được nạp vào làm phi tử.
Tử Ngọc cũng rất ít ra ngoài gặp người thương, ngoan ngoãn ở Hà Ngọc cung chờ ngày gả đi, cô không hề biết rắc rối đang tìm đến, cho tới khi Ninh Hà từ đâu chạy xộc vào trong phòng báo tin dữ.
"Chủ nhân! Không hay rồi! Từ cẩm y vệ xảy ra chuyện rồi!"
Thanh âm to lớn, Tử Ngọc đang vẽ tranh lập tức đánh rơi cọ, cô hốt hoảng đứng bật dậy, bắt lấy Ninh Hà, gấp gáp tra hỏi.
"Ninh Hà, A Tuân làm sao? Chàng ấy bị gì hả?"
"Từ cẩm y vệ...ngài ấy...ngài ấy..."
Ninh Hà lắp bắp không nói nên lời, nét mặt trắng bệch làm Tử Ngọc lo sốt vó, gắt gỏng.
"Em nói mau! Chàng ấy bị làm sao?"
"Ngài ấy....ngài ấy ở cung của công chúa..."
"Chủ nhân!"
Nữ tử không đợi người nói hết lời, nóng ruột khẩn trương cầm váy chạy bạt mạng đến cung công chúa kia, mặc cho Ninh Hà ở phía sau ra sức gọi.
Cô lo lắng Từ Dạ Tuân xảy ra chuyện chẳng lành, vừa đến nơi cô không kịp thở, nhìn thấy Thị vệ bao vây từ ngoài cổng lớn vào trong, đến cả phòng riêng của vị công chúa kia, làm cô hoang mang.
Minh Hiên Nhiên cũng có mặt, Tử Ngọc không kịp suy nghĩ vội vã chạy vào trong liền bị nam nhân kia cản lại.
"Tử Ngọc, nàng không được vào trong!"
"Hoàng thượng, tại sao Tử Ngọc không vào được chứ?
Dạ Tuân...chàng ấy bị làm sao?"
Lòng nóng như lửa đốt, Tử Ngọc không đợi nghe hắn nói, mặc kệ can ngăn, nhất quyết vào khuê phòng của công chúa kia.
Tức thì, bước chân cô chửng lại, khung cảnh trước mặt đập vào mắt khiến đầu óc cô hỗn độn cực độ.
Không phải người cô thương gặp bất trắc, mà người đã cùng nữ nhân khác ngủ với nhau. Công chúa kia khóc lớn ở một góc giường, Từ Dạ Tuân vẫn còn đang ngủ ngon, ngủ như xác chết, không hề biết tới có bao nhiêu ánh mắt nhìn vào.
Nhịp tim của Tử Ngọc đập dồn dập, hơi thở kiều suyễn, hít thở không thông, mặt ngọc tái mét. Minh Hiên Nhiên cũng vào trong kéo lấy Tử Ngọc, tỏ ra lo lắng.
"Tử Ngọc, nàng bình tĩnh một chút, để ta giải quyết!"
"Người đâu! Mau đánh thức Từ cẩm y vệ nhanh!"
Giọng to rõ, người hầu lập tức lấy nước tạt vào người Từ Dạ Tuân, cuối cùng người cũng tỉnh, nhưng đầu óc còn mụ mị, chưa nhận thức được chuyện đang xảy ra.
Hình ảnh của đế vương lọt vào đôi ngươi, Từ Dạ Tuân nhíu mày nhăn nhó, nhìn rõ người liền hốt hoảng quỳ rạp theo thói quen.
"Hoàng thượng!"
Tử Ngọc ngu dốt từng bước đi vào cái bẫy của hắn, thời gian này cô vẫn còn mộng mơ sớm hết hình phạt hai tháng để có thể gặp người mình thương.
Mỗi ngày cô đều rất an phận, khiến cho người ta dường như quên mất từng có vị tướng quân hiển hách một thời của Nhiên triều. Cô mỗi ngày đều chăm chỉ, Minh Hiên Nhiên sai bảo chuyện gì cô cũng đều hoàn thành tốt.
Cả ngày theo hầu thánh giá, chỉ có tối muộn cô mới được về Hà Ngọc cung nghỉ ngơi, trời tờ mờ sáng lại đến hầu. Cứ như thế, thời gian thấm thoắt nhẹ trôi hai tháng, Tử Ngọc cũng dần thân thiết với Minh Hiên Nhiên, từ lúc nào trong đầu lại coi hắn như một vị huynh trưởng, dựa dẫm vào hắn như tiểu muội.
Từ Dạ Tuân từ biên ải trở về, nghỉ ngơi không được mấy ngày trong cung lại truyền đến thánh chỉ, cho Từ Dạ Tuân đi đón tiếp công chúa của Lưu Quốc, đến để hòa thân.
Công chúa này nổi tiếng sắc nước hương trời, theo cốt truyện, sau khi Minh Hiên Nhiên gặp người liền đồng ý hòa thân, nạp người làm phi trong hậu cung của hắn.
Chi tiết này Tử Ngọc sớm đã biết trước, hệ thống có nhắc lại cô cũng không mấy để ý. Hắn là vua, việc có nhiều phi tần là lẽ đương nhiên, vả lại, hiện giờ cô đã thoát khỏi thân phận của Thương Ánh Tuyết lụy tình, không sợ nữ nhân khác sẽ ghen tị mà hãm hại như trong cốt truyện.
Cô ung dung tự tại ở Hà Ngọc chờ ngày được gả đi. Buổi tối, trong Tàn Thư điện lại diễn ra yến tiệc mừng công chúa của Lưu Quốc, Tử Ngọc cũng được mời đến.
Nhan sắc của vị công chúa kia được đánh giá khuynh quốc khuynh thành, Tử Ngọc được tận mắt chứng kiến không khỏi cảm thán. Người này mà vào cung chắc chắn sẽ là đối thủ nặng kí với Âm Nguyệt Tuyết.
Nghĩ đến đó, Tử Ngọc không khỏi trào phúng, biết bao nhiêu mỹ nhân dâng đến cho hoàng đế, nhưng sau này họ đều phải chịu sự ghẻ lạnh, bởi trong tim nam nhân kia chỉ có mỗi mình hoàng hậu hắn thương yêu.
- May mà mình không nằm trong hậu cung của hắn.
Cô mừng thầm trong lòng, buổi yến tiệc diễn ra khá lâu, Tử Ngọc uống cũng khá nhiều rượu, đầu óc bắt đầu có chút choáng váng, những quan thần khác còn tiếp tục mời chén.
Tử Ngọc không thể tiếp tục uống, sợ bản thân sẽ xảy ra chuyện như lần trước, bắt buộc phải từ chối.
"Hoàng thượng, các vị chư hầu, Tử Ngọc là nữ nhi, tửu lượng kém, không thể uống tiếp!
Thần xin mạng phép được trở về cung của mình!"
Cô chắp hai tay kính cẩn nghiêng mình, Minh Hiên Nhiên đột nhiên không giữ người, phẩy tay cho cô về Hà Ngọc một cách dễ dàng.
"Ninh Hà, giúp ta!"
Bàn tay quờ quạng lung tung, đầu óc có chút choáng váng, không thể định hướng, phải nhờ Ninh Hà đưa về.
Mấy ngày hôm sau, vị công chúa kia vẫn chưa được nạp làm phi, mọi chuyện diễn ra vẫn bình thường, thánh chỉ lại ban tới cho Tử Ngọc, Minh Hiên Nhiên đã hạ chỉ cho cô và Từ Dạ Tuân 10 ngày nữa thành thân, hắn sẽ là người chủ hôn.
"Manh chủ tử, mau tiếp chỉ đi ạ!"
Liêm Tĩnh hối thúc, Tử Ngọc mừng rỡ không nói nên lời, hai tay cung kính nhận thánh chỉ. Cầm thứ trong tay mà cảm thấy như bản thân đã nắm chắc phần thắng 90%, chỉ còn đợi ngày thành thân, gả cho nam nhân kia thì nhiệm vụ của cô coi như đã hoàn thành trọn vẹn.
Buổi tối, Từ Dạ Tuân đến Hà Ngọc cung, mang theo rất nhiều đồ chuẩn bị cho hôn lễ, còn có cả hỷ phục và trang sức lộng lẫy. Cả hai cùng nhau tâm sự đôi lời, Từ Dạ Tuân cũng trở về rất sớm.
Dạo gần đây Từ Dạ Tuân thường rất hay bị điều sang chỗ vị công chúa kia làm việc, thường xuyên phải đảm bảo an toàn cho người trước khi được nạp vào làm phi tử.
Tử Ngọc cũng rất ít ra ngoài gặp người thương, ngoan ngoãn ở Hà Ngọc cung chờ ngày gả đi, cô không hề biết rắc rối đang tìm đến, cho tới khi Ninh Hà từ đâu chạy xộc vào trong phòng báo tin dữ.
"Chủ nhân! Không hay rồi! Từ cẩm y vệ xảy ra chuyện rồi!"
Thanh âm to lớn, Tử Ngọc đang vẽ tranh lập tức đánh rơi cọ, cô hốt hoảng đứng bật dậy, bắt lấy Ninh Hà, gấp gáp tra hỏi.
"Ninh Hà, A Tuân làm sao? Chàng ấy bị gì hả?"
"Từ cẩm y vệ...ngài ấy...ngài ấy..."
Ninh Hà lắp bắp không nói nên lời, nét mặt trắng bệch làm Tử Ngọc lo sốt vó, gắt gỏng.
"Em nói mau! Chàng ấy bị làm sao?"
"Ngài ấy....ngài ấy ở cung của công chúa..."
"Chủ nhân!"
Nữ tử không đợi người nói hết lời, nóng ruột khẩn trương cầm váy chạy bạt mạng đến cung công chúa kia, mặc cho Ninh Hà ở phía sau ra sức gọi.
Cô lo lắng Từ Dạ Tuân xảy ra chuyện chẳng lành, vừa đến nơi cô không kịp thở, nhìn thấy Thị vệ bao vây từ ngoài cổng lớn vào trong, đến cả phòng riêng của vị công chúa kia, làm cô hoang mang.
Minh Hiên Nhiên cũng có mặt, Tử Ngọc không kịp suy nghĩ vội vã chạy vào trong liền bị nam nhân kia cản lại.
"Tử Ngọc, nàng không được vào trong!"
"Hoàng thượng, tại sao Tử Ngọc không vào được chứ?
Dạ Tuân...chàng ấy bị làm sao?"
Lòng nóng như lửa đốt, Tử Ngọc không đợi nghe hắn nói, mặc kệ can ngăn, nhất quyết vào khuê phòng của công chúa kia.
Tức thì, bước chân cô chửng lại, khung cảnh trước mặt đập vào mắt khiến đầu óc cô hỗn độn cực độ.
Không phải người cô thương gặp bất trắc, mà người đã cùng nữ nhân khác ngủ với nhau. Công chúa kia khóc lớn ở một góc giường, Từ Dạ Tuân vẫn còn đang ngủ ngon, ngủ như xác chết, không hề biết tới có bao nhiêu ánh mắt nhìn vào.
Nhịp tim của Tử Ngọc đập dồn dập, hơi thở kiều suyễn, hít thở không thông, mặt ngọc tái mét. Minh Hiên Nhiên cũng vào trong kéo lấy Tử Ngọc, tỏ ra lo lắng.
"Tử Ngọc, nàng bình tĩnh một chút, để ta giải quyết!"
"Người đâu! Mau đánh thức Từ cẩm y vệ nhanh!"
Giọng to rõ, người hầu lập tức lấy nước tạt vào người Từ Dạ Tuân, cuối cùng người cũng tỉnh, nhưng đầu óc còn mụ mị, chưa nhận thức được chuyện đang xảy ra.
Hình ảnh của đế vương lọt vào đôi ngươi, Từ Dạ Tuân nhíu mày nhăn nhó, nhìn rõ người liền hốt hoảng quỳ rạp theo thói quen.
"Hoàng thượng!"